Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 7

2024-10-01 10:52:42

"Ta cũng thấy giống vậy, các ngươi còn nhớ lời của hòa thượng điên đến thôn trước đây không? Con bé ngốc này ngã xuống nước bị mất một hồn một vía, sau khi hồn vía trở về sẽ có phú quý ngập trời chờ nàng ta!"

"Nói như vậy, Tống Dập chính là ân nhân của nàng ta!"

"Đúng vậy, mẫu thân của con bé ngốc, ngươi không thể lấy oán trả ơn, phá hỏng nhân duyên được!"

Cố Tâm Nguyệt lấy tay đỡ Hứa Thị, đầu óc mơ hồ.

Chẳng lẽ nàng và Cố Tâm Nguyệt của thế giới này thực sự là cùng một người? Vậy thì nàng thực sự đến đây để trả nợ à?

Hứa Thị vốn đã không nỡ gả khuê nữ cho nhà như vậy, bây giờ khuê nữ lại hồi phục trí tuệ, đương nhiên bà càng không muốn hơn: "Các ngươi nói thật nhẹ nhàng, Tống Dập đã bị bệnh như vậy, có thể khỏe lại được hay không? Đây không phải là để khuê nữ của ta gả đến để làm quả phụ hay sao?"

Cố Tâm Nguyệt cười khổ trong lòng, đời này nàng có làm quả phụ hay không thì không biết, nhưng Tống Dập chắc chắn không thể chết được, dù sao hắn cũng chính là thiên sát cô tinh!

Cho dù những người bên cạnh hắn đều chết hết thì hắn cũng sẽ không chết!

Cho dù là giấc mơ hiện đại của nàng hay những thông tin mà đám người hóng hớt vừa cung cấp thì việc nàng xuyên không chắc chắn là để trả nợ cho gia đình ba người này!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tâm Nguyệt ghé vào tai Hứa Thị thì thầm hai câu, chỉ thấy vẻ mặt bà trở nên ngạc nhiên, sau đó bất lực gật đầu.

Cố Tâm Nguyệt thấy bà đồng ý, sắc mặt liền giãn ra, cười nói với mọi người: "Mẫu thân ta không nỡ xa ta nhưng con gái lớn thì phải lấy chồng, hôm nay là ngày đại hỉ của ta và Tống Dập, trong nhà không có gì chiêu đãi mọi người, sáng nay phụ mẫu ta bảo ta mang theo một gói bánh lớn, đại tẩu hãy lấy ra chia cho mọi người, cũng coi như mọi người cùng vui mừng."

"Ồ, vậy thì tốt quá! Con bé ngốc này——Ôi chao, Tâm Nguyệt này đầu óc tốt hẳn ra, chúng ta nhất định phải cùng hưởng thụ sự vui mừng này!"

Lưu Thị trừng mắt nhìn Cố Tâm Nguyệt, nàng ta vừa hoàn hồn lại thì thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nếu như con ngốc này đã khỏe lại, càng phải trông cậy vào nàng đưa hai đứa quỷ đòi nợ kia đi, nàng ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, quay về phòng lấy bánh ra.

Mọi người ăn bánh xong, lại nói thêm vài câu xã giao rồi lần lượt tản đi.

Hứa Thị không yên tâm nên ở lại, bà kéo Cố Tâm Nguyệt vào một gian nhà kho khác: "Tâm Nguyệt, con nói thật với mẫu thân, trưa nay con thực sự mơ thấy lời của hòa thượng điên kia à?"

"Đúng vậy, hòa thượng điên kia nói hôm nay hồn phách của con đã trở về, đây là công lao của Tống Dập, con nhất định phải chăm sóc thật tốt hai hài tử để báo ơn." Cố Tâm Nguyệt chớp mắt, mặt không đỏ, tim không đập.

"Được rồi, chúng ta vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, mẫu thân đã hỏi đại phu trong trấn, sức khỏe của Tống Dập không chống đỡ được mấy ngày nữa, đến lúc đó sau khi hắn chết, mẫu thân sẽ đưa con và hai hài tử về nhà, thêm hai miệng ăn thì gia đình vẫn nuôi nổi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0