Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Em Sợ Anh Chết...
Hiểu Văn Lược Lược
2025-03-14 02:51:14
Lúc này, một cây thực vật biến dị bất ngờ trồi lên khỏi mặt đất, những dây leo thô ráp, đầy gai nhọn vươn ra như những con rắn khổng lồ. Dây leo của nó quấn chặt lấy một người. Những chiếc gai ngược sắc bén đ.â.m sâu vào da thịt, khiến m.á.u tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ những dây leo hung tợn.Người bị mắc kẹt cứ ngỡ hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây, thì bỗng nhận ra những sợi dây leo đang siết chặt lấy mình đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, một luồng hơi lạnh truyền đến từ bên dưới. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đám thực vật vốn đang điên cuồng giãy giụa nay đã bị bao phủ bởi một lớp băng dày.Chân Lục Trà vận dụng dị năng phong ấn cây thực vật biến dị kia, sau đó lập tức lấy búa từ trong không gian của mình ra, xông lên chính là một búa, trực tiếp đập nát nó.Thực vật biến dị bị phá hủy, người bị trói cũng theo đó rơi xuống.Người đàn ông thấy mình được cứu, vội vàng cảm ơn hai người: "Cảm ơn hai người đã cứu tôi!"Chân Lục Trà không muốn khách sáo nhiều với hắn, liền trực tiếp hỏi: "Anh có biết chiến đội Ảnh Tức ở đâu không?" Người đàn ông tuy nghi hoặc với câu hỏi của cô nhưng vẫn chỉ về hướng Nam: "Chiến đội Ảnh Tức chắc ở phía bên kia." Hắn vừa dứt lời, Chân Lục Trà và Nam Sương liền chạy về hướng Nam. Càng đến gần nơi người kia chỉ, số lượng zombie càng nhiều, hơn nữa cấp bậc của chúng cũng không hề thấp. Hai người càng tiến lên càng cảm thấy khó khăn. Chân Lục Trà vừa vận dụng dị năng vừa vung búa trong tay, một số zombie cũng nhận ra hai người không dễ đối phó nên đã bắt đầu "chiến thuật biển xác". Chân Lục Trà phát hiện ra sự thay đổi của những zombie này, sau đó cô liền điên cuồng vận dụng dị năng, dựa vào tốc độ nhanh hơn zombie không biết bao nhiêu lần để né tránh các đòn tấn công của chúng. Thể năng và dị năng không ngừng bị tiêu hao, băng đạn của Nam Sương cũng không biết đã thay bao nhiêu cái, vô số vỏ đạn rơi đầy trên mặt đất, nhưng may mắn thay, hai người cuối cùng cũng đột phá vòng vây của zombie. Hai người tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng Chân Lục Trà cũng nhìn thấy Tạ Lam Án giữa vô số zombie và mười mấy đội tác chiến. Dị năng của anh lóe lên trong biển zombie, sấm sét màu tím như mang theo sức mạnh ngàn cân, nơi dị năng của Tạ Lam Án đi qua không có con zombie nào có thể sống sót, thậm chí trên mặt đất còn để lại một mảng cháy đen. "Tạ Lam Án!!!" Cách rất xa, Chân Lục Trà đã gọi tên anh. Mặc dù xung quanh ồn ào nhưng Tạ Lam Án vẫn nhanh chóng bắt được giọng nói của Chân Lục Trà. Anh không thể tin được nhìn về phía phát ra âm thanh.Xung quanh, m.á.u thịt văng tung tóe, tiếng gào thét và kêu gào thảm thiết của zombie vang vọng bên tai. Cả thế giới như chìm vào địa ngục, tràn ngập tuyệt vọng và oán than. Thế nhưng, khi ánh mắt Tạ Lam An dừng lại trên người Chân Lục Trà, khi hình bóng cô tràn ngập trong mắt anh, mọi bi thương và tàn nhẫn của thế gian dường như đều bị bỏ lại phía sau."Trà Trà..." Tạ Lam Án lẩm bẩm gọi tên cô, đứng ngây người tại chỗ. Nhưng ngay sau đó, vô số lo lắng và sợ hãi dâng lên trong lòng anh. Tạ Lam Án vội vàng đi về phía Chân Lục Trà, những con zombie cản đường đều bị Tạ Lam Án đánh thành tro bụi chỉ trong nháy mắt. Chân Lục Trà nhìn thấy những con zombie trở thành phế vật trong tay Tạ Lam Án, trong phút chốc im lặng: Ơ... Đây chẳng lẽ là sự khác biệt giữa người với người sao? Đột nhiên nhớ lại lần trước ở sân luyện võ, cô rất tự tin khiêu chiến Tạ Lam Án nhưng bị Hàn Diễm ngăn lại, tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười là sao nhỉ. Tạ Lam Án không biết lúc này trong đầu Chân Lục Trà đang nghĩ những ý nghĩ kỳ quái gì. Sau khi đến bên cạnh cô, anh tỉ mỉ quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: "Có bị thương ở đâu không?" Giọng điệu lo lắng và sốt ruột lập tức kéo Chân Lục Trà đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình trở lại. Cô không nhận ra trái tim Tạ Lam Án lúc này đang nóng như lửa đốt, còn cười nói: "Không, không có chút thương tích nào, không thiếu tay cũng không què chân, ha ha ha." Tạ Lam Án nhìn cô cười vô tư lự, trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh cô toàn thân đầy m.á.u nằm trong lòng mình không còn hơi thở. Anh trầm mặt, hốc mắt có chút đỏ hoe: "Không phải đã bảo em đợi ở căn cứ sao, sao lại đến đây rồi?" Nghe anh nói vậy, Chân Lục Trà sửng sốt, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng vui vẻ như lúc nãy: "Vì em sợ anh c.h.ế.t ở đây, em sợ không bao giờ gặp lại anh nữa." Lời nói của Chân Lục Trà khiến sống mũi Tạ Lam Án cay cay, hốc mắt anh nóng lên: "Vậy em có biết, anh cũng..." sợ em chết, sợ lần này bản thân lại không bảo vệ được em. Lời còn chưa nói hết, Chân Lục Trà đã ngắt lời anh: "Em biết, em biết hết, đừng sợ Tạ Lam Án, em sẽ không rời xa anh, giống như anh cũng sẽ không bỏ rơi em, hai chúng ta phải mãi mãi ở bên nhau." Trong thế giới đầy rẫy thương tích này, họ đã rất khó khăn mới gặp được nhau, sống c.h.ế.t cũng không thể chia lìa họ nữa. Một giọt nước mắt lăn dài trong mắt Tạ Lam Án, hòa lẫn với m.á.u và vết bẩn trên mặt rơi xuống đất. Nhưng khung cảnh đột nhiên thay đổi, Chân Lục Trà cầm chiếc búa nhỏ màu hồng của mình tham gia vào trận chiến: "Án Án, em biết bây giờ anh rất cảm động nhưng chúng ta đừng cảm động nữa, mau đánh zombie đi!!!"Vừa nói xong, người nào đó liền cầm búa hì hục xông lên, để lại Tạ Lam Án vừa mới rơi nước mắt ở nguyên tại chỗ. Trên mặt Tạ Lam Án thoáng qua một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó cùng Chân Lục Trà tấn công zombie. Mà Nam Sương đứng phía sau hai người vừa mới nhiệt tình hóng chuyện tỏ vẻ: ... Hai người thật vĩ đại, để tôi hóng chuyện giữa chừng còn phải đánh zombie. Số lượng zombie tuy rất nhiều, nhưng zombie cấp A và cấp S không nhiều, phần lớn đều là zombie cấp B và cấp C. Vì vậy rất nhanh trên mặt đất chất đầy xác zombie, m.á.u thịt phủ kín nơi này, m.á.u đen đỏ đen b.ắ.n lên người mỗi người đang ra sức tiêu diệt zombie. Lúc này, ở phía xa, Cố Nhu Nhu và số 0 đang nhìn tất cả, nhưng khi cô ta nhìn thấy Chân Lục Trà vẫn còn sống, vẫn đang nhảy nhót, biểu cảm trên mặt dần sụp đổ. "Chân Lục Trà..." Cố Nhu Nhu nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, nhưng ngay sau đó, trên mặt Cố Nhu Nhu lại nở một nụ cười quỷ dị: "Chân Lục Trà, tao có thể làm cho mày c.h.ế.t một lần thì có thể làm cho mày c.h.ế.t lần thứ hai. Chờ xem, trò hay còn ở phía sau."Chân Lục Trà đang chiến đấu hăng say thì bỗng nhiên hắt hơi một cái. Cô thầm nghĩ liệu có phải ai đó đang mắng mình không, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, phía sau bỗng vang lên một tiếng chấn động dữ dội.Mặt đất rung chuyển, khiến cô suýt chút nữa đứng không vững mà ngã xuống.Bịch, bịch, bịch. Âm thanh từ xa đến gần vang lên bên tai mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro