Xuyên Vào Ổ Thổ Phỉ, Trở Thành Nữ Đại Vương

Mơ Đi

Niên Tiểu Hoa

2024-09-04 13:22:08

Thân là đại đương gia, chi phí tiêu dùng của nàng đứng số một số hai trong trại. Phòng ngủ của nàng rất rộng rãi, trong phòng có hai, ba chiếc rương đựng rất nhiều đồ da và trang sức của nữ tử. Những thứ này được lão đương gia tích cóp khi còn sống, phần lớn đều không có giá trị lớn, nàng lục tìm một lúc lâu, cũng chỉ tìm thấy một chiếc hộp nhỏ đựng chút đồ quý giá.

Vừa cầm chiếc hộp kia lên, Diêm Như Ngọc đã cảm thấy đầu óc choáng váng, một dòng ký ức xa lạ tràn vào đầu nàng.

Chiếc hộp này do mẫu thân của nguyên chủ để lại.

Nguyên chủ không biết diện mạo của mẫu thân, chỉ biết mẫu thân vì khó sinh mà chết. Những món đồ trong chiếc hộp này là trang sức mà bà ấy sử dụng hồi còn sống.

Diêm Như Ngọc chỉ khẽ nhìn thoáng rồi cất chiếc hộp về chỗ cũ.

Chiếc hộp này được nguyên chủ cất giữ rất cẩn thận, chứng tỏ đối với nàng ấy, thứ này rất quan trọng. Thế mà lúc chạy trốn nàng ấy lại không mang theo, xem ra là lòng mang áy náy, muốn để lại để phụ thêm chi phí cho trại.

Diêm Như Ngọc chép miệng, tuy nàng nghèo thật, nhưng nàng sẽ tự kiếm tiền. Chuyện cầm cố di vật của người quá cố thế này quá hèn hạ, nàng không làm nổi.

Sau khi thăm thú phòng mình, Diêm Như Ngọc ra ngoài dạo một vòng.

Cảnh đêm rất đẹp.

Nhất là chỗ cổng trại, không chỉ có ánh trăng sáng rực, bầu trời đầy sao, mà còn có một mỹ nhân đang giãy dụa giữa không trung. Quần áo của nàng ta bay phấp phới trong gió hè, tạo nên cảnh tượng quỷ dị, có hơi rợn người.

“Diêm Như Ngọc, ngươi đến để cười nhạo ta chứ gì?” Thấy nàng đến, Vạn Châu Nhi lập tức nổi trận lôi đình.

Nàng ta bị trói hai tay, treo cách mặt đất khoảng ba thước, trọng tâm toàn thân dồn hết vào hai tay bị trói. Đoán chừng đến sáng mai, đôi tay kia sẽ tê rần, trong một thời gian ngắn khó mà nhấc lên nổi.

“Đúng vậy.” Diêm Như Ngọc đáp, sau đó nàng dứt khoát ngồi xuống tảng đá lớn ở cổng trại, vắt chéo hai chân, rồi cười híp mắt hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì ấy nhỉ? Chẳng lẽ ngươi nghiện ngẩn người ở cổng trại rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi đắc ý cái gì? Ngươi cho rằng người có thể làm cái chức Đại đương gia này bao lâu? Tất cả những người đi theo ngươi, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt…”

“Ừm, nhắc lại ba chữ vừa rồi xem nào? Ba chữ Đại đương gia ấy.” Diêm Như Ngọc móc móc lỗ tai, khóe miệng khẽ cong.

“Ngươi đừng mơ!” Vạn Châu Nhi tức đến độ quên luôn cảm giác tê, đau ở hai cánh tay.

Một câu “Đại đương gia” mà thôi, gọi ở trước mặt người khác cũng chẳng mất gì. Nhưng hiện tại thì khác, dáng vẻ hiện tại của Diêm Như Ngọc thật sự quá đáng ghét.

“A, ta cứ mơ đấy. Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai, ta có thể dạy ngươi một biện pháp đuổi muỗi. Nhưng nếu ngươi đã không thức thời, vậy thì thôi, dù sao muỗi cũng đâu có hút máu ta.” Diêm Như Ngọc bày ra vẻ mặt thất vọng.

Khóe miệng Vạn Châu Nhi giật giật, muỗi, đám muỗi đáng chết này còn đáng ghét hơn Diêm Như Ngọc!

Mỗi bên cổng trại đều có một ngọn đuốc, thê nên dù hiện tại đang là đêm khuya, nhưng dưới ánh đuốc mờ mờ, nàng vẫn có thể thấy rõ những nốt hồng hồng trên gương mặt và cánh tay của Vạn Châu Nhi. Nốt muỗi cắn dày đặc, chi chít như nốt sởi, không cần tự mình trải nghiệm cũng biết ngứa ngáy vô cùng.

“Trong núi có rất nhiều muỗi, nói không chừng còn có cả muỗi độc. Lỡ gương mặt nhỏ như hoa như ngọc này của ngươi bị trúng độc, về sau sẽ không thể ra ngoài gặp người khác nữa đâu.” Diêm Như Ngọc lại dọa dẫm thêm một câu.

Vạn Châu Nhi đã sớm hối hận, nếu sớm biết bản thân sẽ thực sự bị treo một buổi tối, nàng ta tuyệt đối sẽ không châm chọc Diêm Như Ngọc trước mặt người khác.

Còn gương mặt này của nàng ta nữa…

Lỡ bị hủy dung thì sao?

“Ngươi nói thật chứ? Chỉ cần ta gọi ngươi một tiếng Đại đương gia, ngươi sẽ đuổi hết đám muỗi này đi?” Vạn Châu Nhi cắn cắn môi, sau một hồi suy nghĩ, nàng ta vẫn cất tiếng hỏi.

“Ta chỉ nói là sẽ dạy ngươi một biện pháp, về phần biện pháp kia có tác dụng không, ta không dám chắc.” Diêm Như Ngọc đứng dậy phủi mông, vờ như chuẩn bị rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Ổ Thổ Phỉ, Trở Thành Nữ Đại Vương

Số ký tự: 0