Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 23
2024-11-05 15:26:03
Tô Nhiễm không thèm liếc nhìn cô ta, bình thản đáp: “Không được. Tôi không thể tha thứ cho chính mình. Sao tôi lại có thể làm ra loại chuyện rủa người khác ra đường bị xe tông chết cơ chứ?”
“Chuyện này chỉ có kẻ vô lương tâm mới nghĩ ra và làm được.”
“Nên cứ đuổi học tôi đi, bắt giam năm ngày cũng được. Tôi phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Sắc mặt Kiều Sở Sở và Bạch Vi lúc đỏ, lúc xanh.
Tô Nhiễm nói những lời như đang mắng mình, nhưng lại ám chỉ thẳng vào bọn họ.
Chuyện bị đuổi học, bắt giam khiến cả hai cảm thấy bất an vô cùng.
“Bốp, bốp, bốp.”
Thầy Vương vỗ tay, tán thưởng: “Tô Nhiễm, em thật là giỏi! Em biết nhận lỗi rất thành khẩn, thầy rất khâm phục em.”
Tô Nhiễm bật cười thầm: “Ông thầy này đúng là biết nương theo chiều gió.”
Cô cầm điện thoại, xem giờ rồi nói: “Ơ, sao cảnh sát chậm thế nhỉ? Không phải nói sẽ đến trong 15 phút sao?”
Cô cười nhạt: “Thôi thì để mình tận hưởng chút ít tự do còn lại vậy.”
Thẩm Giai nhìn cô, nháy mắt một cái, miệng khẽ nhép ba chữ: “Quá phô trương.”
Tô Nhiễm cũng tự nhủ: “Ừ thì, mình thừa nhận có hơi phô trương thật.”
Dù sao, cô cũng chỉ là một diễn viên phụ với khả năng diễn xuất đủ dùng. Nhưng để đối phó với loại người như Kiều Sở Sở, không cần phải quá tài giỏi.
Cuối cùng, Kiều Sở Sở không chịu nổi áp lực, bật khóc nức nở: “Tô Nhiễm, xin cô đừng báo cảnh sát! Tất cả là do Bạch Vi bảo tôi đăng bài đó!”
Từ nhỏ Kiều Sở Sở đã lớn lên ở thành phố, thi đỗ vào Giang Thành. Nếu bị đuổi học, chắc chắn gia đình sẽ không ngần ngại đánh gãy chân cô ta. So với chuyện đó, mất mặt đã là gì?
Bạch Vi sững người, đầu óc như bị nổ tung kêu ong ong không ngừng. Tất cả hình tượng cô ta xây dựng bấy lâu đã sụp đổ.
Cô ta hét lên: “Kiều Sở Sở, cậu nói bậy gì vậy? Tôi…”
Kiều Sở Sở cắt ngang lời cô: “Bạch Vi, xin lỗi. Tôi biết tôi bán đứng cậu là sai, nhưng đây là bằng chứng tin nhắn mà cậu đã gửi cho tôi.”
Cô ta mở điện thoại, trưng ra lịch sử trò chuyện của hai người cho mọi người cùng xem.
“Té ra đúng là Bạch Vi xúi giục.”
“Thật kinh tởm! Đúng là kinh tởm mẹ sinh kinh tởm con!”
“Tôi thừa nhận, cô ta diễn giỏi đấy. Đúng là nữ diễn viên xuất sắc.”
...
Bạch Vi hoảng loạn cố giật lại điện thoại, nhưng không ai cho cô ta cơ hội.
Xong rồi! Hình tượng ta cô xây dựng bấy lâu đã hoàn toàn sụp đổ.
“Chuyện này chỉ có kẻ vô lương tâm mới nghĩ ra và làm được.”
“Nên cứ đuổi học tôi đi, bắt giam năm ngày cũng được. Tôi phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Sắc mặt Kiều Sở Sở và Bạch Vi lúc đỏ, lúc xanh.
Tô Nhiễm nói những lời như đang mắng mình, nhưng lại ám chỉ thẳng vào bọn họ.
Chuyện bị đuổi học, bắt giam khiến cả hai cảm thấy bất an vô cùng.
“Bốp, bốp, bốp.”
Thầy Vương vỗ tay, tán thưởng: “Tô Nhiễm, em thật là giỏi! Em biết nhận lỗi rất thành khẩn, thầy rất khâm phục em.”
Tô Nhiễm bật cười thầm: “Ông thầy này đúng là biết nương theo chiều gió.”
Cô cầm điện thoại, xem giờ rồi nói: “Ơ, sao cảnh sát chậm thế nhỉ? Không phải nói sẽ đến trong 15 phút sao?”
Cô cười nhạt: “Thôi thì để mình tận hưởng chút ít tự do còn lại vậy.”
Thẩm Giai nhìn cô, nháy mắt một cái, miệng khẽ nhép ba chữ: “Quá phô trương.”
Tô Nhiễm cũng tự nhủ: “Ừ thì, mình thừa nhận có hơi phô trương thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao, cô cũng chỉ là một diễn viên phụ với khả năng diễn xuất đủ dùng. Nhưng để đối phó với loại người như Kiều Sở Sở, không cần phải quá tài giỏi.
Cuối cùng, Kiều Sở Sở không chịu nổi áp lực, bật khóc nức nở: “Tô Nhiễm, xin cô đừng báo cảnh sát! Tất cả là do Bạch Vi bảo tôi đăng bài đó!”
Từ nhỏ Kiều Sở Sở đã lớn lên ở thành phố, thi đỗ vào Giang Thành. Nếu bị đuổi học, chắc chắn gia đình sẽ không ngần ngại đánh gãy chân cô ta. So với chuyện đó, mất mặt đã là gì?
Bạch Vi sững người, đầu óc như bị nổ tung kêu ong ong không ngừng. Tất cả hình tượng cô ta xây dựng bấy lâu đã sụp đổ.
Cô ta hét lên: “Kiều Sở Sở, cậu nói bậy gì vậy? Tôi…”
Kiều Sở Sở cắt ngang lời cô: “Bạch Vi, xin lỗi. Tôi biết tôi bán đứng cậu là sai, nhưng đây là bằng chứng tin nhắn mà cậu đã gửi cho tôi.”
Cô ta mở điện thoại, trưng ra lịch sử trò chuyện của hai người cho mọi người cùng xem.
“Té ra đúng là Bạch Vi xúi giục.”
“Thật kinh tởm! Đúng là kinh tởm mẹ sinh kinh tởm con!”
“Tôi thừa nhận, cô ta diễn giỏi đấy. Đúng là nữ diễn viên xuất sắc.”
...
Bạch Vi hoảng loạn cố giật lại điện thoại, nhưng không ai cho cô ta cơ hội.
Xong rồi! Hình tượng ta cô xây dựng bấy lâu đã hoàn toàn sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro