Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 8
2024-11-20 14:25:27
Khi nhìn thấy đống đồ ăn sặc sỡ và đầy hấp dẫn trước mặt, Tiêu Vân Đình quên cả phong thái Vương gia, mắt hắn mở to tròn như chuông đồng.
Chàng xé ngay một gói khoai tây chiên, nhón một miếng bỏ vào miệng. Tiếng rôm rốp giòn tan vang lên, hương vị thơm ngon ngập tràn.
“Thứ này ngon hơn que cay, Tô Tô cô nương chắc chắn là tiên nữ!” Chàng lẩm bẩm rồi bóc tiếp gói bánh Oishi.
Trời ạ! Thứ này còn ngon hơn cả sữa dê thượng hạng.
Cuối cùng, chàng ôm một túi snack mà nhấm nháp ngấu nghiến. Xoa xoa cái bụng căng tròn, chàng thỏa mãn thốt lên: “Món ngon như thế, có dùng tay gấu đổi với ta thì ta cũng chẳng thèm.”
Nếu Tô Nhiễm mà nghe được câu nói này, chắc cô sẽ cười đến mức lăn lộn.
Buổi tối hôm đó, sau một ngày mệt mỏi Tô Nhiễm cũng định ăn mì gói cho nhanh gọn. Vừa mới trụng mì xong, Thẩm Giai đẩy cửa bước vào.
“Thơm quá!” Cô nàng hít hà, rồi hỏi: “Sao hôm nay lại ăn mì? Thiếu tiền thì cứ bảo tớ nhé.”
Thẩm Giai hiểu Tô Nhiễm sống tiết kiệm, mỗi lần mua đồ thường hay mua dư để cố ý chia cho cô.
Tô Nhiễm chỉ về đống đồ ăn trên giường của Thẩm Giai: “Tớ mua cho cậu đấy, toàn món cậu thích.”
Tính cô là vậy, luôn nhớ ơn những ai từng tốt với mình. Giờ đã phát đạt, dĩ nhiên cô phải kéo chị em cùng hưởng.
Thẩm Giai bật cười, nhìn đống đồ ăn rồi hỏi đùa: “Cậu nhận được thù lao đóng phim à?”
Tô Nhiễm cười khổ: “Chỉ có cậu mới gọi số tiền còm đó là thù lao đóng phim.”
Cô hạ giọng, thì thầm vào tai Thẩm Giai: “Quê tớ vừa giải tỏa nhà tớ được đền bù một khoảng to lắm, từ giờ chúng ta cứ ăn chơi thoải mái, nhưng chuyện này cậu phải giữ kín đấy.”
Thẩm Giai không biết nhiều về gia đình của Tô Nhiễm, không phải vì Tô Nhiễm cố ý giấu mà vì thực sự chẳng có gì để kể.
Nghe cô nhắc đến chuyện giải tỏa, Thẩm Giai không nghi ngờ gì còn đưa tay làm động tác thề: “Yên tâm, miệng tớ kín như bưng ấy.”
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tô Nhiễm rửa mặt rồi lên giường.
Cô lấy kịch bản ra xem lại từ đầu đến cuối, cố gắng ghi nhớ toàn bộ nội dung. Dù sao thì Tiêu Vân Đình cũng là người đầu tư cho cô, cô cần đảm bảo an toàn cho chàng.
Trong nguyên tác, vì không cứu viện Vân Châu kịp thời mà Tiêu Vân Đình đã bị hoàng đế Càn Minh trách phạt. Nhưng nhờ lời nhắc nhở của Tô Nhiễm, chàng có thể xoay chuyển tình thế.
Hai ngày sau, Tiêu Vân Đình không gửi thêm thư nào. Tô Nhiễm bận chuyển nhà, không có thời gian để ý.
Chàng xé ngay một gói khoai tây chiên, nhón một miếng bỏ vào miệng. Tiếng rôm rốp giòn tan vang lên, hương vị thơm ngon ngập tràn.
“Thứ này ngon hơn que cay, Tô Tô cô nương chắc chắn là tiên nữ!” Chàng lẩm bẩm rồi bóc tiếp gói bánh Oishi.
Trời ạ! Thứ này còn ngon hơn cả sữa dê thượng hạng.
Cuối cùng, chàng ôm một túi snack mà nhấm nháp ngấu nghiến. Xoa xoa cái bụng căng tròn, chàng thỏa mãn thốt lên: “Món ngon như thế, có dùng tay gấu đổi với ta thì ta cũng chẳng thèm.”
Nếu Tô Nhiễm mà nghe được câu nói này, chắc cô sẽ cười đến mức lăn lộn.
Buổi tối hôm đó, sau một ngày mệt mỏi Tô Nhiễm cũng định ăn mì gói cho nhanh gọn. Vừa mới trụng mì xong, Thẩm Giai đẩy cửa bước vào.
“Thơm quá!” Cô nàng hít hà, rồi hỏi: “Sao hôm nay lại ăn mì? Thiếu tiền thì cứ bảo tớ nhé.”
Thẩm Giai hiểu Tô Nhiễm sống tiết kiệm, mỗi lần mua đồ thường hay mua dư để cố ý chia cho cô.
Tô Nhiễm chỉ về đống đồ ăn trên giường của Thẩm Giai: “Tớ mua cho cậu đấy, toàn món cậu thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính cô là vậy, luôn nhớ ơn những ai từng tốt với mình. Giờ đã phát đạt, dĩ nhiên cô phải kéo chị em cùng hưởng.
Thẩm Giai bật cười, nhìn đống đồ ăn rồi hỏi đùa: “Cậu nhận được thù lao đóng phim à?”
Tô Nhiễm cười khổ: “Chỉ có cậu mới gọi số tiền còm đó là thù lao đóng phim.”
Cô hạ giọng, thì thầm vào tai Thẩm Giai: “Quê tớ vừa giải tỏa nhà tớ được đền bù một khoảng to lắm, từ giờ chúng ta cứ ăn chơi thoải mái, nhưng chuyện này cậu phải giữ kín đấy.”
Thẩm Giai không biết nhiều về gia đình của Tô Nhiễm, không phải vì Tô Nhiễm cố ý giấu mà vì thực sự chẳng có gì để kể.
Nghe cô nhắc đến chuyện giải tỏa, Thẩm Giai không nghi ngờ gì còn đưa tay làm động tác thề: “Yên tâm, miệng tớ kín như bưng ấy.”
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tô Nhiễm rửa mặt rồi lên giường.
Cô lấy kịch bản ra xem lại từ đầu đến cuối, cố gắng ghi nhớ toàn bộ nội dung. Dù sao thì Tiêu Vân Đình cũng là người đầu tư cho cô, cô cần đảm bảo an toàn cho chàng.
Trong nguyên tác, vì không cứu viện Vân Châu kịp thời mà Tiêu Vân Đình đã bị hoàng đế Càn Minh trách phạt. Nhưng nhờ lời nhắc nhở của Tô Nhiễm, chàng có thể xoay chuyển tình thế.
Hai ngày sau, Tiêu Vân Đình không gửi thêm thư nào. Tô Nhiễm bận chuyển nhà, không có thời gian để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro