Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 33
2024-11-20 14:25:27
Nếu âm mưu ám sát chàng có thể là do Bắc Địch thực hiện, thì kẻ ra tay trong vụ này chắc chắn đến từ chính Đại Hạ, thậm chí có thể đang ở ngay cạnh chàng.
"Ta sẽ không để bị động mãi. Phải tìm cách để kẻ đứng sau tự lộ mặt."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài thư phòng: "Vương gia, người trong cung truyền lệnh, mời ngài vào diện thánh."
Tiêu Vân Đình khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, trầm ngâm.
Chẳng phải hôm qua phụ hoàng đã bảo chàng nghỉ ngơi vài ngày và chỉ cần vào cung chào Thái hậu vào ngày sinh thần hay sao? Sao bây giờ lại có lệnh triệu gấp?
"Cũng được, cứ đi rồi sẽ biết."
Chàng thay bộ triều phục, xuống ngựa tại cổng Đông Hoa Môn và theo một thái giám vào Ngự Thư Phòng.
…
Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng đế Càn Minh đang ngồi trên long ỷ, chăm chú đọc tấu chương. Bên cạnh, Thái tử ôn hòa, tay cầm một cuốn sách thánh hiền.
Chàng bước lên hành lễ: "Tham kiến phụ hoàng... Tham kiến Thái tử điện hạ."
Càn Minh Đế khẽ giơ tay: "Bình thân."
Ông ta quay sang thái giám Lưu công công, nói: "Ban tọa."
Lưu công công vâng lệnh, nhanh chóng mang đến cho Tiêu Vân Đình một chiếc ghế mềm.
Thái tử nở nụ cười hòa nhã: "Tam đệ vất vả rồi. Hôm trước đệ về kinh, ta bận việc thay mặt phụ hoàng nên không kịp đón chào. Mong đệ bỏ qua."
Từ trước đến nay Thái tử luôn giữ vẻ khiêm tốn, chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu với Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình mỉm cười đáp: "Hoàng huynh khách sáo rồi. Hiện giờ Bắc Cảnh đã yên ổn, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn."
Nhìn cảnh huynh đệ hòa thuận, Càn Minh Đế không khỏi hài lòng.
Ông ta nhấp một ngụm trà, rồi nói với Tiêu Vân Đình: "Sinh thần của Thái hậu sắp tới, Thái tử vừa tiến cử con đảm trách an ninh kinh thành và hoàng cung. Con có ý kiến gì không?"
Tiêu Vân Đình cúi đầu che giấu cảm xúc, đáp: "Được phụ hoàng và hoàng huynh tín nhiệm, nhi thần xin lãnh chỉ."
Nếu là trước đây, có lẽ chàng sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, chàng không thể không cẩn trọng.
Sinh thần của Thái hậu không chỉ có những yến tiệc trong cung mà còn đón tiếp các sứ thần ngoại bang. Nếu xảy ra bất kỳ sai sót nào, chàng sẽ phải chịu trách nhiệm trước tiên.
Hơn nữa nếu để xảy ra sơ suất, dù chỉ rất nhỏ chắc chắn Càn Minh Đế sẽ không còn tin tưởng chàng như trước.
Tiêu Vân Đình trầm ngâm suy nghĩ, rồi chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần có một yêu cầu hơi quá đáng.”
"Ta sẽ không để bị động mãi. Phải tìm cách để kẻ đứng sau tự lộ mặt."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài thư phòng: "Vương gia, người trong cung truyền lệnh, mời ngài vào diện thánh."
Tiêu Vân Đình khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, trầm ngâm.
Chẳng phải hôm qua phụ hoàng đã bảo chàng nghỉ ngơi vài ngày và chỉ cần vào cung chào Thái hậu vào ngày sinh thần hay sao? Sao bây giờ lại có lệnh triệu gấp?
"Cũng được, cứ đi rồi sẽ biết."
Chàng thay bộ triều phục, xuống ngựa tại cổng Đông Hoa Môn và theo một thái giám vào Ngự Thư Phòng.
…
Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng đế Càn Minh đang ngồi trên long ỷ, chăm chú đọc tấu chương. Bên cạnh, Thái tử ôn hòa, tay cầm một cuốn sách thánh hiền.
Chàng bước lên hành lễ: "Tham kiến phụ hoàng... Tham kiến Thái tử điện hạ."
Càn Minh Đế khẽ giơ tay: "Bình thân."
Ông ta quay sang thái giám Lưu công công, nói: "Ban tọa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu công công vâng lệnh, nhanh chóng mang đến cho Tiêu Vân Đình một chiếc ghế mềm.
Thái tử nở nụ cười hòa nhã: "Tam đệ vất vả rồi. Hôm trước đệ về kinh, ta bận việc thay mặt phụ hoàng nên không kịp đón chào. Mong đệ bỏ qua."
Từ trước đến nay Thái tử luôn giữ vẻ khiêm tốn, chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu với Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình mỉm cười đáp: "Hoàng huynh khách sáo rồi. Hiện giờ Bắc Cảnh đã yên ổn, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn."
Nhìn cảnh huynh đệ hòa thuận, Càn Minh Đế không khỏi hài lòng.
Ông ta nhấp một ngụm trà, rồi nói với Tiêu Vân Đình: "Sinh thần của Thái hậu sắp tới, Thái tử vừa tiến cử con đảm trách an ninh kinh thành và hoàng cung. Con có ý kiến gì không?"
Tiêu Vân Đình cúi đầu che giấu cảm xúc, đáp: "Được phụ hoàng và hoàng huynh tín nhiệm, nhi thần xin lãnh chỉ."
Nếu là trước đây, có lẽ chàng sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, chàng không thể không cẩn trọng.
Sinh thần của Thái hậu không chỉ có những yến tiệc trong cung mà còn đón tiếp các sứ thần ngoại bang. Nếu xảy ra bất kỳ sai sót nào, chàng sẽ phải chịu trách nhiệm trước tiên.
Hơn nữa nếu để xảy ra sơ suất, dù chỉ rất nhỏ chắc chắn Càn Minh Đế sẽ không còn tin tưởng chàng như trước.
Tiêu Vân Đình trầm ngâm suy nghĩ, rồi chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro