Xuyên Về 80, Mỹ Nhân Yêu Kiều Bắt Lấy Trái Tim Quan Quân Cao Lãnh
A
2024-11-15 15:35:10
Đặc biệt là kiểu người như Triệu Phương Phương, trời sinh đã có khuôn mặt trà xanh, ở thế giới cô sống, không biết có bao nhiêu đàn ông thích kiểu đó.
Cho nên nói, trên đời này không có người đàn ông nào không biết phân biệt trà xanh, chỉ có người đàn ông cam tâm tình nguyện đi pha trà mà thôi.
"Ừ."
"Vậy bây giờ anh đã tin là em nguyện ý sống thật lòng với anh rồi chứ?" Thẩm Chi Chi tiếp tục hỏi.
Đoạn Du Cảnh nghĩ đến mấy chữ đồ dùng cho vợ chồng mà cô gái vừa nói.
Hỏi: "Đồ dùng cho vợ chồng mà em nói là gì?"
Mặt Thẩm Chi Chi đỏ bừng lên.
Cô biết cái gì đâu, tùy tiện nói thôi.
Huống hồ, cô cũng không biết thời đại này có những món đồ chơi nhỏ được cho là tăng thêm tình cảm giữa vợ chồng hay không, cho dù có thì cô cũng không tiện để Đoạn Du Cảnh đi mua.
"Thì thì là một số đồ dùng hàng ngày..."
Thẩm Chi Chi nói qua loa vài câu, Đoạn Du Cảnh cúi đầu nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô gái, làm sao biết được trong đầu cô đang nghĩ những thứ lộn xộn gì.
"Sáng em chỉ ăn một quả trứng, bây giờ đi ăn sáng trước, ăn xong rồi hãy đi mua.
"Anh Đoạn, em không đói."
Hai quả trứng đó đều bị Thẩm Chi Chi ăn trước khi lên xe, không phải Thẩm Chi Chi ích kỷ, mà là vì Đoạn Du Cảnh không ăn.
"Ăn ít quá, sẽ gầy, em gầy thì không đẹp."
Người đàn ông mặt lạnh nhìn đôi chân tay gầy gò của Thẩm Chi Chi, tuy rằng thân hình rất đầy đặn nhưng anh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Chi Chi hơi gầy.
Thẩm Chi Chi cúi đầu nhìn ngực mình không khỏi chìm vào suy tư.
Nhà họ Thẩm nuôi cô tốt đến mức nào, nhìn bộ ngực này có vẻ như sắp tràn ra ngoài rồi, cúc áo trước ngực sắp không chịu nổi nữa rồi.
Vậy mà vẫn còn gầy sao?
Hay là Đoạn Du Cảnh thích to?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đàn ông hình như đều thích cảm giác không nắm hết được trong tay thì phải?
Ánh mắt Thẩm Chi Chi không tự chủ được mà nhìn về phía bàn tay của người đàn ông, bàn tay anh rất to, xương khớp rõ ràng, gầy và mỏng, mu bàn tay gân xanh nổi rõ, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Thẩm Chi Chi không dám nghĩ, nếu bàn tay này có thể nắm trọn tất cả trong một lòng bàn tay thì…
Cô gái bắt đầu thở dốc.
Xong rồi.
Cô thực sự ngày càng dâm đãng.
Chỉ cần nhìn bàn tay của Đoạn Du Cảnh là cô có thể tưởng tượng ra một cảnh phim cấp ba vô cùng kích thích.
"Chi Chi, sao mặt em đỏ thế?"
Không chỉ mặt đỏ, mà hình như cả tay cũng bắt đầu nóng lên.
Thẩm Chi Chi có cảm giác như mình đang xem phim cấp ba bị người ta bắt gặp, vội vàng rút tay đang bị anh nắm lấy ra quạt.
Cô thở ra hơi nóng, giọng nói ồm ồm:
"Nóng quá..."
Nóng sao?
Đoạn Du Cảnh ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, buổi sáng đầu thu, thực ra khá mát mẻ…
"Anh Đoạn, em muốn ăn kem."
Nóng quá, cô không chịu nổi cơn bốc hỏa trong lòng.
Một lát sau, Thẩm Chi Chi cầm que kem hương cam trên tay, vô cùng hài lòng bắt đầu ăn.
Một que kem hai xu rất to, to bằng nửa khuôn mặt của Thẩm Chi Chi, cô không chắc mình có thể ăn hết được không.
"Chi Chi, sáng nay trời lạnh, đừng ăn nhiều quá."
Thẩm Chi Chi thè lưỡi liếm liếm, cảm thấy lưỡi mình hơi tê.
"Ăn không hết thì bỏ đi thật đáng tiếc." Đồ đạc thời này đều quý giá, cô làm sao nỡ bỏ đi được.
"Ăn không hết thì đưa cho anh, sáng nay em không ăn gì nhiều, ăn nhiều đồ lạnh quá, cẩn thận bị tiêu chảy."
Cho nên nói, trên đời này không có người đàn ông nào không biết phân biệt trà xanh, chỉ có người đàn ông cam tâm tình nguyện đi pha trà mà thôi.
"Ừ."
"Vậy bây giờ anh đã tin là em nguyện ý sống thật lòng với anh rồi chứ?" Thẩm Chi Chi tiếp tục hỏi.
Đoạn Du Cảnh nghĩ đến mấy chữ đồ dùng cho vợ chồng mà cô gái vừa nói.
Hỏi: "Đồ dùng cho vợ chồng mà em nói là gì?"
Mặt Thẩm Chi Chi đỏ bừng lên.
Cô biết cái gì đâu, tùy tiện nói thôi.
Huống hồ, cô cũng không biết thời đại này có những món đồ chơi nhỏ được cho là tăng thêm tình cảm giữa vợ chồng hay không, cho dù có thì cô cũng không tiện để Đoạn Du Cảnh đi mua.
"Thì thì là một số đồ dùng hàng ngày..."
Thẩm Chi Chi nói qua loa vài câu, Đoạn Du Cảnh cúi đầu nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô gái, làm sao biết được trong đầu cô đang nghĩ những thứ lộn xộn gì.
"Sáng em chỉ ăn một quả trứng, bây giờ đi ăn sáng trước, ăn xong rồi hãy đi mua.
"Anh Đoạn, em không đói."
Hai quả trứng đó đều bị Thẩm Chi Chi ăn trước khi lên xe, không phải Thẩm Chi Chi ích kỷ, mà là vì Đoạn Du Cảnh không ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ăn ít quá, sẽ gầy, em gầy thì không đẹp."
Người đàn ông mặt lạnh nhìn đôi chân tay gầy gò của Thẩm Chi Chi, tuy rằng thân hình rất đầy đặn nhưng anh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Chi Chi hơi gầy.
Thẩm Chi Chi cúi đầu nhìn ngực mình không khỏi chìm vào suy tư.
Nhà họ Thẩm nuôi cô tốt đến mức nào, nhìn bộ ngực này có vẻ như sắp tràn ra ngoài rồi, cúc áo trước ngực sắp không chịu nổi nữa rồi.
Vậy mà vẫn còn gầy sao?
Hay là Đoạn Du Cảnh thích to?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đàn ông hình như đều thích cảm giác không nắm hết được trong tay thì phải?
Ánh mắt Thẩm Chi Chi không tự chủ được mà nhìn về phía bàn tay của người đàn ông, bàn tay anh rất to, xương khớp rõ ràng, gầy và mỏng, mu bàn tay gân xanh nổi rõ, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Thẩm Chi Chi không dám nghĩ, nếu bàn tay này có thể nắm trọn tất cả trong một lòng bàn tay thì…
Cô gái bắt đầu thở dốc.
Xong rồi.
Cô thực sự ngày càng dâm đãng.
Chỉ cần nhìn bàn tay của Đoạn Du Cảnh là cô có thể tưởng tượng ra một cảnh phim cấp ba vô cùng kích thích.
"Chi Chi, sao mặt em đỏ thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ mặt đỏ, mà hình như cả tay cũng bắt đầu nóng lên.
Thẩm Chi Chi có cảm giác như mình đang xem phim cấp ba bị người ta bắt gặp, vội vàng rút tay đang bị anh nắm lấy ra quạt.
Cô thở ra hơi nóng, giọng nói ồm ồm:
"Nóng quá..."
Nóng sao?
Đoạn Du Cảnh ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, buổi sáng đầu thu, thực ra khá mát mẻ…
"Anh Đoạn, em muốn ăn kem."
Nóng quá, cô không chịu nổi cơn bốc hỏa trong lòng.
Một lát sau, Thẩm Chi Chi cầm que kem hương cam trên tay, vô cùng hài lòng bắt đầu ăn.
Một que kem hai xu rất to, to bằng nửa khuôn mặt của Thẩm Chi Chi, cô không chắc mình có thể ăn hết được không.
"Chi Chi, sáng nay trời lạnh, đừng ăn nhiều quá."
Thẩm Chi Chi thè lưỡi liếm liếm, cảm thấy lưỡi mình hơi tê.
"Ăn không hết thì bỏ đi thật đáng tiếc." Đồ đạc thời này đều quý giá, cô làm sao nỡ bỏ đi được.
"Ăn không hết thì đưa cho anh, sáng nay em không ăn gì nhiều, ăn nhiều đồ lạnh quá, cẩn thận bị tiêu chảy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro