Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 32
2024-11-05 15:26:03
Sau khi giao tiền rồi được đưa vào đoàn phim, cô cố tình tạo một tài khoản phụ, đổi tên thành “Đạo cụ sư dự phòng” để tránh bị phát hiện.
Vào đoàn được ba ngày, Tô Nhiễm nhận được tin nội bộ đầu tiên: Biên kịch Lưu lại sửa kịch bản.
Cùng lúc đó, Tiêu Vân Đình gửi cho Tô Nhiễm một lá thư: "Tô Tô cô nương, ta đã đến kinh thành. Vương phi thực sự đã bị đầu độc và hiện đang hôn mê bất tỉnh. Thái y cũng không tìm ra cách cứu chữa."
Tô Nhiễm cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Không phải ngẫu nhiên mà dạo gần đây cô luôn thấy bất an, quả nhiên chuyện ở bên Tiêu Vân Đình đã xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, trước mắt còn có một vấn đề quan trọng hơn cần phải điều tra.
Cô viết thư lại cho Tiêu Vân Đình: "Vương gia, sinh nhật Thái hậu sắp đến. Ngài có định tặng bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc không?"
Tiêu Vân Đình đang ở trong mật thất của thư phòng, ngay trước mắt chàng là bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc.
Đây là báu vật mà chàng đã tình cờ tìm được trong chuyến tuần du Nam Hải một năm trước, luôn được chàng cất giữ cẩn thận xem như vật quý giá nhất.
Câu hỏi của Tô Nhiễm khiến chàng không khỏi ngạc nhiên.
"Cô nương đúng là liệu sự như thần. Đúng vậy, ta định tặng bức tượng này. Nhưng có vấn đề gì sao?"
Tô Nhiễm nhanh chóng nhìn lại phần kịch bản mà biên kịch Lưu đã sửa:
"Tiêu Vân Đình tặng bức Quan Âm bằng bạch ngọc, nhưng bên trong có giấu vật bùa vu cổ phản nghịch. Khi Thái hậu và Hoàng đế phát hiện, cả hai nổi giận. Tuy rằng do Tiêu Vân Đình có công lớn với triều đình, họ chỉ trách mắng và cấm túc chàng ba tháng, nhưng uy tín và danh vọng của chàng đều bị tổn hại nghiêm trọng."
Một nước cờ hiểm.
Bề ngoài có vẻ như không gây ra tổn thất lớn, nhưng uy vọng mà Tiêu Vân Đình tích lũy được từ công lao chiến trận sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
Cô ngay lập tức cảnh báo: "Vương gia, bức Quan Âm bằng bạch ngọc có vấn đề, có người đã gài bẫy bên trong. Ngàn vạn lần không được mang tặng!"
Tiêu Vân Đình vội vã cầm bức tượng lên xem xét kỹ. Sau khi nhìn đi nhìn lại ba lần, cuối cùng chàng phát hiện một khe hở mảnh như sợi tóc ẩn trong đóa sen trên bệ tượng, được khéo léo lấp lại bằng ngọc cùng màu. Nếu không có đèn pin siêu sáng, chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra.
Gương mặt Tiêu Vân Đình tối sầm lại, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ.
Vào đoàn được ba ngày, Tô Nhiễm nhận được tin nội bộ đầu tiên: Biên kịch Lưu lại sửa kịch bản.
Cùng lúc đó, Tiêu Vân Đình gửi cho Tô Nhiễm một lá thư: "Tô Tô cô nương, ta đã đến kinh thành. Vương phi thực sự đã bị đầu độc và hiện đang hôn mê bất tỉnh. Thái y cũng không tìm ra cách cứu chữa."
Tô Nhiễm cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Không phải ngẫu nhiên mà dạo gần đây cô luôn thấy bất an, quả nhiên chuyện ở bên Tiêu Vân Đình đã xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, trước mắt còn có một vấn đề quan trọng hơn cần phải điều tra.
Cô viết thư lại cho Tiêu Vân Đình: "Vương gia, sinh nhật Thái hậu sắp đến. Ngài có định tặng bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc không?"
Tiêu Vân Đình đang ở trong mật thất của thư phòng, ngay trước mắt chàng là bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc.
Đây là báu vật mà chàng đã tình cờ tìm được trong chuyến tuần du Nam Hải một năm trước, luôn được chàng cất giữ cẩn thận xem như vật quý giá nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu hỏi của Tô Nhiễm khiến chàng không khỏi ngạc nhiên.
"Cô nương đúng là liệu sự như thần. Đúng vậy, ta định tặng bức tượng này. Nhưng có vấn đề gì sao?"
Tô Nhiễm nhanh chóng nhìn lại phần kịch bản mà biên kịch Lưu đã sửa:
"Tiêu Vân Đình tặng bức Quan Âm bằng bạch ngọc, nhưng bên trong có giấu vật bùa vu cổ phản nghịch. Khi Thái hậu và Hoàng đế phát hiện, cả hai nổi giận. Tuy rằng do Tiêu Vân Đình có công lớn với triều đình, họ chỉ trách mắng và cấm túc chàng ba tháng, nhưng uy tín và danh vọng của chàng đều bị tổn hại nghiêm trọng."
Một nước cờ hiểm.
Bề ngoài có vẻ như không gây ra tổn thất lớn, nhưng uy vọng mà Tiêu Vân Đình tích lũy được từ công lao chiến trận sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
Cô ngay lập tức cảnh báo: "Vương gia, bức Quan Âm bằng bạch ngọc có vấn đề, có người đã gài bẫy bên trong. Ngàn vạn lần không được mang tặng!"
Tiêu Vân Đình vội vã cầm bức tượng lên xem xét kỹ. Sau khi nhìn đi nhìn lại ba lần, cuối cùng chàng phát hiện một khe hở mảnh như sợi tóc ẩn trong đóa sen trên bệ tượng, được khéo léo lấp lại bằng ngọc cùng màu. Nếu không có đèn pin siêu sáng, chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra.
Gương mặt Tiêu Vân Đình tối sầm lại, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro