Xuyên Về 80, Mỹ Nhân Yêu Kiều Bắt Lấy Trái Tim Quan Quân Cao Lãnh
Bắt Quả Tang Tạ...
2024-11-15 15:35:10
“Anh à, em thật lòng thích anh, xin anh hãy đồng ý ở bên em, chỉ cần lần này thôi, sau này em sẽ là người của anh.”
“Em không thích Đoạn Du Cảnh, cũng không muốn đi theo anh ấy, chỉ có anh mới giúp được em.”
Mùa thu năm 1980, trong một căn nhà đất thấp bé ở đội sản xuất Đông Phong, người phụ nữ có dáng người yêu kiều, gương mặt xinh đẹp đang ôm chặt lấy một người đàn ông, khẩn cầu.
Trước mặt là gương mặt thanh tú xinh đẹp, trong lòng Trương Ngạn bỗng chốc bùng lên ngọn lửa dục vọng, anh ta đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của cô.
“Thẩm Chi Chi, hôm nay là em tự nguyện đến quyến rũ tôi, là em không muốn đi theo cái tên họ Đoàn kia, tôi chỉ là miễn cưỡng chiều lòng em thôi.”
Anh ta bắt đầu nôn nóng muốn cởi quần áo của người phụ nữ.
“Rầm——”
Nhưng một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa gỗ ọp ẹp bị người ta đạp tung từ bên ngoài.
“Trời đất ơi!” Tiếp theo là tiếng kêu kinh hãi của một người phụ nữ: “Chi Chi, cậu đang làm gì vậy?”
“Sao… sao cậu có thể gian díu với Trương Ngạn, làm ra loại chuyện trái luân thường đạo lý, không biết xấu hổ như vậy?”
Nghe tiếng nói the thé vang dội của người phụ nữ, Thẩm Chi Chi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, có thứ gì đó đang ùa về trong đầu cô.
Mọi người trong đội sản xuất đều chạy đến xem náo nhiệt, biết được con dâu nhà họ Đoạn - Thẩm Chi Chi ở đây quyến rũ đàn ông, mà người bị quyến rũ lại là con trai của bí thư Trương - Trương Ngạn.
Trương Ngạn lập tức ghê tởm đẩy Thẩm Chi Chi ra, cô không đứng vững, ngã nhào xuống đất, đến khi lòng bàn tay và mông truyền đến cơn đau dữ dội mới hoàn hồn.
Thẩm Chi Chi không thể không chấp nhận một sự thật.
Cô… xuyên không rồi!
“Là cô ta! Là Thẩm Chi Chi quyến rũ tôi, cô ta nói chỉ cần tôi đồng ý với cô ta một lần, cô ta sẽ ly hôn với Đọan Du Cảnh, là cô ta tự mình không biết xấu hổ quyến rũ tôi, không liên quan gì đến tôi!”
Nói xong, Trương Ngạn lập tức bỏ chạy.
Còn ở cửa có rất nhiều người đang vây xem.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn, mặc quân phục màu xanh lục, trên tay còn xách theo một chiếc ba lô màu xanh lục, chỉ cần một cái liếc mắt, Thẩm Chi Chi đã nhìn thấy đôi giày da dính đầy bùn đất và chiếc quần cũng màu xanh lục.
Nhìn lên trên là gương mặt gầy gò nhưng vô cùng kiên nghị tuấn lãng của người đàn ông, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng ngời, ngực ưỡn cao, eo thẳng tắp.
Đôi chân dài dưới lớp quân phục càng thêm thẳng tắp, khỏe khoắn.
Nhưng sắc mặt người đàn ông lúc này lại vô cùng khó coi, giữa hai hàng lông mày kìm nén lửa giận, bởi vì sự xuất hiện của anh, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc giảm xuống, một luồng khí lạnh ập đến, quần áo trên người cô xộc xệch, lộ ra mảng lớn làn da trắng nõn bên ngoài, vô cùng câu dẫn.
Có lẽ Đọan Du Cảnh nằm mơ cũng không ngờ, vất vả lắm mới được nghỉ phép về nhà, muốn đưa người vợ mới cưới chỉ mới kịp đăng ký kết hôn, còn chưa gặp mặt mấy lần về quân khu cùng sinh sống, cũng coi như bù đắp cho sự thiếu sót của mình trong hai năm qua.
Lại bắt gặp cảnh vợ bé nhỏ của mình đang lén lút với người khác trong căn nhà đất!
Người đàn ông mím chặt môi, im lặng không nói gì.
“Em không thích Đoạn Du Cảnh, cũng không muốn đi theo anh ấy, chỉ có anh mới giúp được em.”
Mùa thu năm 1980, trong một căn nhà đất thấp bé ở đội sản xuất Đông Phong, người phụ nữ có dáng người yêu kiều, gương mặt xinh đẹp đang ôm chặt lấy một người đàn ông, khẩn cầu.
Trước mặt là gương mặt thanh tú xinh đẹp, trong lòng Trương Ngạn bỗng chốc bùng lên ngọn lửa dục vọng, anh ta đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của cô.
“Thẩm Chi Chi, hôm nay là em tự nguyện đến quyến rũ tôi, là em không muốn đi theo cái tên họ Đoàn kia, tôi chỉ là miễn cưỡng chiều lòng em thôi.”
Anh ta bắt đầu nôn nóng muốn cởi quần áo của người phụ nữ.
“Rầm——”
Nhưng một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa gỗ ọp ẹp bị người ta đạp tung từ bên ngoài.
“Trời đất ơi!” Tiếp theo là tiếng kêu kinh hãi của một người phụ nữ: “Chi Chi, cậu đang làm gì vậy?”
“Sao… sao cậu có thể gian díu với Trương Ngạn, làm ra loại chuyện trái luân thường đạo lý, không biết xấu hổ như vậy?”
Nghe tiếng nói the thé vang dội của người phụ nữ, Thẩm Chi Chi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, có thứ gì đó đang ùa về trong đầu cô.
Mọi người trong đội sản xuất đều chạy đến xem náo nhiệt, biết được con dâu nhà họ Đoạn - Thẩm Chi Chi ở đây quyến rũ đàn ông, mà người bị quyến rũ lại là con trai của bí thư Trương - Trương Ngạn.
Trương Ngạn lập tức ghê tởm đẩy Thẩm Chi Chi ra, cô không đứng vững, ngã nhào xuống đất, đến khi lòng bàn tay và mông truyền đến cơn đau dữ dội mới hoàn hồn.
Thẩm Chi Chi không thể không chấp nhận một sự thật.
Cô… xuyên không rồi!
“Là cô ta! Là Thẩm Chi Chi quyến rũ tôi, cô ta nói chỉ cần tôi đồng ý với cô ta một lần, cô ta sẽ ly hôn với Đọan Du Cảnh, là cô ta tự mình không biết xấu hổ quyến rũ tôi, không liên quan gì đến tôi!”
Nói xong, Trương Ngạn lập tức bỏ chạy.
Còn ở cửa có rất nhiều người đang vây xem.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn, mặc quân phục màu xanh lục, trên tay còn xách theo một chiếc ba lô màu xanh lục, chỉ cần một cái liếc mắt, Thẩm Chi Chi đã nhìn thấy đôi giày da dính đầy bùn đất và chiếc quần cũng màu xanh lục.
Nhìn lên trên là gương mặt gầy gò nhưng vô cùng kiên nghị tuấn lãng của người đàn ông, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng ngời, ngực ưỡn cao, eo thẳng tắp.
Đôi chân dài dưới lớp quân phục càng thêm thẳng tắp, khỏe khoắn.
Nhưng sắc mặt người đàn ông lúc này lại vô cùng khó coi, giữa hai hàng lông mày kìm nén lửa giận, bởi vì sự xuất hiện của anh, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc giảm xuống, một luồng khí lạnh ập đến, quần áo trên người cô xộc xệch, lộ ra mảng lớn làn da trắng nõn bên ngoài, vô cùng câu dẫn.
Có lẽ Đọan Du Cảnh nằm mơ cũng không ngờ, vất vả lắm mới được nghỉ phép về nhà, muốn đưa người vợ mới cưới chỉ mới kịp đăng ký kết hôn, còn chưa gặp mặt mấy lần về quân khu cùng sinh sống, cũng coi như bù đắp cho sự thiếu sót của mình trong hai năm qua.
Lại bắt gặp cảnh vợ bé nhỏ của mình đang lén lút với người khác trong căn nhà đất!
Người đàn ông mím chặt môi, im lặng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro