Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 50
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Nhịn đi.
Muốn ăn nữa cũng phải nhịn.
Nhưng mà, trong phạm vi tầm nhìn của Cố Tùng Văn, xuất hiện một bàn tay đeo đồng hồ. Tay này cầm đũa — đây là tay của cậu ta.
“Chị ơi, tay của tôi không nghe lời. Làm ơn, để vệ sĩ của chị ngăn tôi lại…”
Sa Tư Tư nhìn về phía Bạch Thanh, cô ta không chắc chắn có thể chạm vào Cố Tùng Văn hiện tại hay không.
Bạch Thanh nói: "Có thể đánh ngất cậu ta không?”
Sa Tư Tư gật đầu, "Có thể.”
Một vệ sĩ tiến lên, dùng tay đánh nhẹ vào gáy Cố Tùng Văn.
Cố Tùng Văn nhắm mắt lại, ngất đi.
Tuy nhiên, tình huống mà vệ sĩ dự đoán Cố Tùng Văn sẽ nhào về phía trước trên bàn đã không xảy ra, anh ta cau mày và cảm thấy có gì đó không ổn. Dự cảm xấu trở thành sự thật, vệ sĩ thấy Cố Tùng Văn đang hôn mê sờ soạng mặt bàn, cầm lấy đũa, nhịn không được lùi về phía sau hai bước.
Cho dù là người mạnh mẽ hơn nữa cũng sợ hãi sự kiện kinh dị.
Sa Tư Tư ra lệnh cho vệ sĩ nói, "Kéo cậu ta đi."
Vệ sĩ hít sâu một hơi, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Hai tay tiến vào dưới nách Cố Tùng Văn, muốn ôm lấy người. Lại phát hiện sức nặng của Cố Tùng Văn vượt quá sức tưởng tượng, anh ta dùng hết sức lực toàn thân, người này giống như một gốc cây đại thụ cắm rễ vào sâu trong bùn đất, không nhúc nhích.
Hai gã vệ sĩ khác cũng tiến lên hỗ trợ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bỏ cuộc.
Sa Tư Tư hỏi: "Làm sao bây giờ?”
Ăn tiệc không chỉ có một mình Cố Tùng Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười mấy người chết hết sao?
Bạch Thanh mặc niệm ở trong lòng: "Mạnh Bà, đến!”
Một trận gió lạnh đánh úp lại, mấy người giấy ngồi bên cạnh Bạch Thanh lại bị thổi bay ra xa mấy mét. Một bà lão cùng với một cái nồi gốm hai quai chợt xuất hiện, bà lão có dáng người nhỏ gầy, lại cầm một cây gậy chống đầu lâu cao hơn bà nửa cái đầu, thân gậy treo một cái đèn lồng màu trắng, trên đèn lồng viết ba chữ — canh Mạnh Bà. Tựa như cũng không dùng sức, cái gậy đã bị bà nhẹ nhàng cắm vào trong sàn cẩm thạch cứng rắn.
Đầu lâu phun ra một đốm lửa màu xanh, bay xuống phía dưới nồi gốm.
Canh trong nồi gốm trong suốt như nước, đã có sương mù mờ mịt lưu động trong đó, nương theo từng chút huỳnh quang, nổi lên từng bọt nước nóng hầm hập.
“Canh thơm đã sôi.”
Đây là câu đầu tiên bà nói sau khi được triệu hoán ra.
Bà lão vươn một tay ra, tay trái lấy một cái chén gốm từ trong hư không ra, tay phải thì bắt được một cái muỗng dài.
Muỗng dài khuấy canh thơm, múc ra một chén.
Mạnh Bà nhìn về phía Bạch Thanh, hơi gật đầu.
Bạch Thanh và quỷ bài tâm ý tương thông, biết là Mạnh Bà đang hỏi: Đưa ai uống canh?
Bạch Thanh chỉ về phía thanh niên trên bàn cứ liên tiếp ăn lại ăn từng miếng thịt Đông Pha, tình huống của anh ta là khẩn cấp nhất.
Mạnh Bà bưng canh hơi duỗi tay về phía trước, giọng điệu âm trầm: "Con à, nên uống canh rồi.”
Muốn ăn nữa cũng phải nhịn.
Nhưng mà, trong phạm vi tầm nhìn của Cố Tùng Văn, xuất hiện một bàn tay đeo đồng hồ. Tay này cầm đũa — đây là tay của cậu ta.
“Chị ơi, tay của tôi không nghe lời. Làm ơn, để vệ sĩ của chị ngăn tôi lại…”
Sa Tư Tư nhìn về phía Bạch Thanh, cô ta không chắc chắn có thể chạm vào Cố Tùng Văn hiện tại hay không.
Bạch Thanh nói: "Có thể đánh ngất cậu ta không?”
Sa Tư Tư gật đầu, "Có thể.”
Một vệ sĩ tiến lên, dùng tay đánh nhẹ vào gáy Cố Tùng Văn.
Cố Tùng Văn nhắm mắt lại, ngất đi.
Tuy nhiên, tình huống mà vệ sĩ dự đoán Cố Tùng Văn sẽ nhào về phía trước trên bàn đã không xảy ra, anh ta cau mày và cảm thấy có gì đó không ổn. Dự cảm xấu trở thành sự thật, vệ sĩ thấy Cố Tùng Văn đang hôn mê sờ soạng mặt bàn, cầm lấy đũa, nhịn không được lùi về phía sau hai bước.
Cho dù là người mạnh mẽ hơn nữa cũng sợ hãi sự kiện kinh dị.
Sa Tư Tư ra lệnh cho vệ sĩ nói, "Kéo cậu ta đi."
Vệ sĩ hít sâu một hơi, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Hai tay tiến vào dưới nách Cố Tùng Văn, muốn ôm lấy người. Lại phát hiện sức nặng của Cố Tùng Văn vượt quá sức tưởng tượng, anh ta dùng hết sức lực toàn thân, người này giống như một gốc cây đại thụ cắm rễ vào sâu trong bùn đất, không nhúc nhích.
Hai gã vệ sĩ khác cũng tiến lên hỗ trợ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bỏ cuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa Tư Tư hỏi: "Làm sao bây giờ?”
Ăn tiệc không chỉ có một mình Cố Tùng Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười mấy người chết hết sao?
Bạch Thanh mặc niệm ở trong lòng: "Mạnh Bà, đến!”
Một trận gió lạnh đánh úp lại, mấy người giấy ngồi bên cạnh Bạch Thanh lại bị thổi bay ra xa mấy mét. Một bà lão cùng với một cái nồi gốm hai quai chợt xuất hiện, bà lão có dáng người nhỏ gầy, lại cầm một cây gậy chống đầu lâu cao hơn bà nửa cái đầu, thân gậy treo một cái đèn lồng màu trắng, trên đèn lồng viết ba chữ — canh Mạnh Bà. Tựa như cũng không dùng sức, cái gậy đã bị bà nhẹ nhàng cắm vào trong sàn cẩm thạch cứng rắn.
Đầu lâu phun ra một đốm lửa màu xanh, bay xuống phía dưới nồi gốm.
Canh trong nồi gốm trong suốt như nước, đã có sương mù mờ mịt lưu động trong đó, nương theo từng chút huỳnh quang, nổi lên từng bọt nước nóng hầm hập.
“Canh thơm đã sôi.”
Đây là câu đầu tiên bà nói sau khi được triệu hoán ra.
Bà lão vươn một tay ra, tay trái lấy một cái chén gốm từ trong hư không ra, tay phải thì bắt được một cái muỗng dài.
Muỗng dài khuấy canh thơm, múc ra một chén.
Mạnh Bà nhìn về phía Bạch Thanh, hơi gật đầu.
Bạch Thanh và quỷ bài tâm ý tương thông, biết là Mạnh Bà đang hỏi: Đưa ai uống canh?
Bạch Thanh chỉ về phía thanh niên trên bàn cứ liên tiếp ăn lại ăn từng miếng thịt Đông Pha, tình huống của anh ta là khẩn cấp nhất.
Mạnh Bà bưng canh hơi duỗi tay về phía trước, giọng điệu âm trầm: "Con à, nên uống canh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro