Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Bình An An Sinh Hoạt
Xác Định Tình H...
2024-11-01 02:52:32
Thẩm Yên Nhiên nhìn lên bàn thờ, nghiến răng nói: “Cô ta đi cũng tốt, anh cả có trở về trong giấc mơ cũng đỡ phải nhìn cô ta mà ghê tởm. Đi rồi, đừng để cô ta bẩn đường luân hồi của anh ấy…”
Đúng là vô lương tâm.
Trương Tú Huệ cũng hiểu rằng không giữ được con dâu cũ, bà chỉ có thể thở dài nặng nề, đau buồn nói: “Mẹ chỉ thấy thương An An và Ninh Ninh, vừa mất cha lại sắp mất cả mẹ.”
Thẩm Yên Nhiên gắp miếng dưa muối bỏ vào bát, phản bác: “Mẹ, người mẹ như cô ta có cũng như không. An An và Ninh Ninh mới được vài tháng thì cô ta đã trông mong có đứa thứ hai, để đẻ con trai.”
Nhớ lại chuyện đó, Thẩm Yên Nhiên vẫn còn thấy bực mình. Hồi ấy, Vương Lệ vừa sinh xong. Nhà họ Thẩm nghĩ đến việc Vương Lệ sinh đôi, không có công việc nên cũng không gấp chuyện đi làm, đã cho cô ta ngồi cữ hẳn hai tháng để hồi phục. Vậy mà Vương Lệ tận dụng thời gian này dưỡng sức, sau đó không nghe lời nhà chồng, tự lén uống nước nấu từ mạch nha để cắt sữa.
Phải biết, thời đó, sữa tươi cần có phiếu sữa, còn sữa bột cũng phải có phiếu sữa bột, đều là những món xa xỉ khó mà tìm được. Lại thêm An An và Ninh Ninh là sinh đôi, phiếu sữa bột bác sĩ kê theo tiêu chuẩn cũng đã dùng hết. Nhà họ Thẩm chỉ đành nhờ cậy công nhân cùng xưởng và hàng xóm đổi lấy phiếu sữa, phiếu sữa bột, rồi nấu cháo loãng từ gạo để nuôi lớn hai đứa bé.
Thẩm Hướng Dương nghĩ lại chuyện mấy năm trước, hậm hực nói: “Mẹ, Vương Lệ không hề xem An An và Ninh Ninh là con, cô ta chỉ để ý đến con trai thôi.”
Thẩm Tuế Hoan vừa nhắc đến chị dâu cũ là thấy khó chịu, không muốn nhắc đến nữa nên chuyển đề tài: “Mẹ, hôm qua xưởng có đưa tiền trợ cấp chưa?”
Trương Tú Huệ im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu: “Xưởng hôm qua mang một ít lương thực đến, nói vài lời an ủi, rồi bảo rằng tiền trợ cấp quá nhiều, phải đến xưởng lãnh.”
Khoản tiền này, chẳng khác nào tiền đổi mạng của Thẩm Kiến Quốc và Thẩm Cháo Dương. Nếu có thể, Trương Tú Huệ chẳng muốn nhận chút nào.
“Vậy ăn cơm xong con đến xưởng lấy tiền trợ cấp, tiện thể hỏi xem có thể nhờ phòng bảo vệ đến nhà ngày mai không.”
Thẩm Hướng Dương ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuế Hoan, thắc mắc hỏi: “Chị Hai, sao phải mời phòng bảo vệ đến?”
Phòng bảo vệ không dễ gì mà mời được.
Thẩm Tuế Hoan nuốt miếng cơm, kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay người nhà họ Vương đến chủ yếu là để đòi tiền. Nhưng chuyện giữ lại suất việc làm, nếu họ đến xưởng là có thể biết ngay, tốt nhất là giải quyết dứt khoát trong một lần. Nếu không, ngày thường em đi học, Yên Nhiên cũng đến trường, An An và Ninh Ninh ở nhà trẻ, chỉ còn mẹ ở nhà, chị không yên tâm.”
Đúng là vô lương tâm.
Trương Tú Huệ cũng hiểu rằng không giữ được con dâu cũ, bà chỉ có thể thở dài nặng nề, đau buồn nói: “Mẹ chỉ thấy thương An An và Ninh Ninh, vừa mất cha lại sắp mất cả mẹ.”
Thẩm Yên Nhiên gắp miếng dưa muối bỏ vào bát, phản bác: “Mẹ, người mẹ như cô ta có cũng như không. An An và Ninh Ninh mới được vài tháng thì cô ta đã trông mong có đứa thứ hai, để đẻ con trai.”
Nhớ lại chuyện đó, Thẩm Yên Nhiên vẫn còn thấy bực mình. Hồi ấy, Vương Lệ vừa sinh xong. Nhà họ Thẩm nghĩ đến việc Vương Lệ sinh đôi, không có công việc nên cũng không gấp chuyện đi làm, đã cho cô ta ngồi cữ hẳn hai tháng để hồi phục. Vậy mà Vương Lệ tận dụng thời gian này dưỡng sức, sau đó không nghe lời nhà chồng, tự lén uống nước nấu từ mạch nha để cắt sữa.
Phải biết, thời đó, sữa tươi cần có phiếu sữa, còn sữa bột cũng phải có phiếu sữa bột, đều là những món xa xỉ khó mà tìm được. Lại thêm An An và Ninh Ninh là sinh đôi, phiếu sữa bột bác sĩ kê theo tiêu chuẩn cũng đã dùng hết. Nhà họ Thẩm chỉ đành nhờ cậy công nhân cùng xưởng và hàng xóm đổi lấy phiếu sữa, phiếu sữa bột, rồi nấu cháo loãng từ gạo để nuôi lớn hai đứa bé.
Thẩm Hướng Dương nghĩ lại chuyện mấy năm trước, hậm hực nói: “Mẹ, Vương Lệ không hề xem An An và Ninh Ninh là con, cô ta chỉ để ý đến con trai thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tuế Hoan vừa nhắc đến chị dâu cũ là thấy khó chịu, không muốn nhắc đến nữa nên chuyển đề tài: “Mẹ, hôm qua xưởng có đưa tiền trợ cấp chưa?”
Trương Tú Huệ im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu: “Xưởng hôm qua mang một ít lương thực đến, nói vài lời an ủi, rồi bảo rằng tiền trợ cấp quá nhiều, phải đến xưởng lãnh.”
Khoản tiền này, chẳng khác nào tiền đổi mạng của Thẩm Kiến Quốc và Thẩm Cháo Dương. Nếu có thể, Trương Tú Huệ chẳng muốn nhận chút nào.
“Vậy ăn cơm xong con đến xưởng lấy tiền trợ cấp, tiện thể hỏi xem có thể nhờ phòng bảo vệ đến nhà ngày mai không.”
Thẩm Hướng Dương ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuế Hoan, thắc mắc hỏi: “Chị Hai, sao phải mời phòng bảo vệ đến?”
Phòng bảo vệ không dễ gì mà mời được.
Thẩm Tuế Hoan nuốt miếng cơm, kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay người nhà họ Vương đến chủ yếu là để đòi tiền. Nhưng chuyện giữ lại suất việc làm, nếu họ đến xưởng là có thể biết ngay, tốt nhất là giải quyết dứt khoát trong một lần. Nếu không, ngày thường em đi học, Yên Nhiên cũng đến trường, An An và Ninh Ninh ở nhà trẻ, chỉ còn mẹ ở nhà, chị không yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro