Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
A
2024-08-21 15:41:59
Chẳng phải cô rất thích lên hình sao, sao giờ lại chuối thế này? Không phải nói Diệp Vân Linh là người rất thích tranh cướp khung hình sao?
Nhìn sang phía Lục Tử Hạo, có vẻ cũng không khá hơn là bao.
Tuổi còn nhỏ, một tay đút túi quần, mặt lạnh nhìn mọi người đang chèo thuyền trong hồ, dù cho tiếng hò hét xung quanh cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.
Vẻ mặt đó đúng là một tổng tài nhỏ, lạnh lùng cao ngạo, mê hoặc fan mẹ trước màn hình một cách đáng yêu.
Trương Duyệt Hân ở bên cạnh liền nhích lại gần hỏi: “Anh Tử Hạo, sao anh không cổ vũ ạ?”
Lục Tử Hạo đáp: “Ồn quá.”
Trương Duyệt Hân không hiểu tại sao Lục Tử Hạo lại không thích ồn ào, đông người vui mà.
Cô bé bèn quay sang nói với Lục Ngữ Nịnh: “Em Ngữ Nịnh, chúng ta cùng nhau hô cổ vũ nào.”
Lục Ngữ Nịnh gật đầu: “Vâng ạ. Mẹ Duyệt Hân cố lên, mẹ Duyệt Hân cố lên.”
Trương Hi Minh: “…” Bảo bối à, hình như con cổ vũ nhầm đối tượng rồi.
Nhìn Lục Ngữ Nịnh đang ra sức cổ vũ cho mẹ của bạn khác, rồi lại nhìn Lục Tử Hạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Cuối cùng nhìn sang Diệp Vân Linh ở trong hồ, trông cô như một ông chú đang nằm phơi nắng.
Thì thầm, bức tranh gia đình ba người này thật kỳ lạ.
Thái độ thi đấu tiêu cực của Diệp Vân Linh không chỉ khiến Trương Hi Minh lo lắng mà ngay cả hệ thống cũng phải sốt ruột.
Hệ thống giục giã: [Chủ nhân, cô phải vận động đi chứ, nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ…]
Giọng giục giã đều đều như tụng kinh của hệ thống khiến Diệp Vân Linh phát bực, cô tắt tiếng và ẩn nó đi.
[Diệp Vân Linh không biết chơi à? Mọi người đều đang thi đấu nghiêm túc, chỉ có mỗi cô ta là ở đó nghịch nước, cô ta không thấy ngại à?]
[Nhận tiền để tham gia chương trình mà làm việc kiểu gì thế?]
[Mọi người mau nhìn tiên nữ Vi Vi kìa, cô ấy chèo thuyền vững vàng ghê, lại còn nhanh nữa]
[Woa, du ngoạn trên hồ, khung cảnh đẹp quá, trình độ văn hóa hạn hẹp nên tôi chỉ có thể thốt lên ‘đệt’ thôi]
[Trước đây, Vi Vi từng đóng một bộ phim cổ trang, trong phim có cảnh chèo thuyền, để cảnh quay đẹp hơn nên cô ấy đã đi học chèo thuyền]
[Cùng họ Diệp mà sao hai người lại khác nhau một trời một vực vậy?]
[Mấy người lầu trên đừng có lôi ai ra để so sánh nữa được không? Đừng có lôi cái thứ gì đó ra so sánh với tiên nữ Vi Vi của chúng tôi, làm vậy là đang sỉ nhục cô ấy đấy]
Bao nhiêu người mắng Diệp Vân Linh thiếu chuyên nghiệp thì lại có bấy nhiêu người khen Diệp Vi Vi chèo thuyền vừa đẹp vừa vững, tiện thể còn ca ngợi thái độ làm việc chuyên nghiệp trước đây của cô ta.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp của hai bên hoàn toàn trái ngược nhau.
Bất chấp cư dân mạng mắng chửi thế nào, Diệp Vân Linh vẫn giữ nguyên phong cách của mình.
Mọi người tiếp tục thi đấu vô cùng sôi nổi, Trương Hi Minh cũng luôn theo dõi sát sao tình hình.
Bỗng nhiên, anh ta thấy Diệp Vân Linh vốn dĩ đang ung dung bỗng nhiên bắt đầu chèo thuyền, tốc độ vừa nhanh vừa ổn định.
[Hả? Diệp Vân Linh chèo thuyền nhanh vậy sao? Tốc độ này ghê đấy]
[Không phải là cô ta biết chèo thuyền sao? Vừa nãy sao cứ đứng im vậy?]
[Biết chèo cái khỉ, nhìn hướng cô ta chèo kìa]
Diệp Vân Linh chèo thuyền rất giỏi, nhưng cô không chèo về phía giỏ nguyên liệu mà lại chèo ngang sang bên kia.
Khi mọi người còn đang đoán già đoán non xem Diệp Vân Linh có biết chèo thuyền hay không thì thấy cô đứng bật dậy, nhanh chóng cởi áo phao và nhảy xuống nước.
Nhìn sang phía Lục Tử Hạo, có vẻ cũng không khá hơn là bao.
Tuổi còn nhỏ, một tay đút túi quần, mặt lạnh nhìn mọi người đang chèo thuyền trong hồ, dù cho tiếng hò hét xung quanh cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.
Vẻ mặt đó đúng là một tổng tài nhỏ, lạnh lùng cao ngạo, mê hoặc fan mẹ trước màn hình một cách đáng yêu.
Trương Duyệt Hân ở bên cạnh liền nhích lại gần hỏi: “Anh Tử Hạo, sao anh không cổ vũ ạ?”
Lục Tử Hạo đáp: “Ồn quá.”
Trương Duyệt Hân không hiểu tại sao Lục Tử Hạo lại không thích ồn ào, đông người vui mà.
Cô bé bèn quay sang nói với Lục Ngữ Nịnh: “Em Ngữ Nịnh, chúng ta cùng nhau hô cổ vũ nào.”
Lục Ngữ Nịnh gật đầu: “Vâng ạ. Mẹ Duyệt Hân cố lên, mẹ Duyệt Hân cố lên.”
Trương Hi Minh: “…” Bảo bối à, hình như con cổ vũ nhầm đối tượng rồi.
Nhìn Lục Ngữ Nịnh đang ra sức cổ vũ cho mẹ của bạn khác, rồi lại nhìn Lục Tử Hạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng nhìn sang Diệp Vân Linh ở trong hồ, trông cô như một ông chú đang nằm phơi nắng.
Thì thầm, bức tranh gia đình ba người này thật kỳ lạ.
Thái độ thi đấu tiêu cực của Diệp Vân Linh không chỉ khiến Trương Hi Minh lo lắng mà ngay cả hệ thống cũng phải sốt ruột.
Hệ thống giục giã: [Chủ nhân, cô phải vận động đi chứ, nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ nhiệm vụ…]
Giọng giục giã đều đều như tụng kinh của hệ thống khiến Diệp Vân Linh phát bực, cô tắt tiếng và ẩn nó đi.
[Diệp Vân Linh không biết chơi à? Mọi người đều đang thi đấu nghiêm túc, chỉ có mỗi cô ta là ở đó nghịch nước, cô ta không thấy ngại à?]
[Nhận tiền để tham gia chương trình mà làm việc kiểu gì thế?]
[Mọi người mau nhìn tiên nữ Vi Vi kìa, cô ấy chèo thuyền vững vàng ghê, lại còn nhanh nữa]
[Woa, du ngoạn trên hồ, khung cảnh đẹp quá, trình độ văn hóa hạn hẹp nên tôi chỉ có thể thốt lên ‘đệt’ thôi]
[Trước đây, Vi Vi từng đóng một bộ phim cổ trang, trong phim có cảnh chèo thuyền, để cảnh quay đẹp hơn nên cô ấy đã đi học chèo thuyền]
[Cùng họ Diệp mà sao hai người lại khác nhau một trời một vực vậy?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Mấy người lầu trên đừng có lôi ai ra để so sánh nữa được không? Đừng có lôi cái thứ gì đó ra so sánh với tiên nữ Vi Vi của chúng tôi, làm vậy là đang sỉ nhục cô ấy đấy]
Bao nhiêu người mắng Diệp Vân Linh thiếu chuyên nghiệp thì lại có bấy nhiêu người khen Diệp Vi Vi chèo thuyền vừa đẹp vừa vững, tiện thể còn ca ngợi thái độ làm việc chuyên nghiệp trước đây của cô ta.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp của hai bên hoàn toàn trái ngược nhau.
Bất chấp cư dân mạng mắng chửi thế nào, Diệp Vân Linh vẫn giữ nguyên phong cách của mình.
Mọi người tiếp tục thi đấu vô cùng sôi nổi, Trương Hi Minh cũng luôn theo dõi sát sao tình hình.
Bỗng nhiên, anh ta thấy Diệp Vân Linh vốn dĩ đang ung dung bỗng nhiên bắt đầu chèo thuyền, tốc độ vừa nhanh vừa ổn định.
[Hả? Diệp Vân Linh chèo thuyền nhanh vậy sao? Tốc độ này ghê đấy]
[Không phải là cô ta biết chèo thuyền sao? Vừa nãy sao cứ đứng im vậy?]
[Biết chèo cái khỉ, nhìn hướng cô ta chèo kìa]
Diệp Vân Linh chèo thuyền rất giỏi, nhưng cô không chèo về phía giỏ nguyên liệu mà lại chèo ngang sang bên kia.
Khi mọi người còn đang đoán già đoán non xem Diệp Vân Linh có biết chèo thuyền hay không thì thấy cô đứng bật dậy, nhanh chóng cởi áo phao và nhảy xuống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro