Xuyên Vào Ổ Thổ Phỉ, Trở Thành Nữ Đại Vương

Diêm Như Ngọc,...

Niên Tiểu Hoa

2024-09-04 13:22:08

Ngoài cửa trại, trừ mấy thủ vệ ra thì không còn ai khác. Vạn Châu Nhi lại bị treo một lúc lâu rồi, hiện tại đang là thời điểm suy sụp, thấy Diêm Như Ngọc định đi, nàng ta sốt sắng gọi: “Đại đương gia.”

“Giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu ấy, ta nghe không rõ.” Diêm Như Ngọc sải bước đi.

“Đại đương gia.” Vạn Châu Nhi khuất nhục hét lớn lên.

Gương mặt Diêm Như Ngọc tràn ngập ý cười: “Nếu ngươi đã thành kính như vậy, ta sẽ dạy ngươi một cách…”

Vạn Châu Nhi nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại nghe thấy Diêm Như Ngọc nói: “Động đậy đi. Nếu ngươi không muốn lắc cánh tay thì lắc đầu. Những con muỗi này luôn hiếp yếu sợ mạnh, ngươi không động đậy chúng sẽ cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, nhưng nếu ngươi lắc người một cái, chúng sẽ chỉ dám vo ve ở bên cạnh thôi, không dám há miệng cắn ngươi đâu. Chúng cũng giống ngươi vậy đó.”

“Vạn Muỗi à, ta nói vậy thôi, ngươi tự chiêm nghiệm đi nhé! Đêm dài đằng đẵng, chúc ngươi ngủ ngon.” Dứt lời, Diêm Như Ngọc vung tay rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.

Lúc này, Vạn Châu Nhi chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chứ không nhìn thấy người, nhưng dù thế, nàng ta cũng tức đến độ suýt thì tắc thở.

“Diêm Như Ngọc, đồ khốn nạn nhà ngươi!” Vạn Châu Nhi khàn giọng hét ầm lên, tiếng hét đột ngột khiến gà, chó trong trại kêu, sủa ầm ĩ.

---

“Hơn nửa đêm rồi, sao còn ầm ĩ thế nhỉ? Chẳng lẽ là có người tập kích trại của chúng ta?”

“Ôi, nhìn đứa khuê nữ này của Nhị đương gia đi, chẳng biết lớn nhỏ gì cả. Trước mặt tất cả mọi người mà nó còn dám ngông cuồng như thế, sau lưng không biết nó sẽ bắt nạt Đại đương gia đến mức nào nữa…”

“Cũng tội cho Đại đương gia, bị hai cha con Nhị đương gia bắt nạt. Nghe tiếng mắng của Vạn Châu Nhi mà xem, đúng là láo xược.”

“...”

Sơn trại về đêm vô cùng yên tĩnh, thế nên tiếng mắng chửi của Vạn Châu Nhi mới vô cùng vang dội, đánh thức không ít người. Nghe những lời mắng chói tai đó, mọi người không khỏi mà cau mày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Diêm Như Ngọc lại vờ như không nghe thấy, sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, nàng đã thức dậy.

Đầu tiên, nàng chạy quanh trại một vòng, rồi quay về sân viện của mình để luyện khí tức.

Thân thể này thật sự quá yếu, tốt xấu gì cũng là Đại đương gia, sau này chắc chắn sẽ phải dẫn dắt mọi người xuống núi. Đến lúc đó lỡ không có bản lĩnh, bị người ta chém chết thì sao?

Nhưng may mà thân thể chỉ yếu ớt chứ không có bệnh tật, chỉ cần nàng điều dưỡng một thời gian, về sau khi tập võ sẽ có thể tập ít hưởng nhiều.

“Đại đương gia! Nghe nói ngươi yêu cầu khôi phục chi phí ăn uống trước kia?” Sau khi Diêm Như Ngọc luyện được hai canh giờ thì cũng đã đến giờ cơm, Nhị đương gia nổi giận đùng đùng tìm tới.

Dáng vẻ của Vạn Thiết Dũng lúc này giống hệt gà chọi sắp bắt đầu trận đấu, lông mày dựng ngược, sắc mặt xanh xám, như thể muốn nói cho tất cả mọi người biết: Diêm Như Ngọc đã làm ra chuyện tày đình, không thể tha thứ.

Diêm Như Ngọc khẽ thở hắt ra, rồi mới nhìn về phía ông ta: “Chép xong kinh thư rồi à?”

Nhị đương gia nheo mắt.

Chép xong ư? Sao có thể? Một cuốn có tận hơn năm nghìn chữ, nàng bắt ông ta chép tận một trăm lần, tối hôm qua ông ta mới chỉ “vẽ” được một trang mà đã không chịu nổi rồi.

“Đại đương gia, hiện tại ta đang bàn chuyện lương thảo với ngươi!” Vạn Thiết Dũng tức điên lên.

“Ồ, chẳng lẽ Nhị đương gia có cao kiến gì?” Diêm Như Ngọc vừa lau mặt vừa hỏi.

“Ngươi giả ngu với ta đúng không? Ta nghe nói hôm qua ngươi gọi Chu Vượng tới, nếu đã vậy, chắc hẳn ngươi phải biết lương thảo trong trại chúng ta chỉ có thể chèo chống tối đa một tháng nữa. Ngươi thì hay rồi, trong lúc eo hẹp thế này không những không cắt giảm chi tiêu, mà còn lãng phí một cách trắng trợn. Ngươi muốn khiến tất cả mọi người đều chết đói đúng không?” Vạn Thiết Dũng giống như một quả pháo đã châm ngòi, mắng liên thanh không nghỉ lấy một giây.

“Nhị đương gia, ta để người già, trẻ nhỏ ăn uống đầy đủ, sao ông lại nói là lãng phí một cách trắng trợn? Nếu đầu óc của ông không tỉnh táo, ta kiến nghị ông tìm cái rìu, bổ đầu ra rồi tu sửa lại đi. Suốt ngày cứ la la hét hét, còn ồn ào hơn đám muỗi tối qua nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Ổ Thổ Phỉ, Trở Thành Nữ Đại Vương

Số ký tự: 0