Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 9
2024-11-05 15:26:03
Cô chỉ nói với Thẩm Giai về việc mua nhà, còn bịa thêm là mình vay ngân hàng để mua.
Nhờ có sự giúp đỡ của cô bạn, nhà mới được bày trí ấm áp, đẹp đẽ.
Đêm đầu tiên ở nhà mới, thư của Tiêu Vân Đình lại đến: “Tô Tô cô nương, đồ ăn lần trước ta đã nhận đủ. Đa phần đều rất ngon, nhưng có một món màu vàng thối hoắc, chắc là do người bán thiếu đạo đức.”
Chàng tiếp tục viết: “Bổn vương muốn nhờ cô nương mua thêm 20.000 gói bánh nén khô. Ta không rõ giá bên đó, 500 lượng vàng liệu có đủ không? Nếu không, xin cứ nói rõ.”
“Màu vàng? Hôi thối vô cùng?”
Tô Nhiễm tự hỏi, chẳng lẽ đó chính là sầu riêng mà người ta hay nói? Xem ra sau này còn phải cho chàng thử món bún ốc nữa mới được.
Chàng mua nhiều bánh nén khô như vậy để làm gì? Dự định dùng làm lương khô cho quân đội sao? Ý tưởng này không tệ chút nào.
Cô lập tức nhắn lại: “Vương gia, vàng lần trước gửi đã đủ rồi, lần này không cần gửi thêm nữa. Ngày mai thiếp sẽ mua sắm nốt, hai ngày nữa sẽ gửi hết sang cho chàng.”
Hôm đó, Tiêu Vân Đình ăn một miếng bánh nén khô nhỏ, không ngờ cả ngày không hề thấy đói. Nếu dùng loại này trong tình huống khẩn cấp, quả thật là một món “thần khí”.
Kể từ khi Lâm phó tướng dẫn binh rời thành, chàng đã cho tâm phúc Xích Ảnh đi theo giám sát. Hai ngày qua, tin tức liên tục báo về rằng Lâm phó tướng không tiến về Vân Châu như kế hoạch mà lại hạ trại bên ngoài thành.
Chứng cứ đã quá rõ ràng, quả nhiên Lâm phó tướng là nội gián.
Tiêu Vân Đình quyết định tương kế tựu kế, dùng cơ hội này dẫn quân Bắc Địch vào rồi một lưới bắt hết.
Khi đọc tin nhắn từ Tô Nhiễm nói không cần thêm tiền, chàng cảm thấy hơi ái ngại.
Dù ở nơi biên ải hẻo lánh quanh năm nhưng với thân phận là con trai thứ ba của Càn Minh Đế, chàng chưa bao giờ thiếu thốn nhờ những khoản ban thưởng từ phụ hoàng.
Ngay lập tức, chàng mở rương tư khố, lấy ra hai viên đông châu, hai chiếc vòng ngọc và hai thỏi vàng gửi sang cho Tô Nhiễm.
Thừa dịp Lâm phó tướng vắng mặt, Tiêu Vân Đình cho người đào một hầm bí mật ngay trong lều lớn của mình, chuyên để cất giữ những vật dụng mà Tô Nhiễm mua.
Chàng cầm lấy một chiếc hộp đen trong rương, mở ra và khẽ chạm vào.
Bên trong chiếc hộp là một bức họa của Tô Nhiễm, đẹp như người trong tranh bước ra.
Nhờ có sự giúp đỡ của cô bạn, nhà mới được bày trí ấm áp, đẹp đẽ.
Đêm đầu tiên ở nhà mới, thư của Tiêu Vân Đình lại đến: “Tô Tô cô nương, đồ ăn lần trước ta đã nhận đủ. Đa phần đều rất ngon, nhưng có một món màu vàng thối hoắc, chắc là do người bán thiếu đạo đức.”
Chàng tiếp tục viết: “Bổn vương muốn nhờ cô nương mua thêm 20.000 gói bánh nén khô. Ta không rõ giá bên đó, 500 lượng vàng liệu có đủ không? Nếu không, xin cứ nói rõ.”
“Màu vàng? Hôi thối vô cùng?”
Tô Nhiễm tự hỏi, chẳng lẽ đó chính là sầu riêng mà người ta hay nói? Xem ra sau này còn phải cho chàng thử món bún ốc nữa mới được.
Chàng mua nhiều bánh nén khô như vậy để làm gì? Dự định dùng làm lương khô cho quân đội sao? Ý tưởng này không tệ chút nào.
Cô lập tức nhắn lại: “Vương gia, vàng lần trước gửi đã đủ rồi, lần này không cần gửi thêm nữa. Ngày mai thiếp sẽ mua sắm nốt, hai ngày nữa sẽ gửi hết sang cho chàng.”
Hôm đó, Tiêu Vân Đình ăn một miếng bánh nén khô nhỏ, không ngờ cả ngày không hề thấy đói. Nếu dùng loại này trong tình huống khẩn cấp, quả thật là một món “thần khí”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ khi Lâm phó tướng dẫn binh rời thành, chàng đã cho tâm phúc Xích Ảnh đi theo giám sát. Hai ngày qua, tin tức liên tục báo về rằng Lâm phó tướng không tiến về Vân Châu như kế hoạch mà lại hạ trại bên ngoài thành.
Chứng cứ đã quá rõ ràng, quả nhiên Lâm phó tướng là nội gián.
Tiêu Vân Đình quyết định tương kế tựu kế, dùng cơ hội này dẫn quân Bắc Địch vào rồi một lưới bắt hết.
Khi đọc tin nhắn từ Tô Nhiễm nói không cần thêm tiền, chàng cảm thấy hơi ái ngại.
Dù ở nơi biên ải hẻo lánh quanh năm nhưng với thân phận là con trai thứ ba của Càn Minh Đế, chàng chưa bao giờ thiếu thốn nhờ những khoản ban thưởng từ phụ hoàng.
Ngay lập tức, chàng mở rương tư khố, lấy ra hai viên đông châu, hai chiếc vòng ngọc và hai thỏi vàng gửi sang cho Tô Nhiễm.
Thừa dịp Lâm phó tướng vắng mặt, Tiêu Vân Đình cho người đào một hầm bí mật ngay trong lều lớn của mình, chuyên để cất giữ những vật dụng mà Tô Nhiễm mua.
Chàng cầm lấy một chiếc hộp đen trong rương, mở ra và khẽ chạm vào.
Bên trong chiếc hộp là một bức họa của Tô Nhiễm, đẹp như người trong tranh bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro