Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 49
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Tốt xấu gì cũng là ông chủ nhà tang lễ, đã thấy nhiều người chết, cho dù bộ dáng khủng bố một chút cũng không đến mức nôn ra.
Bạch Thanh...
Bước chân của Bạch Thanh không hề dừng lại bởi ánh mắt của người giấy, vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Yên tĩnh quá.
Ánh mắt của cô dò xét trong bữa tiệc, nhìn thấy trên bàn tiệc ở giữa, có một xác khô ngồi thẳng tắp.
Con ngươi trướng phồng nhô ra ngoài, phủ kín tơ máu, làn da màu đen mất đi sức sống bao bọc xương cốt.
Bộ dạng này giống nhau như đúc với các chú rể trong phòng cưới.
Bạch Thanh còn nhớ rõ quần áo mặc trên mấy thi thể, nếu như kề sát vào, nhất định còn có thể ngửi được mùi rượu chưa tan.
Cái xác khô này là ông Vương, tài xế xe tang của nhà tang lễ Như Ý.
Ông ta chết như thế nào?
Ánh mắt Bạch Thanh rơi vào trên người những nhân loại khác, chỉ chốc lát đã phát hiện manh mối. Thanh niên bàn bên cạnh gắp một miếng thịt Đông Pha, nhét vào miệng.
Anh ta dường như cũng không có nhai mà trực tiếp nuốt miếng thịt, nhưng nuốt xuống cũng không tốn sức.
Với góc nhìn của Bạch Thanh mà nói, thịt Đông Pha thật sự rất mê người, đáng tiếc tướng ăn của thanh niên không tốt. Làn da trên mặt anh ta giống như đang phải chịu đựng lực hút quá mạnh mẽ, rủ xuống một cách kỳ lạ, gần như lộ ra hốc mắt màu đỏ được mí mắt bao bọc. Trong đôi mắt lồi ra tràn đầy dục vọng nóng bỏng, khi vươn đầu lưỡi thè ra liếm nước sốt bên miệng, còn nhìn chằm chằm số thịt Đông Pha còn lại trong đĩa.
Dáng vẻ này lại đủ để dập tắt khát vọng của những người khác đối với thịt Đông Pha.
Người thanh niên vươn đũa gắp thịt thêm lần nữa, hai tay run lên, xuất hiện thay đổi mà mắt thường có thể quan sát được — cả người anh ta gầy đi một vòng.
Một người mập mạp gầy đi mười cân không dễ dàng nhìn ra.
Nhưng một người vốn đã rất gầy lại tụt thêm mười cân, mang đến cho người ta chấn động thị giác cũng rất mãnh liệt.
Hai má của anh ta hoàn toàn lõm xuống, xương gò má giống như muốn đâm thủng làn da mỏng manh mà chui ra, hai tay ngày càng héo rút biến thành màu đen, làn da co dãn đã hoàn toàn biến mất, khô héo bọc lấy xương ngón tay.
Máu thịt của anh ta đã bị đánh cắp.
Tình huống như anh ta còn có vài người.
Xem ra thịt Đông Pha mê người này không thể ăn.
Cố Tùng Văn vừa nhìn thấy Sa Tư Tư, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
“Chị ơi, cứu mạng.”
Sức hấp dẫn của thịt Đông Pha thật sự là quá lớn.
Chỉ cần nhìn miếng thịt này một cái, bụng của cậu ta lập tức kêu loạn ùng ục. Nhắm mắt lại, mùi thơm vẫn chui vào trong mũi, khoang miệng điên cuồng tiết ra nước bọt.
Nói không khoa trương, cậu ta lớn đến như vậy chưa từng có khát vọng đạt được thứ gì như thế, hiện tại lại điên cuồng khát vọng một miếng thịt.
Nhưng không thể ăn!
Kết cục của ông Vương, mỗi người ăn tiệc đều tận mắt chứng kiến.
Bạch Thanh...
Bước chân của Bạch Thanh không hề dừng lại bởi ánh mắt của người giấy, vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Yên tĩnh quá.
Ánh mắt của cô dò xét trong bữa tiệc, nhìn thấy trên bàn tiệc ở giữa, có một xác khô ngồi thẳng tắp.
Con ngươi trướng phồng nhô ra ngoài, phủ kín tơ máu, làn da màu đen mất đi sức sống bao bọc xương cốt.
Bộ dạng này giống nhau như đúc với các chú rể trong phòng cưới.
Bạch Thanh còn nhớ rõ quần áo mặc trên mấy thi thể, nếu như kề sát vào, nhất định còn có thể ngửi được mùi rượu chưa tan.
Cái xác khô này là ông Vương, tài xế xe tang của nhà tang lễ Như Ý.
Ông ta chết như thế nào?
Ánh mắt Bạch Thanh rơi vào trên người những nhân loại khác, chỉ chốc lát đã phát hiện manh mối. Thanh niên bàn bên cạnh gắp một miếng thịt Đông Pha, nhét vào miệng.
Anh ta dường như cũng không có nhai mà trực tiếp nuốt miếng thịt, nhưng nuốt xuống cũng không tốn sức.
Với góc nhìn của Bạch Thanh mà nói, thịt Đông Pha thật sự rất mê người, đáng tiếc tướng ăn của thanh niên không tốt. Làn da trên mặt anh ta giống như đang phải chịu đựng lực hút quá mạnh mẽ, rủ xuống một cách kỳ lạ, gần như lộ ra hốc mắt màu đỏ được mí mắt bao bọc. Trong đôi mắt lồi ra tràn đầy dục vọng nóng bỏng, khi vươn đầu lưỡi thè ra liếm nước sốt bên miệng, còn nhìn chằm chằm số thịt Đông Pha còn lại trong đĩa.
Dáng vẻ này lại đủ để dập tắt khát vọng của những người khác đối với thịt Đông Pha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người thanh niên vươn đũa gắp thịt thêm lần nữa, hai tay run lên, xuất hiện thay đổi mà mắt thường có thể quan sát được — cả người anh ta gầy đi một vòng.
Một người mập mạp gầy đi mười cân không dễ dàng nhìn ra.
Nhưng một người vốn đã rất gầy lại tụt thêm mười cân, mang đến cho người ta chấn động thị giác cũng rất mãnh liệt.
Hai má của anh ta hoàn toàn lõm xuống, xương gò má giống như muốn đâm thủng làn da mỏng manh mà chui ra, hai tay ngày càng héo rút biến thành màu đen, làn da co dãn đã hoàn toàn biến mất, khô héo bọc lấy xương ngón tay.
Máu thịt của anh ta đã bị đánh cắp.
Tình huống như anh ta còn có vài người.
Xem ra thịt Đông Pha mê người này không thể ăn.
Cố Tùng Văn vừa nhìn thấy Sa Tư Tư, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
“Chị ơi, cứu mạng.”
Sức hấp dẫn của thịt Đông Pha thật sự là quá lớn.
Chỉ cần nhìn miếng thịt này một cái, bụng của cậu ta lập tức kêu loạn ùng ục. Nhắm mắt lại, mùi thơm vẫn chui vào trong mũi, khoang miệng điên cuồng tiết ra nước bọt.
Nói không khoa trương, cậu ta lớn đến như vậy chưa từng có khát vọng đạt được thứ gì như thế, hiện tại lại điên cuồng khát vọng một miếng thịt.
Nhưng không thể ăn!
Kết cục của ông Vương, mỗi người ăn tiệc đều tận mắt chứng kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro