Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 24
2024-11-05 15:26:03
Tô Nhiễm hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “À đúng rồi, thật ra tôi đâu có báo cảnh sát. Tôi chỉ muốn xem tình bạn của hai người bền vững đến đâu thôi.”
Sau khi thu dọn xong mớ rắc rối này, Tô Nhiễm về nhà, chuyển một vài bức tranh quý lên xe.
Ông Lục vẫn không bớt phần nào nhiệt tình với những món đồ cô mang đến.
Những thứ như vài triệu đối với người bình thường là cả gia tài, nhưng với một gia tộc cực kỳ giàu có như nhà họ Lục chẳng khác nào muối bỏ bể.
“Cô bé, ở lại nhà ăn cơm tối đi.”
Sau vài lần gặp gỡ, Tô Nhiễm cũng không còn khó chịu như lần đầu. Ông Lục càng lúc càng yêu quý cô gái thông minh, láu cá này.
Tô Nhiễm nhấp một ngụm trà, bình thản đáp: “Ông Lục, tối nay tôi còn có việc. Để hôm khác tôi ghé lại ăn với ông.”
Ông Lục hơi thất vọng, nhưng cũng không muốn ép buộc cô. May mà ông cảm thấy hai người đã dần thân thiết hơn.
Thực ra, tối nay Tô Nhiễm thật sự có việc.
Đoàn phim vừa thông báo thêm một cảnh quay mới. Cô cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao lại có thêm cảnh này.
Điều này có liên quan đến Tiêu Vân Đình, nên cô cần tìm hiểu rõ ngọn ngành.
….
Khi đến đoàn phim, Tô Nhiễm lập tức bước tới trước mặt phó đạo diễn rồi hỏi: "Đạo diễn Trương, tối nay quay cảnh gì vậy?"
Phó đạo diễn Trương nghiêng đầu nhìn cô một chút rồi chỉ về phía biên kịch: "Đi hỏi biên kịch Lưu ấy, kịch bản là do anh ấy sửa."
Sửa kịch bản? Tô Nhiễm cảm thấy khó tin. Biên kịch Lưu nổi tiếng với câu nói "mỗi chữ ngàn vàng", chưa bao giờ dễ dàng chỉnh sửa kịch bản.
Nếu ông ta đã sửa, liệu có phải cốt truyện trong thế giới cổ đại bên kia cũng sẽ thay đổi theo?
Biên kịch Lưu không quen biết Tô Nhiễm, nhưng vẫn đưa cho cô một bản kịch bản mới: "Đây là phần kịch bản đã chỉnh sửa."
Tô Nhiễm nhìn lướt qua rồi ngay lập tức chạy ra ngoài.
Người khác sửa kịch bản thì đòi tiền, còn biên kịch Lưu sửa kịch bản lại đòi mạng!
Ông ta thêm vào một đoạn tình tiết ám sát Tiêu Vân Đình trên đường về kinh.
Trên đường lái xe về, Tô Nhiễm đạp ga hết cỡ, chỉ mất 20 phút để đến tiểu khu.
Cô lập tức viết ba lá thư liên tiếp rồi đặt vào chiếc bát truyền tin, đặc biệt ghi chú thêm: "Sau khi đọc, nhớ báo lại cho ta."
Lần trước Tiêu Vân Đình đã nói rằng trên đường về kinh, chàng không tiện nhận thư tín. Nếu chàng không đọc được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi thu dọn xong mớ rắc rối này, Tô Nhiễm về nhà, chuyển một vài bức tranh quý lên xe.
Ông Lục vẫn không bớt phần nào nhiệt tình với những món đồ cô mang đến.
Những thứ như vài triệu đối với người bình thường là cả gia tài, nhưng với một gia tộc cực kỳ giàu có như nhà họ Lục chẳng khác nào muối bỏ bể.
“Cô bé, ở lại nhà ăn cơm tối đi.”
Sau vài lần gặp gỡ, Tô Nhiễm cũng không còn khó chịu như lần đầu. Ông Lục càng lúc càng yêu quý cô gái thông minh, láu cá này.
Tô Nhiễm nhấp một ngụm trà, bình thản đáp: “Ông Lục, tối nay tôi còn có việc. Để hôm khác tôi ghé lại ăn với ông.”
Ông Lục hơi thất vọng, nhưng cũng không muốn ép buộc cô. May mà ông cảm thấy hai người đã dần thân thiết hơn.
Thực ra, tối nay Tô Nhiễm thật sự có việc.
Đoàn phim vừa thông báo thêm một cảnh quay mới. Cô cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao lại có thêm cảnh này.
Điều này có liên quan đến Tiêu Vân Đình, nên cô cần tìm hiểu rõ ngọn ngành.
….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đến đoàn phim, Tô Nhiễm lập tức bước tới trước mặt phó đạo diễn rồi hỏi: "Đạo diễn Trương, tối nay quay cảnh gì vậy?"
Phó đạo diễn Trương nghiêng đầu nhìn cô một chút rồi chỉ về phía biên kịch: "Đi hỏi biên kịch Lưu ấy, kịch bản là do anh ấy sửa."
Sửa kịch bản? Tô Nhiễm cảm thấy khó tin. Biên kịch Lưu nổi tiếng với câu nói "mỗi chữ ngàn vàng", chưa bao giờ dễ dàng chỉnh sửa kịch bản.
Nếu ông ta đã sửa, liệu có phải cốt truyện trong thế giới cổ đại bên kia cũng sẽ thay đổi theo?
Biên kịch Lưu không quen biết Tô Nhiễm, nhưng vẫn đưa cho cô một bản kịch bản mới: "Đây là phần kịch bản đã chỉnh sửa."
Tô Nhiễm nhìn lướt qua rồi ngay lập tức chạy ra ngoài.
Người khác sửa kịch bản thì đòi tiền, còn biên kịch Lưu sửa kịch bản lại đòi mạng!
Ông ta thêm vào một đoạn tình tiết ám sát Tiêu Vân Đình trên đường về kinh.
Trên đường lái xe về, Tô Nhiễm đạp ga hết cỡ, chỉ mất 20 phút để đến tiểu khu.
Cô lập tức viết ba lá thư liên tiếp rồi đặt vào chiếc bát truyền tin, đặc biệt ghi chú thêm: "Sau khi đọc, nhớ báo lại cho ta."
Lần trước Tiêu Vân Đình đã nói rằng trên đường về kinh, chàng không tiện nhận thư tín. Nếu chàng không đọc được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro