Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 10
2024-11-20 14:25:27
Gương mặt tươi tắn, làn da trắng mịn như tuyết, đôi chân thon dài được lộ ra đầy quyến rũ khiến tim Tiêu Vân Đình đập nhanh hơn.
Chàng vội vã khóa chiếc rương lại, cố gắng ép bản thân không suy nghĩ linh tinh nữa.
Thế nhưng, nụ cười của Tô Nhiễm đã khắc sâu trong tâm trí hắn, dù cố gắng thế nào cũng không thể gạt bỏ.
Cùng lúc đó, Tô Nhiễm cũng đang tự hỏi:
“Rốt cuộc Tiêu Vân Đình là người như thế nào nhỉ?”
Trong kịch bản từng có miêu tả về chàng: “Tiêu Vân Đình có thân hình vạm vỡ, dung mạo xuất chúng, được ca tụng là người đàn ông đẹp nhất Đại Hạ.”
Nhưng “đẹp nhất” là khái niệm gì đây? Có vẻ quá trừu tượng, khiến Tô Nhiễm càng nghĩ càng tò mò.
Khi nhìn vào chiếc bát trước mặt, cô ngạc nhiên thấy có thêm vài thứ mới xuất hiện: một chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp, vài viên trân châu to như trứng gà, hai thỏi vàng quen thuộc.
“Vương gia này, đúng là bá đạo thật!”
Nói không cần thêm tiền, thế mà lại gửi nhiều hơn nữa. May mà cô đã chuẩn bị sẵn chiếc tủ sắt lớn trong nhà mới để cất giữ những món đồ này cho tiện.
….
Sáng hôm sau, khoảng 9 giờ rưỡi, Tô Nhiễm còn đang ngủ mơ màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tối qua, cô đã mua sạch bánh nén khô từ các cửa hàng quen thuộc, còn cố ý chọn dịch vụ chuyển phát nhanh để hàng được giao ngay. Khi nhận được đợt hàng đầu tiên, cô bắt đầu thử truyền đi.
Ban đầu, cô chỉ gửi từng túi nhỏ. Nhưng khi tay đã mỏi nhừ, cô quyết định thử gửi nguyên cả một thùng.
Nếu có thể gửi đi thứ lớn hơn, thì sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cô ôm chiếc thùng, chạm nhẹ vào chiếc bát.
Vèo một tiếng.
Cả chiếc thùng lập tức biến mất.
“Trời ạ, đúng là nghịch thiên!”
Tô Nhiễm bắt đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Không lẽ cả người cũng có thể truyền tống đi sao?”
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng tan biến. Ai lại muốn xuyên không về thời cổ đại chứ?
Cô cứ tưởng phải bận rộn mấy ngày liền, nhưng không ngờ đến khoảng 2 giờ chiều đã hoàn thành xong công việc. Tổng cộng hơn năm chục ngàn món đồ đã được gửi đi.
Tô Nhiễm nhắn tin cho Tiêu Vân Đình: “Nếu cần thêm gì, ngài cứ bảo. Thiếp đảm bảo cung cấp đủ.”
Tiêu Vân Đình vô cùng hài lòng, lại gửi thêm hai bức tranh quý cho cô.
Tuy cô có thể sử dụng trang sức, nhưng với tranh chữ thì lại không hứng thú.
May mắn thay, Tô Nhiễm quen với ông chủ Lâm của tiệm Ngự Bảo Trai. Xác nhận ông ấy đang có mặt ở tiệm, cô lập tức mang tranh đến chợ đồ cổ.
Chàng vội vã khóa chiếc rương lại, cố gắng ép bản thân không suy nghĩ linh tinh nữa.
Thế nhưng, nụ cười của Tô Nhiễm đã khắc sâu trong tâm trí hắn, dù cố gắng thế nào cũng không thể gạt bỏ.
Cùng lúc đó, Tô Nhiễm cũng đang tự hỏi:
“Rốt cuộc Tiêu Vân Đình là người như thế nào nhỉ?”
Trong kịch bản từng có miêu tả về chàng: “Tiêu Vân Đình có thân hình vạm vỡ, dung mạo xuất chúng, được ca tụng là người đàn ông đẹp nhất Đại Hạ.”
Nhưng “đẹp nhất” là khái niệm gì đây? Có vẻ quá trừu tượng, khiến Tô Nhiễm càng nghĩ càng tò mò.
Khi nhìn vào chiếc bát trước mặt, cô ngạc nhiên thấy có thêm vài thứ mới xuất hiện: một chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp, vài viên trân châu to như trứng gà, hai thỏi vàng quen thuộc.
“Vương gia này, đúng là bá đạo thật!”
Nói không cần thêm tiền, thế mà lại gửi nhiều hơn nữa. May mà cô đã chuẩn bị sẵn chiếc tủ sắt lớn trong nhà mới để cất giữ những món đồ này cho tiện.
….
Sáng hôm sau, khoảng 9 giờ rưỡi, Tô Nhiễm còn đang ngủ mơ màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tối qua, cô đã mua sạch bánh nén khô từ các cửa hàng quen thuộc, còn cố ý chọn dịch vụ chuyển phát nhanh để hàng được giao ngay. Khi nhận được đợt hàng đầu tiên, cô bắt đầu thử truyền đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu, cô chỉ gửi từng túi nhỏ. Nhưng khi tay đã mỏi nhừ, cô quyết định thử gửi nguyên cả một thùng.
Nếu có thể gửi đi thứ lớn hơn, thì sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cô ôm chiếc thùng, chạm nhẹ vào chiếc bát.
Vèo một tiếng.
Cả chiếc thùng lập tức biến mất.
“Trời ạ, đúng là nghịch thiên!”
Tô Nhiễm bắt đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Không lẽ cả người cũng có thể truyền tống đi sao?”
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng tan biến. Ai lại muốn xuyên không về thời cổ đại chứ?
Cô cứ tưởng phải bận rộn mấy ngày liền, nhưng không ngờ đến khoảng 2 giờ chiều đã hoàn thành xong công việc. Tổng cộng hơn năm chục ngàn món đồ đã được gửi đi.
Tô Nhiễm nhắn tin cho Tiêu Vân Đình: “Nếu cần thêm gì, ngài cứ bảo. Thiếp đảm bảo cung cấp đủ.”
Tiêu Vân Đình vô cùng hài lòng, lại gửi thêm hai bức tranh quý cho cô.
Tuy cô có thể sử dụng trang sức, nhưng với tranh chữ thì lại không hứng thú.
May mắn thay, Tô Nhiễm quen với ông chủ Lâm của tiệm Ngự Bảo Trai. Xác nhận ông ấy đang có mặt ở tiệm, cô lập tức mang tranh đến chợ đồ cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro