Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 34
2024-11-05 15:26:03
“Việc phòng vệ là chuyện quan trọng, nếu nhi thần có gì do dự, xin hãy để hoàng huynh quyết định thay.”
Bất kể Thái tử có thực sự muốn đẩy mình vào thế khó hay không, Tiêu Vân Đình cũng quyết định kéo Thái tử cùng tham gia.
Thái tử định lên tiếng thì Càn Minh Đế chậm rãi nói: “Trẫm tưởng chuyện gì to tát, các con cứ cùng nhau bàn bạc rồi quyết định.”
Hoàng đế đã gật đầu, Thái tử đành phải nuốt lời muốn nói vào trong.
Tiêu Vân Đình cúi đầu chỉnh lại tay áo, rồi nói: “Phụ hoàng, nhắc đến chuyện lớn, nhi thần thật sự nhớ ra một việc.”
Càn Minh Đế bực bội nói: “Có gì thì nói nhanh đi, đừng kéo dài như vậy.”
“Nhi thần đã gặp thích khách tại dịch quán trên đường về kinh. Kẻ đó đã bị bắt sống, hiện đang được thẩm vấn.”
Bang!
Càn Minh Đế đập mạnh tấu chương xuống bàn, thái dương giật liên hồi vì tức giận: “To gan! Phải khiến hắn khai ra kẻ đứng sau.”
“Phụ hoàng bớt giận.” Thái tử tiến lên, thưa: “Nhi thần cho rằng nên giao thích khách cho Hình Bộ và Đại Lý Tự thẩm vấn để đảm bảo chắc chắn.”
Càn Minh Đế không trả lời ngay, ông ta ngước nhìn Tiêu Vân Đình như chờ xem ý kiến của chàng.
Tiêu Vân Đình giả vờ lưỡng lự một chút rồi đáp: “Nhi thần nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng và hoàng huynh.”
Một cái bẫy, chỉ có hiệu quả nếu con mồi thấy rõ nó. Dù vậy, Tiêu Vân Đình cũng không hy vọng bắt được cá lớn, chỉ cần khuấy đục mặt nước đã là tốt rồi.
...
Về đến vương phủ, từ xa đã thấy một bóng người lao thẳng vào lòng Tiêu Vân Đình.
“Ca ca, huynh thật là quá đáng!” Vĩnh Ninh công chúa nũng nịu: “Trở về mà không mang quà cho muội.”
Tiêu Vân Đình véo nhẹ vào mũi nàng ta: “Muội lớn rồi, đừng có trẻ con như vậy nữa.”
Vĩnh Ninh kéo tay chàng, không chịu buông: “Lớn cỡ nào thì muội vẫn là muội muội của huynh, huynh phải chiều muội chứ.”
Tiêu Vân Đình bất lực lắc đầu, chợt nghĩ tới một người. Chàng vỗ nhẹ tay Vĩnh Ninh: “Ngày mai đến đây, huynh sẽ chuẩn bị quà cho muội.”
Về đến thư phòng, Tiêu Vân Đình lấy bút viết thư cho Tô Nhiễm: “Tô Tô cô nương, nàng có mấy món đồ nhỏ phù hợp với nữ tử không?”
Nhận được tin nhắn, Tô Nhiễm thầm nghĩ: “Nhanh thế mà đã có niềm vui mới rồi à?”
Cũng không có gì lạ. Ở thời cổ đại, tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống hồ chàng còn là một Vương gia.
Vừa hay, gần đây cô mua ít son môi, mỹ phẩm dưỡng da và một chiếc vòng cổ kim loại.
Bất kể Thái tử có thực sự muốn đẩy mình vào thế khó hay không, Tiêu Vân Đình cũng quyết định kéo Thái tử cùng tham gia.
Thái tử định lên tiếng thì Càn Minh Đế chậm rãi nói: “Trẫm tưởng chuyện gì to tát, các con cứ cùng nhau bàn bạc rồi quyết định.”
Hoàng đế đã gật đầu, Thái tử đành phải nuốt lời muốn nói vào trong.
Tiêu Vân Đình cúi đầu chỉnh lại tay áo, rồi nói: “Phụ hoàng, nhắc đến chuyện lớn, nhi thần thật sự nhớ ra một việc.”
Càn Minh Đế bực bội nói: “Có gì thì nói nhanh đi, đừng kéo dài như vậy.”
“Nhi thần đã gặp thích khách tại dịch quán trên đường về kinh. Kẻ đó đã bị bắt sống, hiện đang được thẩm vấn.”
Bang!
Càn Minh Đế đập mạnh tấu chương xuống bàn, thái dương giật liên hồi vì tức giận: “To gan! Phải khiến hắn khai ra kẻ đứng sau.”
“Phụ hoàng bớt giận.” Thái tử tiến lên, thưa: “Nhi thần cho rằng nên giao thích khách cho Hình Bộ và Đại Lý Tự thẩm vấn để đảm bảo chắc chắn.”
Càn Minh Đế không trả lời ngay, ông ta ngước nhìn Tiêu Vân Đình như chờ xem ý kiến của chàng.
Tiêu Vân Đình giả vờ lưỡng lự một chút rồi đáp: “Nhi thần nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng và hoàng huynh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cái bẫy, chỉ có hiệu quả nếu con mồi thấy rõ nó. Dù vậy, Tiêu Vân Đình cũng không hy vọng bắt được cá lớn, chỉ cần khuấy đục mặt nước đã là tốt rồi.
...
Về đến vương phủ, từ xa đã thấy một bóng người lao thẳng vào lòng Tiêu Vân Đình.
“Ca ca, huynh thật là quá đáng!” Vĩnh Ninh công chúa nũng nịu: “Trở về mà không mang quà cho muội.”
Tiêu Vân Đình véo nhẹ vào mũi nàng ta: “Muội lớn rồi, đừng có trẻ con như vậy nữa.”
Vĩnh Ninh kéo tay chàng, không chịu buông: “Lớn cỡ nào thì muội vẫn là muội muội của huynh, huynh phải chiều muội chứ.”
Tiêu Vân Đình bất lực lắc đầu, chợt nghĩ tới một người. Chàng vỗ nhẹ tay Vĩnh Ninh: “Ngày mai đến đây, huynh sẽ chuẩn bị quà cho muội.”
Về đến thư phòng, Tiêu Vân Đình lấy bút viết thư cho Tô Nhiễm: “Tô Tô cô nương, nàng có mấy món đồ nhỏ phù hợp với nữ tử không?”
Nhận được tin nhắn, Tô Nhiễm thầm nghĩ: “Nhanh thế mà đã có niềm vui mới rồi à?”
Cũng không có gì lạ. Ở thời cổ đại, tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống hồ chàng còn là một Vương gia.
Vừa hay, gần đây cô mua ít son môi, mỹ phẩm dưỡng da và một chiếc vòng cổ kim loại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro