Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Chương 3
2024-11-01 02:52:32
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ từng lời an ủi: "Mẹ, con đã về rồi, những việc còn lại cứ để con lo."
"Mẹ, đừng lo nữa!."
"Mẹ, con sẽ giữ An An và Ninh Ninh lại, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
"Mẹ..."
Trong tiếng an ủi của Thẩm Tuế Hoan, hai anh em Thẩm Hướng Dương và Thẩm Yên Nhiên cũng không kìm được mà lau nước mắt, chẳng còn dáng vẻ mạnh mẽ như lúc đánh nhau khi nãy.
Dường như sự trở về của chị hai khiến họ vững tâm hơn, và dám để lộ sự yếu đuối của mình.
Hai đứa bé Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh, gầy gò nhỏ bé, cũng ôm mặt khóc nức nở, đôi mắt ngơ ngác, sống mũi đỏ bừng.
Những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, với hai đứa trẻ mới bốn tuổi, quả thực là quá khó hiểu nhưng chúng vẫn cảm nhận được sự sợ hãi.
Bà con hàng xóm đứng ngoài cửa cũng ngừng hẳn tiếng bàn tán, có những bà cô lớn tuổi đã bắt đầu lau nước mắt, nhớ lại những ngày tháng đã qua.
Người lớn tuổi thường dễ xúc động.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại tiếng khóc.
Mãi đến khi Trương Tú Huệ dần bình tĩnh lại, tiếng khóc mới ngớt đi.
"Yên Nhiên, Hướng Dương, mau vào nhà lấy khăn và nước cho mẹ rửa mặt."
Thẩm Tuế Hoan không ngần ngại phân công.
Hai anh em Thẩm Yên Nhiên đồng thanh đáp: "Vâng ạ, chúng em đi ngay."
Thẩm Hướng Dương theo sau chị mình, vừa định bước vào bếp thì chợt nhớ ra điều gì.
Cậu vội quay lại bên ngoài, nhặt hết đồ đạc trong chiếc túi lưới của Thẩm Tuế Hoan, rồi mang vào nhà.
Dĩ nhiên, chiếc ba lô nặng trịch cũng không bị Thẩm Hướng Dương bỏ lại.
Theo như cậu hiểu về chị hai của mình, ngoài những đồ dùng cần thiết, hẳn còn có rất nhiều đặc sản mang về cho gia đình.
Không thể để ai nhân cơ hội này mà "tiện tay dắt dê" được.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Yên Nhiên đã bưng chậu nước ấm từ bếp đi ra.
Thẩm Tuế Hoan nhúng chiếc khăn trắng trong chậu men đã thấm ướt xong vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Trương Tú Huệ.
Sau đó, cô tháo dây buộc tóc trên đầu mẹ, dùng lược gỗ đen chải lại tóc cho gọn gàng, búi tóc lên cao rồi dùng chiếc kẹp đen giữ chặt những sợi tóc lòa xòa khi nãy.
Tiếp theo có Thẩm Yên Nhiên và Thẩm Hướng Dương giúp đỡ, Thẩm Tuế Hoan đỡ mẹ dậy và đưa bà ngồi lên ghế gỗ.
Cuối cùng, Thẩm Yên Nhiên lại thay nước rồi giúp hai chị em Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh rửa mặt sạch sẽ.
Thẩm Tuế Hoan uống mấy ngụm nước lạnh làm ướt đôi môi khô nẻ, sau đó rửa mặt bằng nước giếng, tiện thể vắt khăn lau cổ cho sảng khoái.
Khi cả nhà họ Thẩm đã thu dọn xong xuôi, gia đình nhà họ Vương và những người đứng bên cạnh quan sát từ nãy giờ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Họ đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Vương Lệ làm người tiên phong, cô ta lau nước mắt rồi lên tiếng.
"Mẹ, đừng lo nữa!."
"Mẹ, con sẽ giữ An An và Ninh Ninh lại, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
"Mẹ..."
Trong tiếng an ủi của Thẩm Tuế Hoan, hai anh em Thẩm Hướng Dương và Thẩm Yên Nhiên cũng không kìm được mà lau nước mắt, chẳng còn dáng vẻ mạnh mẽ như lúc đánh nhau khi nãy.
Dường như sự trở về của chị hai khiến họ vững tâm hơn, và dám để lộ sự yếu đuối của mình.
Hai đứa bé Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh, gầy gò nhỏ bé, cũng ôm mặt khóc nức nở, đôi mắt ngơ ngác, sống mũi đỏ bừng.
Những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, với hai đứa trẻ mới bốn tuổi, quả thực là quá khó hiểu nhưng chúng vẫn cảm nhận được sự sợ hãi.
Bà con hàng xóm đứng ngoài cửa cũng ngừng hẳn tiếng bàn tán, có những bà cô lớn tuổi đã bắt đầu lau nước mắt, nhớ lại những ngày tháng đã qua.
Người lớn tuổi thường dễ xúc động.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại tiếng khóc.
Mãi đến khi Trương Tú Huệ dần bình tĩnh lại, tiếng khóc mới ngớt đi.
"Yên Nhiên, Hướng Dương, mau vào nhà lấy khăn và nước cho mẹ rửa mặt."
Thẩm Tuế Hoan không ngần ngại phân công.
Hai anh em Thẩm Yên Nhiên đồng thanh đáp: "Vâng ạ, chúng em đi ngay."
Thẩm Hướng Dương theo sau chị mình, vừa định bước vào bếp thì chợt nhớ ra điều gì.
Cậu vội quay lại bên ngoài, nhặt hết đồ đạc trong chiếc túi lưới của Thẩm Tuế Hoan, rồi mang vào nhà.
Dĩ nhiên, chiếc ba lô nặng trịch cũng không bị Thẩm Hướng Dương bỏ lại.
Theo như cậu hiểu về chị hai của mình, ngoài những đồ dùng cần thiết, hẳn còn có rất nhiều đặc sản mang về cho gia đình.
Không thể để ai nhân cơ hội này mà "tiện tay dắt dê" được.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Yên Nhiên đã bưng chậu nước ấm từ bếp đi ra.
Thẩm Tuế Hoan nhúng chiếc khăn trắng trong chậu men đã thấm ướt xong vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Trương Tú Huệ.
Sau đó, cô tháo dây buộc tóc trên đầu mẹ, dùng lược gỗ đen chải lại tóc cho gọn gàng, búi tóc lên cao rồi dùng chiếc kẹp đen giữ chặt những sợi tóc lòa xòa khi nãy.
Tiếp theo có Thẩm Yên Nhiên và Thẩm Hướng Dương giúp đỡ, Thẩm Tuế Hoan đỡ mẹ dậy và đưa bà ngồi lên ghế gỗ.
Cuối cùng, Thẩm Yên Nhiên lại thay nước rồi giúp hai chị em Thẩm An An và Thẩm Ninh Ninh rửa mặt sạch sẽ.
Thẩm Tuế Hoan uống mấy ngụm nước lạnh làm ướt đôi môi khô nẻ, sau đó rửa mặt bằng nước giếng, tiện thể vắt khăn lau cổ cho sảng khoái.
Khi cả nhà họ Thẩm đã thu dọn xong xuôi, gia đình nhà họ Vương và những người đứng bên cạnh quan sát từ nãy giờ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Họ đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Vương Lệ làm người tiên phong, cô ta lau nước mắt rồi lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro