Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 26
2024-11-05 15:26:03
Trong khoảnh khắc đó, cùng với tiếng điện xẹt, thích khách đổ gục xuống đất, mất đi ý thức.
Tiêu Vân Đình đứng đó, trên tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm gậy điện, mỉm cười: "Cho dù ngươi võ công cao cường, chỉ một cú điện giật cũng đủ hạ ngươi."
Sau khi thu dọn đồ đạc, chàng mở cửa phòng và gọi lớn: "Người đâu."
Sáu ám vệ lập tức xuất hiện. Khi thấy thích khách gục trong phòng, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
"Đây là 'Quỷ Kiến Sầu', kẻ đứng thứ ba trong bảng thích khách!"
Nếu Vương gia gặp bất trắc, e rằng tất cả bọn họ đều không giữ nổi mạng.
Tiêu Vân Đình bình tĩnh ra lệnh: "Nhổ hết răng của hắn, trói chặt tay chân lại."
Dù kẻ này do ai phái đến, chàng cũng sẽ không để hắn có cơ hội tự sát.
Ám vệ lập tức làm theo lệnh, đưa thích khách ra ngoài.
Sau hai canh giờ lăn lộn, Tiêu Vân Đình không còn tâm trạng ngủ.
Chàng ngồi xuống bàn và viết thư cho Tô Nhiễm: "Cô nương đã có ân cứu mạng, ta thật không biết lấy gì để báo đáp. Ngày sau nếu cô nương cần sai khiến điều gì, bản vương nhất định sẽ hết lòng ứng phó."
Cứ tưởng giữa đêm thế này đối phương chắc hẳn đã ngủ rồi. Không ngờ, chẳng bao lâu sau, Tô Nhiễm nhận được tin nhắn hồi âm.
“Chuyện nhỏ không đáng gì, đừng lo lắng. Nghe nói tình hình ở kinh thành khá nguy hiểm, Vương gia phải cẩn thận hơn một chút.”
Sau khi truyền tống xong, đã hơn ba giờ sáng. Tô Nhiễm nằm xuống, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay.
Sáng sớm, tiếng chuông báo thức réo vang như tiếng kèn đám tang khiến Tô Nhiễm uể oải ngồi dậy, đầu tóc rối bù như tổ chim.
Cô tự hỏi không biết ai là người phát minh ra cụm từ “buổi sáng tốt lành,” vì sáng sớm như thế này thì có gì mà tốt đẹp?
Hôm nay cô phải đến lớp vì có tiết của phụ đạo viên.
Vừa bước vào phòng học, Tô Nhiễm đã thấy Bạch Vi.
Cô vốn nghĩ sau vụ sụp đổ hình tượng, Bạch Vi sẽ im lặng vài ngày. Nhưng có vẻ như cô đã đánh giá quá thấp sự mặt dày của cô ta.
Bạch Vi mang đôi giày cao gót tám phân, lắc lư bước đến trước mặt Tô Nhiễm, cúi đầu hạ giọng đe dọa: “Cô mà làm thêm mấy trò bẩn thỉu nữa thì coi chừng tôi bắt được, khi đó đừng hòng yên thân.”
Tô Nhiễm cố ý nói lớn, ánh mắt hướng về phía Kiều Sở Sở đang đứng xa xa: “Ồ, chẳng phải cô nói Kiều Sở Sở là đồ khốn nạn, giờ định đối đầu với cô ấy luôn à?”
Tiêu Vân Đình đứng đó, trên tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm gậy điện, mỉm cười: "Cho dù ngươi võ công cao cường, chỉ một cú điện giật cũng đủ hạ ngươi."
Sau khi thu dọn đồ đạc, chàng mở cửa phòng và gọi lớn: "Người đâu."
Sáu ám vệ lập tức xuất hiện. Khi thấy thích khách gục trong phòng, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
"Đây là 'Quỷ Kiến Sầu', kẻ đứng thứ ba trong bảng thích khách!"
Nếu Vương gia gặp bất trắc, e rằng tất cả bọn họ đều không giữ nổi mạng.
Tiêu Vân Đình bình tĩnh ra lệnh: "Nhổ hết răng của hắn, trói chặt tay chân lại."
Dù kẻ này do ai phái đến, chàng cũng sẽ không để hắn có cơ hội tự sát.
Ám vệ lập tức làm theo lệnh, đưa thích khách ra ngoài.
Sau hai canh giờ lăn lộn, Tiêu Vân Đình không còn tâm trạng ngủ.
Chàng ngồi xuống bàn và viết thư cho Tô Nhiễm: "Cô nương đã có ân cứu mạng, ta thật không biết lấy gì để báo đáp. Ngày sau nếu cô nương cần sai khiến điều gì, bản vương nhất định sẽ hết lòng ứng phó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ tưởng giữa đêm thế này đối phương chắc hẳn đã ngủ rồi. Không ngờ, chẳng bao lâu sau, Tô Nhiễm nhận được tin nhắn hồi âm.
“Chuyện nhỏ không đáng gì, đừng lo lắng. Nghe nói tình hình ở kinh thành khá nguy hiểm, Vương gia phải cẩn thận hơn một chút.”
Sau khi truyền tống xong, đã hơn ba giờ sáng. Tô Nhiễm nằm xuống, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay.
Sáng sớm, tiếng chuông báo thức réo vang như tiếng kèn đám tang khiến Tô Nhiễm uể oải ngồi dậy, đầu tóc rối bù như tổ chim.
Cô tự hỏi không biết ai là người phát minh ra cụm từ “buổi sáng tốt lành,” vì sáng sớm như thế này thì có gì mà tốt đẹp?
Hôm nay cô phải đến lớp vì có tiết của phụ đạo viên.
Vừa bước vào phòng học, Tô Nhiễm đã thấy Bạch Vi.
Cô vốn nghĩ sau vụ sụp đổ hình tượng, Bạch Vi sẽ im lặng vài ngày. Nhưng có vẻ như cô đã đánh giá quá thấp sự mặt dày của cô ta.
Bạch Vi mang đôi giày cao gót tám phân, lắc lư bước đến trước mặt Tô Nhiễm, cúi đầu hạ giọng đe dọa: “Cô mà làm thêm mấy trò bẩn thỉu nữa thì coi chừng tôi bắt được, khi đó đừng hòng yên thân.”
Tô Nhiễm cố ý nói lớn, ánh mắt hướng về phía Kiều Sở Sở đang đứng xa xa: “Ồ, chẳng phải cô nói Kiều Sở Sở là đồ khốn nạn, giờ định đối đầu với cô ấy luôn à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro