Xuyên Về 80, Mỹ Nhân Yêu Kiều Bắt Lấy Trái Tim Quan Quân Cao Lãnh
A
2024-11-15 15:35:10
Cũng may là nhà họ Thẩm bảo vệ cô rất tốt.
Mới khiến cho nụ hoa này lớn thành dáng vẻ quyến rũ như hiện tại.
"Em không sao."
"Trời nắng to như thế này, không ở nhà ra ngoài làm gì?"
Anh lúc nào cũng nói chuyện hung dữ, Thẩm Chi Chi hơi sợ, mặt cũng nhăn nhó.
Cô giơ bình nước trong tay lên: "Đến đưa nước cho các anh."
Đoạn Du Cảnh nhìn về phía nhà họ Thẩm, nhận lấy bình nước trong tay cô nói: "Em về trước đi, anh mang nước qua."
Thẩm Chi Chi gật đầu, vừa nãy cô bình tĩnh như vậy, chẳng phải vì từ xa đã nhìn thấy bóng người đàn ông đang đi về phía mình sao.
Nếu không thì cô không có gan tát tên lưu manh đó, lỡ chọc giận hắn ta thì sao.
Chó cùng rứt giậu.
"Cơm trưa sắp xong rồi, khoảng mười hai giờ có thể về ăn cơm."
"Ừm, biết rồi."
Anh đáp, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Chi Chi, ánh mắt đó như muốn nuốt chửng cô vậy.
Thẩm Chi Chi cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng quay người bỏ đi.
Dù không cần quay đầu lại, Thẩm Chi Chi cũng biết ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, đến khi cô sắp đến gần nhà họ Thẩm, người đàn ông mới xách bình nước đi.
Khoảng mười hai giờ, cha mẹ và hai anh trai của Thẩm Chi Chi đã về.
Mấy đứa trẻ đều vây quanh Thẩm Chi Chi.
"Cô ơi, lát nữa cháu có được ăn đùi gà không?"
Quấn lấy Thẩm Chi Chi là hai cô con gái của Liêu Thúy Mai, một đứa tám tuổi, một đứa chín tuổi.
"Được chứ, có bốn cái đùi gà, mỗi đứa một cái, được không?"
Cái gì ngon trong nhà, cơ bản đều để dành cho bọn trẻ và Thẩm Chi Chi, người lớn cũng nên nhường cho bọn trẻ, không nên tranh giành từng miếng ăn.
Nghe Thẩm Chi Chi định chia hết bốn cái đùi gà, chắc chắn mình không có phần, Liêu Thúy Mai lập tức không thoải mái.
Sao lại không có phần của cô ta chứ.
"Cơm còn chưa chín, đã quấn lấy cô đòi ăn, sao không chết vì thèm ăn đi!"
Liêu Thúy Mai hung dữ liếc nhìn hai đứa nhóc Hổ Nữu và Bảo Nữu.
Hổ Nữu và Bảo Nữu vốn dĩ rất sợ Liêu Thúy Mai, lúc này không dám hé răng.
"Không sao không sao, lát nữa cô sẽ gắp đùi gà cho các con."
"Cảm ơn cô!"
"Chi Chi!"
Ngoài cửa vang lên giọng nói khàn khàn của anh cả Thẩm Gia Đống, mấy người đàn ông trong nhà đã về.
Đoạn Du Cảnh cũng ở phía sau.
Đinh Như vội vàng múc nước ra, cười nói: "Mau rửa tay rửa mặt, chúng ta ăn cơm thôi."
Vài người đàn ông đều lau người, cả nhà ngồi vào bàn ăn.
Hôm nay tâm trạng của Thẩm Kiến Nghiệp có vẻ không tệ.
Vì trong nhà đông người, bàn nhỏ không ngồi hết được, bọn trẻ đều bưng bát cơm kẹp ít thức ăn ra ngoài ăn.
Thẩm Chi Chi gắp cho bốn đứa trẻ mỗi đứa một cái đùi gà.
Vài đứa trẻ được đùi gà, khuôn mặt nhỏ cười như hoa.
"Ăn đi ăn đi, mẹ các con còn chưa được ăn đùi gà đâu, chỉ có hai đứa con gái chết tiệt các con biết ăn, sao không biết gắp cho mẹ ăn!"
Nhìn thấy bọn trẻ bưng bát cơm ra, trong bát còn có một cái đùi gà to béo, mắt Liêu Thúy Mai như muốn lòi ra ngoài.
Hổ Nữu là chị cả, thấy ánh mắt của cô ta liền sợ hãi, nhút nhát đưa bát của mình tới nói: "Mẹ, đùi gà cho mẹ ăn, con không thích ăn đùi gà."
Liêu Thúy Mai không khách sáo, trực tiếp kẹp lấy, cắn một miếng, đầy miệng thơm phức.
Đứa thứ hai Bảo Nữu thấy chị gái không còn đùi gà, bưng bát tới: "Chị ơi, chúng ta cùng ăn đi, đùi gà to thế này, em cũng ăn không hết."
Mới khiến cho nụ hoa này lớn thành dáng vẻ quyến rũ như hiện tại.
"Em không sao."
"Trời nắng to như thế này, không ở nhà ra ngoài làm gì?"
Anh lúc nào cũng nói chuyện hung dữ, Thẩm Chi Chi hơi sợ, mặt cũng nhăn nhó.
Cô giơ bình nước trong tay lên: "Đến đưa nước cho các anh."
Đoạn Du Cảnh nhìn về phía nhà họ Thẩm, nhận lấy bình nước trong tay cô nói: "Em về trước đi, anh mang nước qua."
Thẩm Chi Chi gật đầu, vừa nãy cô bình tĩnh như vậy, chẳng phải vì từ xa đã nhìn thấy bóng người đàn ông đang đi về phía mình sao.
Nếu không thì cô không có gan tát tên lưu manh đó, lỡ chọc giận hắn ta thì sao.
Chó cùng rứt giậu.
"Cơm trưa sắp xong rồi, khoảng mười hai giờ có thể về ăn cơm."
"Ừm, biết rồi."
Anh đáp, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Chi Chi, ánh mắt đó như muốn nuốt chửng cô vậy.
Thẩm Chi Chi cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng quay người bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù không cần quay đầu lại, Thẩm Chi Chi cũng biết ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, đến khi cô sắp đến gần nhà họ Thẩm, người đàn ông mới xách bình nước đi.
Khoảng mười hai giờ, cha mẹ và hai anh trai của Thẩm Chi Chi đã về.
Mấy đứa trẻ đều vây quanh Thẩm Chi Chi.
"Cô ơi, lát nữa cháu có được ăn đùi gà không?"
Quấn lấy Thẩm Chi Chi là hai cô con gái của Liêu Thúy Mai, một đứa tám tuổi, một đứa chín tuổi.
"Được chứ, có bốn cái đùi gà, mỗi đứa một cái, được không?"
Cái gì ngon trong nhà, cơ bản đều để dành cho bọn trẻ và Thẩm Chi Chi, người lớn cũng nên nhường cho bọn trẻ, không nên tranh giành từng miếng ăn.
Nghe Thẩm Chi Chi định chia hết bốn cái đùi gà, chắc chắn mình không có phần, Liêu Thúy Mai lập tức không thoải mái.
Sao lại không có phần của cô ta chứ.
"Cơm còn chưa chín, đã quấn lấy cô đòi ăn, sao không chết vì thèm ăn đi!"
Liêu Thúy Mai hung dữ liếc nhìn hai đứa nhóc Hổ Nữu và Bảo Nữu.
Hổ Nữu và Bảo Nữu vốn dĩ rất sợ Liêu Thúy Mai, lúc này không dám hé răng.
"Không sao không sao, lát nữa cô sẽ gắp đùi gà cho các con."
"Cảm ơn cô!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chi Chi!"
Ngoài cửa vang lên giọng nói khàn khàn của anh cả Thẩm Gia Đống, mấy người đàn ông trong nhà đã về.
Đoạn Du Cảnh cũng ở phía sau.
Đinh Như vội vàng múc nước ra, cười nói: "Mau rửa tay rửa mặt, chúng ta ăn cơm thôi."
Vài người đàn ông đều lau người, cả nhà ngồi vào bàn ăn.
Hôm nay tâm trạng của Thẩm Kiến Nghiệp có vẻ không tệ.
Vì trong nhà đông người, bàn nhỏ không ngồi hết được, bọn trẻ đều bưng bát cơm kẹp ít thức ăn ra ngoài ăn.
Thẩm Chi Chi gắp cho bốn đứa trẻ mỗi đứa một cái đùi gà.
Vài đứa trẻ được đùi gà, khuôn mặt nhỏ cười như hoa.
"Ăn đi ăn đi, mẹ các con còn chưa được ăn đùi gà đâu, chỉ có hai đứa con gái chết tiệt các con biết ăn, sao không biết gắp cho mẹ ăn!"
Nhìn thấy bọn trẻ bưng bát cơm ra, trong bát còn có một cái đùi gà to béo, mắt Liêu Thúy Mai như muốn lòi ra ngoài.
Hổ Nữu là chị cả, thấy ánh mắt của cô ta liền sợ hãi, nhút nhát đưa bát của mình tới nói: "Mẹ, đùi gà cho mẹ ăn, con không thích ăn đùi gà."
Liêu Thúy Mai không khách sáo, trực tiếp kẹp lấy, cắn một miếng, đầy miệng thơm phức.
Đứa thứ hai Bảo Nữu thấy chị gái không còn đùi gà, bưng bát tới: "Chị ơi, chúng ta cùng ăn đi, đùi gà to thế này, em cũng ăn không hết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro