Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 6
2024-10-01 10:52:42
Hai đứa nhỏ ngẩn người, rồi đồng loạt lắc đầu, "Không có."
Cô bé mặt lộ vẻ thất vọng, số điểm tâm lớn như thế mà bị đại bá mẫu lấy hết.
Cố Tâm Nguyệt sờ sờ trong lòng ngực, rồi lấy ra hai chiếc bánh bao thịt, "May mắn ta còn giấu ít đây. Các con cầm ăn đi."
Cô bé nhìn bánh bao trắng như tuyết, nuốt nước miếng, rồi ngước mắt hỏi anh trai, "Ca ca, ăn bánh bao nhé?"
Nam hài gật đầu, "Ừ, muội cứ ăn đi."
Được ca ca đồng ý, cô bé mừng rỡ nhận lấy hai cái bánh bao, đưa cho cậu bé một cái, "Ca ca cũng ăn đi."
Hai đứa nhỏ cắn một miếng, rồi không thể tin nổi mà nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến chuyện chúng sẽ bị đông c.h.ết sau vài tháng nữa, lòng nàng lại nhói lên. Nàng quyết định bước về phía cửa.
Chưa đi được bao bước, y phục nàng đột nhiên bị kéo lại.
Cố Tâm Nguyệt quay đầu, thấy hai đứa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn nàng.
"Người không phải định rời đi đó chứ?" Cô bé mắt đỏ hoe, không biết là vì tiếc nuối Cố Tâm Nguyệt hay vì tiếc mấy miếng ngon.
"Ngươi không thể đi." Cậu bé chu môi, "Ngươi đến đây để xung hỉ cho cha ta, nếu ngươi đi rồi, cha ta phải làm sao đây?"
Cố Tâm Nguyệt chợt hiểu ra, liền cười đáp: "Yên tâm, ta chỉ ra ngoài nói chuyện với nương ta, lát nữa tối chúng ta sẽ ăn món ngon hơn."
Nói rồi, nàng nhấc chân rời khỏi cửa.
Hứa Thị thấy khuê nữ của mình đã ra ngoài, bà vội vàng bước lên kéo nàng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Khuê nữ, không bị bắt nạt đấy chứ?"
"Mẫu thân, con không sao."
Cố Tâm Nguyệt vừa mở miệng, Hứa Thị liền cảm thấy khác thường, nhưng trước mắt, bà vẫn phải đưa người về nhà trước: "Được rồi, chúng ta không ở đây nữa, con theo mẫu thân về nhà đi."
Cố Tâm Nguyệt vỗ vào tay Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân không thấy con có gì khác à? Trưa nay con vừa ngủ một giấc đã thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, con ở đây rất tốt, Tống Dập và hai hài tử bên cạnh cũng không thể thiếu người chăm sóc được, con phải ở lại."
Cố Tâm Nguyệt không định giấu giếm, hiện tại là thời điểm tốt nhất để nàng tuyên bố mình đã hồi phục trí tuệ.
Nàng vừa dứt lời, Hứa Thị đang nắm tay Cố Tâm Nguyệt lập tức sửng sốt, sau đó bà vội vàng ôm đầu khuê nữ, nức nở nói: "Tâm Nguyệt, đầu con thực sự đã khỏe rồi à? Còn nhận ra mẫu thân không?"
Những người đang ăn dưa hóng chuyện thấy vậy cũng vô cùng phấn khích.
"Không ngờ Tâm Nguyệt ngốc nghếch này lại bỗng nhiên khỏe lại? Con bé ngốc này thật có phúc!"
"Đúng vậy, chuyện này cũng xảy ra gần mười năm rồi! Lần trước, hình như nàng ta cũng vì ngã xuống nước, sau khi được Tống Dập cứu lên thì biến thành kẻ ngốc."
"Nói mới nhớ, Tâm Nguyệt ngốc nghếch này và tiểu tử Tống Dập kia cũng có chút duyên phận! Hai lần nàng ta ngã xuống nước đều do người ta cứu!"
"Biết đâu, đây chính là duyên trời định mà mọi người thường nói!"
Cô bé mặt lộ vẻ thất vọng, số điểm tâm lớn như thế mà bị đại bá mẫu lấy hết.
Cố Tâm Nguyệt sờ sờ trong lòng ngực, rồi lấy ra hai chiếc bánh bao thịt, "May mắn ta còn giấu ít đây. Các con cầm ăn đi."
Cô bé nhìn bánh bao trắng như tuyết, nuốt nước miếng, rồi ngước mắt hỏi anh trai, "Ca ca, ăn bánh bao nhé?"
Nam hài gật đầu, "Ừ, muội cứ ăn đi."
Được ca ca đồng ý, cô bé mừng rỡ nhận lấy hai cái bánh bao, đưa cho cậu bé một cái, "Ca ca cũng ăn đi."
Hai đứa nhỏ cắn một miếng, rồi không thể tin nổi mà nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến chuyện chúng sẽ bị đông c.h.ết sau vài tháng nữa, lòng nàng lại nhói lên. Nàng quyết định bước về phía cửa.
Chưa đi được bao bước, y phục nàng đột nhiên bị kéo lại.
Cố Tâm Nguyệt quay đầu, thấy hai đứa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn nàng.
"Người không phải định rời đi đó chứ?" Cô bé mắt đỏ hoe, không biết là vì tiếc nuối Cố Tâm Nguyệt hay vì tiếc mấy miếng ngon.
"Ngươi không thể đi." Cậu bé chu môi, "Ngươi đến đây để xung hỉ cho cha ta, nếu ngươi đi rồi, cha ta phải làm sao đây?"
Cố Tâm Nguyệt chợt hiểu ra, liền cười đáp: "Yên tâm, ta chỉ ra ngoài nói chuyện với nương ta, lát nữa tối chúng ta sẽ ăn món ngon hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, nàng nhấc chân rời khỏi cửa.
Hứa Thị thấy khuê nữ của mình đã ra ngoài, bà vội vàng bước lên kéo nàng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Khuê nữ, không bị bắt nạt đấy chứ?"
"Mẫu thân, con không sao."
Cố Tâm Nguyệt vừa mở miệng, Hứa Thị liền cảm thấy khác thường, nhưng trước mắt, bà vẫn phải đưa người về nhà trước: "Được rồi, chúng ta không ở đây nữa, con theo mẫu thân về nhà đi."
Cố Tâm Nguyệt vỗ vào tay Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân không thấy con có gì khác à? Trưa nay con vừa ngủ một giấc đã thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, con ở đây rất tốt, Tống Dập và hai hài tử bên cạnh cũng không thể thiếu người chăm sóc được, con phải ở lại."
Cố Tâm Nguyệt không định giấu giếm, hiện tại là thời điểm tốt nhất để nàng tuyên bố mình đã hồi phục trí tuệ.
Nàng vừa dứt lời, Hứa Thị đang nắm tay Cố Tâm Nguyệt lập tức sửng sốt, sau đó bà vội vàng ôm đầu khuê nữ, nức nở nói: "Tâm Nguyệt, đầu con thực sự đã khỏe rồi à? Còn nhận ra mẫu thân không?"
Những người đang ăn dưa hóng chuyện thấy vậy cũng vô cùng phấn khích.
"Không ngờ Tâm Nguyệt ngốc nghếch này lại bỗng nhiên khỏe lại? Con bé ngốc này thật có phúc!"
"Đúng vậy, chuyện này cũng xảy ra gần mười năm rồi! Lần trước, hình như nàng ta cũng vì ngã xuống nước, sau khi được Tống Dập cứu lên thì biến thành kẻ ngốc."
"Nói mới nhớ, Tâm Nguyệt ngốc nghếch này và tiểu tử Tống Dập kia cũng có chút duyên phận! Hai lần nàng ta ngã xuống nước đều do người ta cứu!"
"Biết đâu, đây chính là duyên trời định mà mọi người thường nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro