Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản

Chương 25

2024-11-20 14:25:27

Suy đi nghĩ lại, Tô Nhiễm nảy ra một ý tưởng.

Cô bật điện thoại, mở một đoạn nhạc dân tộc có giai điệu sôi động và cài đặt chế độ phát lặp lại. Sau đó, cô gửi luôn chiếc điện thoại đó qua bát truyền tin.

Dù có bị lộ việc dùng bát truyền tin, cũng phải làm mọi cách để Tiêu Vân Đình nhận được thông báo.

….

Khi Tiêu Vân Đình vừa xuống ngựa và chuẩn bị nghỉ qua đêm tại trạm dịch, hai người hầu cận đã bê chiếc rương vào phòng chàng.

Vừa bước vào, anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong rương: "Chàng là áng mây đẹp nhất chân trời của ta…"

Chàng cau mày, khóa chặt cửa phòng lại, rồi rút chìa khóa từ hông ra mở rương.

Khi rương mở ra, âm thanh phát ra lớn hơn, vang vọng khắp phòng.

Bên trong, ngoài mấy lá thư còn có thêm một chiếc điện thoại.

Tiêu Vân Đình nhặt lá thư lên và đọc, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát:

"Sẽ có thích khách tấn công vào đêm nay ở một trạm dịch nào đó trên đường về kinh."

"Không biết chính xác ở trạm dịch nào, mong Vương gia sớm đề phòng."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhớ báo lại cho ta sau khi đọc xong."

Chàng móc chiếc bật lửa từ trong túi áo, đốt thư ngay lập tức rồi ngồi xuống bàn viết thư hồi âm: "Tô Tô cô nương, ta đã nhận được thư. Cảm ơn nàng rất nhiều vì đã nhắc nhở. Ta vô cùng cảm kích."

Tiêu Vân Đình xoay bật lửa trong tay, suy nghĩ: "Ai lại dám giăng bẫy mình? Là từ triều đình Bắc Địch hay nội bộ Đại Hạ?"

Đêm đó, vào giờ Tý.

Một bóng đen lướt nhẹ qua nóc nhà trạm dịch, thân pháp nhanh nhẹn ắt hẳn phải là một cao thủ.

Phòng nghỉ của trạm dịch được chia thành bốn khu: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Những người thuộc dòng dõi hoàng tộc hoặc quan lại cao cấp đều được sắp xếp ở khu Thiên.

Thích khách đã quen thuộc với địa hình, nhanh chóng tìm đến phòng của Tiêu Vân Đình. Qua khe cửa, hắn nhìn thấy một cánh tay thả lỏng bên mép giường, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc trắng.

Tiêu Vân Đình là người có võ công xếp thứ hai Đại Hạ, nhưng để đảm bảo không xảy ra sơ suất, thích khách đã thổi mê hồn hương vào trong phòng.

Sau khi chờ một lúc, xác định mọi thứ đã an toàn, thích khách nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Hắn cầm trên tay một con dao găm lạnh lẽo, tỏa ra ánh sáng u ám, từ từ tiến về phía giường.

Khi hắn giơ dao lên, chuẩn bị đâm xuống, một tia sáng chói lòa bất ngờ lóe lên, khiến hắn không mở mắt nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản

Số ký tự: 0