Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 51
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Bát canh lập tức bay lên, trực tiếp hấp dẫn thanh niên, bay tới bên miệng anh ta, miệng bát hơi nghiêng, canh thơm rót vào trong miệng.
“Ực ực, ực ực.”
Thanh niên nuốt xuống mấy ngụm canh, vẻ mặt từ dữ tợn biến thành đờ đẫn, dục vọng trong hai mắt như bị nước trong rửa sạch, ánh mắt trong suốt như trẻ con.
Bạch Thanh đưa tay kéo, anh ta lập tức bị kéo lên.
Mạnh Bà nấu canh thơm, uống vào sẽ tạm thời quên đi tất cả.
Thanh niên không chỉ quên đi việc mình vừa rồi đang ăn tiệc, quên thịt Đông Pha ngon cỡ nào, cũng quên chuyện mình tiến vào quỷ vực. Lúc này anh ta không có quá khứ, ngay cả chuyện mình là con người cũng không nhớ rõ.
Mạnh Bà hài lòng gật đầu, rất hài lòng với chất lượng nồi canh thơm vừa nấu xong. Cầm muỗng lại múc thêm một chén, chén canh trôi xuống phía dưới họng một "người nghiện thịt Đông Pha".
Cho đến khi ngay cả Cố Tùng Văn ngất xỉu cũng uống xong canh Mạnh Bà, Mạnh Bà còn đang múc canh, lành lạnh nói: "Kế tiếp.”
Bạch Thanh: "... Không có người kế tiếp.”
Mạnh Bà vừa nghe, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng quanh quẩn càng lúc càng nồng đậm.
Mặc dù bà không nói gì, nhưng Bạch Thanh có thể biết bà đang suy nghĩ cái gì — không có người uống canh, nhưng canh thơm vẫn còn lại nửa nồi.
Thì ra Mạnh Bà mắc chứng OCD...
Ánh mắt Mạnh Bà chuyển động, dừng lại trên người Sa Tư Tư cách Bạch Thanh gần nhất, lên tiếng: "Con gái, nên ăn canh thôi.”
Sa Tư Tư cũng không sợ Mạnh Bà, cô ta biết đây là quỷ bài của Bạch Thanh. Tò mò hỏi: "Thanh Thanh, canh này người bình thường có thể uống sao?"
Tự mình triệu hoán ra quỷ bài, cô ta một chút cũng không kinh ngạc.
Sa Tư Tư đã sớm biết cô là Trấn Quỷ Giả!
Bạch Thanh thản nhiên nói: "Có thể uống, chẳng qua sẽ quên hết. Thời gian kéo dài bốn đến năm giờ.”
“Bình thường uống một chén cũng không sao, coi như trải nghiệm nhân sinh.”
Nhưng quỷ vực rất nguy hiểm, không có tình huống đặc biệt thì ăn canh so với muốn chết có cái gì khác nhau chứ.
Sa Tư Tư rụt cổ, tránh ánh mắt Mạnh Bà, làm nũng nói: "Đáng ghét, vậy cô còn để cho người ta uống.”
Bạch Thanh: "...”
Giận quỷ bài nhưng đánh sang Trấn Quỷ Giả đúng không?
Mạnh Bà ý thức được nhân loại không muốn ăn canh, ánh mắt hướng về phía người giấy. Người đầu tiên bà nhìn thấy là người đàn ông duy nhất biết nói chuyện bằng giấy, nhân vật ước chừng là quản gia của tòa nhà này.
Quản gia giấy: "...”
Hắn xoay người muốn chạy.
Lần này Bạch Thanh không phản đối.
“Này, còn nửa nồi canh nữa.”
“Không uống quả thật rất lãng phí.”
Trong lòng Mạnh Bà hài lòng, lộ ra nụ cười hiền lành: "Con à, nên ăn canh rồi.”
Một bát canh bay về phía quản gia giấy.
“Bà đừng tới đây…”
Quản gia người giấy bay ra khỏi sân viện, vẫn bị bát canh đuổi theo. Mắt thấy chạy không thoát, hắn vội vàng dùng hai tay từ chối, lại bởi vì động tác vụng về, không đủ linh hoạt, căn bản vô dụng.
Một chén canh rót vào trong miệng hắn, làn da, tóc, quần áo của hắn có xuất hiện tình huống chóng mặt, mặt mũi có chút mơ hồ. Người giấy đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, bất động.
“Ực ực, ực ực.”
Thanh niên nuốt xuống mấy ngụm canh, vẻ mặt từ dữ tợn biến thành đờ đẫn, dục vọng trong hai mắt như bị nước trong rửa sạch, ánh mắt trong suốt như trẻ con.
Bạch Thanh đưa tay kéo, anh ta lập tức bị kéo lên.
Mạnh Bà nấu canh thơm, uống vào sẽ tạm thời quên đi tất cả.
Thanh niên không chỉ quên đi việc mình vừa rồi đang ăn tiệc, quên thịt Đông Pha ngon cỡ nào, cũng quên chuyện mình tiến vào quỷ vực. Lúc này anh ta không có quá khứ, ngay cả chuyện mình là con người cũng không nhớ rõ.
Mạnh Bà hài lòng gật đầu, rất hài lòng với chất lượng nồi canh thơm vừa nấu xong. Cầm muỗng lại múc thêm một chén, chén canh trôi xuống phía dưới họng một "người nghiện thịt Đông Pha".
Cho đến khi ngay cả Cố Tùng Văn ngất xỉu cũng uống xong canh Mạnh Bà, Mạnh Bà còn đang múc canh, lành lạnh nói: "Kế tiếp.”
Bạch Thanh: "... Không có người kế tiếp.”
Mạnh Bà vừa nghe, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng quanh quẩn càng lúc càng nồng đậm.
Mặc dù bà không nói gì, nhưng Bạch Thanh có thể biết bà đang suy nghĩ cái gì — không có người uống canh, nhưng canh thơm vẫn còn lại nửa nồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra Mạnh Bà mắc chứng OCD...
Ánh mắt Mạnh Bà chuyển động, dừng lại trên người Sa Tư Tư cách Bạch Thanh gần nhất, lên tiếng: "Con gái, nên ăn canh thôi.”
Sa Tư Tư cũng không sợ Mạnh Bà, cô ta biết đây là quỷ bài của Bạch Thanh. Tò mò hỏi: "Thanh Thanh, canh này người bình thường có thể uống sao?"
Tự mình triệu hoán ra quỷ bài, cô ta một chút cũng không kinh ngạc.
Sa Tư Tư đã sớm biết cô là Trấn Quỷ Giả!
Bạch Thanh thản nhiên nói: "Có thể uống, chẳng qua sẽ quên hết. Thời gian kéo dài bốn đến năm giờ.”
“Bình thường uống một chén cũng không sao, coi như trải nghiệm nhân sinh.”
Nhưng quỷ vực rất nguy hiểm, không có tình huống đặc biệt thì ăn canh so với muốn chết có cái gì khác nhau chứ.
Sa Tư Tư rụt cổ, tránh ánh mắt Mạnh Bà, làm nũng nói: "Đáng ghét, vậy cô còn để cho người ta uống.”
Bạch Thanh: "...”
Giận quỷ bài nhưng đánh sang Trấn Quỷ Giả đúng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Bà ý thức được nhân loại không muốn ăn canh, ánh mắt hướng về phía người giấy. Người đầu tiên bà nhìn thấy là người đàn ông duy nhất biết nói chuyện bằng giấy, nhân vật ước chừng là quản gia của tòa nhà này.
Quản gia giấy: "...”
Hắn xoay người muốn chạy.
Lần này Bạch Thanh không phản đối.
“Này, còn nửa nồi canh nữa.”
“Không uống quả thật rất lãng phí.”
Trong lòng Mạnh Bà hài lòng, lộ ra nụ cười hiền lành: "Con à, nên ăn canh rồi.”
Một bát canh bay về phía quản gia giấy.
“Bà đừng tới đây…”
Quản gia người giấy bay ra khỏi sân viện, vẫn bị bát canh đuổi theo. Mắt thấy chạy không thoát, hắn vội vàng dùng hai tay từ chối, lại bởi vì động tác vụng về, không đủ linh hoạt, căn bản vô dụng.
Một chén canh rót vào trong miệng hắn, làn da, tóc, quần áo của hắn có xuất hiện tình huống chóng mặt, mặt mũi có chút mơ hồ. Người giấy đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, bất động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro