Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 12
2024-08-21 13:26:16
Lưu Mẫn Hoan lôi kéo bọn họ chạy về nhà, chạy đến phòng của Mẫn thị nói:
- Mẫu thân, người cho Hoan nhi mượn một trăm văn tiền được không? Con cam đoan sẽ trả cho người.
- Một trăm văn? Nhiều vậy, con muốn làm gì? – Mẫn thị hỏi.
Lưu Mẫn Hoan tiếp tục nài nỉ:
- Mẫu thân, người cứ cho con mượn đi, ca ca nói muốn bán câu đối, nhưng không có tiền mua giấy đỏ, hắn không dám tới mượn người.
Mẫn thị không tin tưởng lắm hỏi thêm:
- Khẳng định là con khuyến khích đại ca con chứ gì, đại ca con viết câu đối được không đã?
- Được mà, mẫu thân, không thì chúng con đi tìm phụ thân của tam bá mẫu, mẫu thân, người yên tâm, con nhất định sẽ trả tiền lại cho người – Lưu Mẫn Hoan lần nữa cam đoan.
Mẫn thị rốt cuộc thỏa hiệp:
- Nói không lại con mà, gọi đại ca con tới đây – Mẫn thị lấy một chuỗi tiền trong rương ra. Lưu Mẫn Hoan nói nhỏ vài câu với Lưu Hoài Cẩn, rồi kéo hắn vào, Mẫn thị dặn dò, sau đó giao tiền cho Lưu Hoài Cẩn, Lưu Mẫn Hoan kéo hắn đi thẳng đến tiểu tạp hoá gần đó.
- Hoan nhi, sao muội lại lấy ca ca làm bia đỡ tên hả. Nhưng muội lại mượn được 100 văn tiền của mẫu thân, làm ta phải nhìn muội với cặp mắt khác xưa đấy – Lưu Hoài Cẩn khen ngợi.
Lưu Mẫn Hoan cũng không được khen làm phách, khiêm tốn nói:
- Mẫu thân nể mặt huynh mới cho mượn đấy, với lại ta đã hứa với mẫu thân là sẽ trả tiền lại mà. Ca, ca nghĩ đi, ca nhanh viết câu đối đi, sắp đến tết rồi.
Mấy người tới tạp hoá, Lưu Mẫn Hoan mới biết được giá giấy ở cổ đại trang không rẻ chút nào, một tờ giấy đỏ lại mất hẳn mười văn tiền, tương đương với hai cân lúa, mà một tờ giấy chỉ viết được 2 câu đối mà thôi.
- Lão bản, có thể giảm chút không, ta mua nhiều lắm đấy – Lưu Mẫn Hoan kì kèo trả giá.
Thấy vậy, ông chủ cũng nể tình giới thiệu mặt hàng khác:
- Thật sự không thể giảm được, nhưng bên này có loại chỉ 5 văn 1 tờ, chỉ là có vài chỗ hơi rách, nhưng một tờ viết 2 câu đối vẫn được. Các ngươi nhìn xem rồi thương lượng.
Lưu Mẫn Hoan mở tập giấy đỏ bị hỏng ra nhìn, vẫn viết được hai câu đối, còn không thì viết ra được vài chữ ‘phúc’, ba nam hài và một nữ hài chúi đầu lựa chọn kĩ càng hai mươi tờ, Lưu Mẫn Hoan sờ túi lấy ra được thêm 50 văn hôm trước bán túi lưới còn dư lại chọn thêm được mười tờ, lại kì kèo lão bản tặng hai bút lông hơi bị hỏng và một tờ giấy thường. Vừa ra khỏi tiệm tạp hóa, Lưu Mẫn Hoan đã lấy 10 tờ giấy và một cây bút lông đặt vào lòng của Dương Vũ Hoài làm cho hắn kinh ngạc nhìn nàng hỏi:
- Hoan nhi, muội đây là…
- Những cái này đưa cho huynh, để cho huynh tự viết, ngày mai chúng ta cùng đem bán – Lưu Mẫn Hoan nói, nãy giờ nàng đã nghĩ kĩ Dương Vũ Hoài nghe bọn họ bàn chuyện kiếm tiền mà chẳng mảy may quan tâm hay có ý tham gia dù nhà rất nghèo đủ thấy hắn là người có lòng tự trọng nên Lưu Mẫn Hoan cũng muốn giúp hắn một phen. Hơn nữa, chuyện bán câu đối này sớm muộn cũng bị người bắt chước vậy sao nàng không kéo theo Dương Vũ Hoài.
Dương Vũ Hoài lại chẳng nghĩ theo hướng đó nên nói:
- Muội muốn ta giúp viết câu đối sao? Nhưng chữ của ta không đẹp, nếu muội không ngại ta sẽ giúp.
Lưu Mẫn Hoan bật cười, người này thật ngây thơ, đành giải thích một phen:
- Ý của muội là huynh tự viết đem bán kiếm tiền, những cái này xem như vốn muội ứng trước cho huynh, đợi sau này có tiền rồi trả lại cho muội – Mọi chuyện nàng đều suy tính rõ ràng, nói cho mượn là để cho hắn không cần phải ngại ngùng cũng như là tôn trọng hắn.
Lúc này, Dương Vũ Hoài mới hiểu ra, ngập ngừng muốn từ chối:
- Nhưng ta…
- Đừng nhưng nhị gì nữa, ngươi có thể kiếm tiền mua thuốc cho Đức nhi nữa – Lưu Hoài Cẩn khuyên nhủ.
- Đúng vậy, chữ của huynh viết còn đẹp hơn cả ta, đừng từ chối nữa – Lưu Hoài An cũng góp lời khuyên.
Nói tới như vậy, Dương Vũ Hoài cũng chỉ còn cách đồng ý, trong lòng thầm hứa sau này nếu có cơ hội sẽ báo đáp bọn họ.
Vừa vào phòng Lưu Hoài Cẩn, Lưu Mẫn Hoan vốn định viết thử nhưng Lưu Hoài Cẩn lại không dám để nàng viết thử, sợ làm hỏng, nàng đành đề nghị:
- Đại ca, ca đừng keo kiệt thế, lấy một tờ cho ta viết thử đi.
Lưu Hoài Cẩn từ chối nói:
- Tiểu nha đầu, chữ của muội vẫn là luyện thêm đi, muội nghĩ ta viết như thế nào đây?
Lưu Mẫn Hoan bĩu môi một chút nhưng vẫn đáp lại:
- Viết cái gì vui vẻ chút, chúng ta tìm trong sách thử.
Lưu Mẫn Hoan bắt đầu xem sách trên giá, lúc này có thể thoải mái đọc sách, dù sao mấy ngày nay Lưu Hoài Cẩn cũng dạy nàng hơn một trăm chữ, tuy rằng viết không được đẹp, cũng may nàng không yêu cầu quá cao, một nha đầu ở nông thôn thì đừng làm tài nữ. Lưu Mẫn Hoan tìm được một quyển “Phong tục Đại Hạ”, mở ra, bên trong có câu đối, đố đèn, các tên núi lớn, thắng địa Phật giáo đạo giáo, thậm chí còn có đồ ăn các nơi, gieo trồng cây nông nghiệp. Lưu Mẫn Hoan cảm thấy đây là một quyển sách rất hữu dụng.
Dưới sự cố gắng của Lưu Hoài Cẩn và sự giúp đỡ của Lưu Mẫn Hoan và Lưu Hoài An, trước trời tối liền viết xong 28 câu đối, Lưu Hoài An đem chỗ giấy còn lại cắt thành hình thoi, viết chữ "Phúc" lên, số giấy hơi dài thì viết "Mở cửa đại cát", "Lục súc thịnh vượng". Lưu Mẫn Hoan ngồi bên cạnh thì bện túi lưới lâu lâu lại xen vào ý kiến này nọ.
Hôm sau, ăn xong điểm tâm, Lưu Mẫn Hoan vội vàng lấy cái rổ bỏ câu đối vào, Lưu Hoài Cẩn cầm một bó rơm nhỏ, gọi Lưu Hoài An ra ngoài, lại hội họp với Dương Vũ Hoài, đến chợ phiên tìm chỗ náo nhiệt nhất, Lưu Hoài Cẩn rải rơm, đặt câu đối lên. Lúc này, Lưu Mẫn Hoan mới có cơ hội quan sát những câu đối Dương Vũ Hoài viết, so với chữ của Lưu Hoài Cẩn còn đẹp hơn một chút, chỉ là thiếu chút cảm giác từng trải. Dù sao người nông thôn dán câu đối, chỉ cầu chút may mắn chứ không yêu cầu gì. Người tới hỏi thăm ngày càng nhiều, lúc trước Lưu Hoài Cẩn đã hỏi qua hiệu sách, câu đối đều bán mười văn tiền một bộ, bọn họ chỉ cần bán 8 văn hoặc 9 văn là được. Mọi người thấy ba tiểu hài tử bán câu đối, thấy mới mẻ nên bảy miệng tám lời nghị luận.
Ba vị ca ca này trong xương cốt có chút cốt cách của người đọc sách nên bảo họ rai lớn kêu gọi khách cũng khó, Lưu Mẫn Hoan đành phải tự mình thét to:
- Bán câu đối đây, 9 văn tiền một bộ, mua lớn được nhỏ, mọi người mau mua đi.
Nghe vậy, có người tò mò hỏi:
- Bé con, mua lớn được nhỏ là gì?
- Ngươi mua một bộ câu đối để treo cửa, chúng ta sẽ tặng ngươi một thứ để treo ở nhà bếp, còn tặng thêm một chữ phúc nữa – Lưu Mẫn Hoan giải thích.
Có người cảm thấy thú vị đùa giỡn:
- Bé con, ngươi đọc xem ở đây viết những thứ gì, đọc được thì ta sẽ chọn một cái.
May là Lưu Mẫn Hoan biết chữ, giờ bắt đầu có công dụng, nàng to giọng:
- Trời đất mừng xuân người tăng thọ, xuân vui đầy túi người vui đầy tài, bốn mùa Trường An.
- Trong ngoài bình an vận may đến, gia đình vui vẻ tiền của dồi dào, ngôi sao may mắn chiếu sáng.
- Xuân về cỏ cây đua nở, nhà cửa phúc lộc bốn mùa an, cái tết vui vẻ…
Giọng nói ngọt ngào dễ nghe làm cho mọi người vui vẻ khen ngợi:
- Con bé đọc thật dễ nghe, vừa biết bán hàng, vừa biết chữ, không sai, không sai, chữ cũng đẹp. Chọn một bộ cho ta đi.
- Mẫu thân, người cho Hoan nhi mượn một trăm văn tiền được không? Con cam đoan sẽ trả cho người.
- Một trăm văn? Nhiều vậy, con muốn làm gì? – Mẫn thị hỏi.
Lưu Mẫn Hoan tiếp tục nài nỉ:
- Mẫu thân, người cứ cho con mượn đi, ca ca nói muốn bán câu đối, nhưng không có tiền mua giấy đỏ, hắn không dám tới mượn người.
Mẫn thị không tin tưởng lắm hỏi thêm:
- Khẳng định là con khuyến khích đại ca con chứ gì, đại ca con viết câu đối được không đã?
- Được mà, mẫu thân, không thì chúng con đi tìm phụ thân của tam bá mẫu, mẫu thân, người yên tâm, con nhất định sẽ trả tiền lại cho người – Lưu Mẫn Hoan lần nữa cam đoan.
Mẫn thị rốt cuộc thỏa hiệp:
- Nói không lại con mà, gọi đại ca con tới đây – Mẫn thị lấy một chuỗi tiền trong rương ra. Lưu Mẫn Hoan nói nhỏ vài câu với Lưu Hoài Cẩn, rồi kéo hắn vào, Mẫn thị dặn dò, sau đó giao tiền cho Lưu Hoài Cẩn, Lưu Mẫn Hoan kéo hắn đi thẳng đến tiểu tạp hoá gần đó.
- Hoan nhi, sao muội lại lấy ca ca làm bia đỡ tên hả. Nhưng muội lại mượn được 100 văn tiền của mẫu thân, làm ta phải nhìn muội với cặp mắt khác xưa đấy – Lưu Hoài Cẩn khen ngợi.
Lưu Mẫn Hoan cũng không được khen làm phách, khiêm tốn nói:
- Mẫu thân nể mặt huynh mới cho mượn đấy, với lại ta đã hứa với mẫu thân là sẽ trả tiền lại mà. Ca, ca nghĩ đi, ca nhanh viết câu đối đi, sắp đến tết rồi.
Mấy người tới tạp hoá, Lưu Mẫn Hoan mới biết được giá giấy ở cổ đại trang không rẻ chút nào, một tờ giấy đỏ lại mất hẳn mười văn tiền, tương đương với hai cân lúa, mà một tờ giấy chỉ viết được 2 câu đối mà thôi.
- Lão bản, có thể giảm chút không, ta mua nhiều lắm đấy – Lưu Mẫn Hoan kì kèo trả giá.
Thấy vậy, ông chủ cũng nể tình giới thiệu mặt hàng khác:
- Thật sự không thể giảm được, nhưng bên này có loại chỉ 5 văn 1 tờ, chỉ là có vài chỗ hơi rách, nhưng một tờ viết 2 câu đối vẫn được. Các ngươi nhìn xem rồi thương lượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Mẫn Hoan mở tập giấy đỏ bị hỏng ra nhìn, vẫn viết được hai câu đối, còn không thì viết ra được vài chữ ‘phúc’, ba nam hài và một nữ hài chúi đầu lựa chọn kĩ càng hai mươi tờ, Lưu Mẫn Hoan sờ túi lấy ra được thêm 50 văn hôm trước bán túi lưới còn dư lại chọn thêm được mười tờ, lại kì kèo lão bản tặng hai bút lông hơi bị hỏng và một tờ giấy thường. Vừa ra khỏi tiệm tạp hóa, Lưu Mẫn Hoan đã lấy 10 tờ giấy và một cây bút lông đặt vào lòng của Dương Vũ Hoài làm cho hắn kinh ngạc nhìn nàng hỏi:
- Hoan nhi, muội đây là…
- Những cái này đưa cho huynh, để cho huynh tự viết, ngày mai chúng ta cùng đem bán – Lưu Mẫn Hoan nói, nãy giờ nàng đã nghĩ kĩ Dương Vũ Hoài nghe bọn họ bàn chuyện kiếm tiền mà chẳng mảy may quan tâm hay có ý tham gia dù nhà rất nghèo đủ thấy hắn là người có lòng tự trọng nên Lưu Mẫn Hoan cũng muốn giúp hắn một phen. Hơn nữa, chuyện bán câu đối này sớm muộn cũng bị người bắt chước vậy sao nàng không kéo theo Dương Vũ Hoài.
Dương Vũ Hoài lại chẳng nghĩ theo hướng đó nên nói:
- Muội muốn ta giúp viết câu đối sao? Nhưng chữ của ta không đẹp, nếu muội không ngại ta sẽ giúp.
Lưu Mẫn Hoan bật cười, người này thật ngây thơ, đành giải thích một phen:
- Ý của muội là huynh tự viết đem bán kiếm tiền, những cái này xem như vốn muội ứng trước cho huynh, đợi sau này có tiền rồi trả lại cho muội – Mọi chuyện nàng đều suy tính rõ ràng, nói cho mượn là để cho hắn không cần phải ngại ngùng cũng như là tôn trọng hắn.
Lúc này, Dương Vũ Hoài mới hiểu ra, ngập ngừng muốn từ chối:
- Nhưng ta…
- Đừng nhưng nhị gì nữa, ngươi có thể kiếm tiền mua thuốc cho Đức nhi nữa – Lưu Hoài Cẩn khuyên nhủ.
- Đúng vậy, chữ của huynh viết còn đẹp hơn cả ta, đừng từ chối nữa – Lưu Hoài An cũng góp lời khuyên.
Nói tới như vậy, Dương Vũ Hoài cũng chỉ còn cách đồng ý, trong lòng thầm hứa sau này nếu có cơ hội sẽ báo đáp bọn họ.
Vừa vào phòng Lưu Hoài Cẩn, Lưu Mẫn Hoan vốn định viết thử nhưng Lưu Hoài Cẩn lại không dám để nàng viết thử, sợ làm hỏng, nàng đành đề nghị:
- Đại ca, ca đừng keo kiệt thế, lấy một tờ cho ta viết thử đi.
Lưu Hoài Cẩn từ chối nói:
- Tiểu nha đầu, chữ của muội vẫn là luyện thêm đi, muội nghĩ ta viết như thế nào đây?
Lưu Mẫn Hoan bĩu môi một chút nhưng vẫn đáp lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Viết cái gì vui vẻ chút, chúng ta tìm trong sách thử.
Lưu Mẫn Hoan bắt đầu xem sách trên giá, lúc này có thể thoải mái đọc sách, dù sao mấy ngày nay Lưu Hoài Cẩn cũng dạy nàng hơn một trăm chữ, tuy rằng viết không được đẹp, cũng may nàng không yêu cầu quá cao, một nha đầu ở nông thôn thì đừng làm tài nữ. Lưu Mẫn Hoan tìm được một quyển “Phong tục Đại Hạ”, mở ra, bên trong có câu đối, đố đèn, các tên núi lớn, thắng địa Phật giáo đạo giáo, thậm chí còn có đồ ăn các nơi, gieo trồng cây nông nghiệp. Lưu Mẫn Hoan cảm thấy đây là một quyển sách rất hữu dụng.
Dưới sự cố gắng của Lưu Hoài Cẩn và sự giúp đỡ của Lưu Mẫn Hoan và Lưu Hoài An, trước trời tối liền viết xong 28 câu đối, Lưu Hoài An đem chỗ giấy còn lại cắt thành hình thoi, viết chữ "Phúc" lên, số giấy hơi dài thì viết "Mở cửa đại cát", "Lục súc thịnh vượng". Lưu Mẫn Hoan ngồi bên cạnh thì bện túi lưới lâu lâu lại xen vào ý kiến này nọ.
Hôm sau, ăn xong điểm tâm, Lưu Mẫn Hoan vội vàng lấy cái rổ bỏ câu đối vào, Lưu Hoài Cẩn cầm một bó rơm nhỏ, gọi Lưu Hoài An ra ngoài, lại hội họp với Dương Vũ Hoài, đến chợ phiên tìm chỗ náo nhiệt nhất, Lưu Hoài Cẩn rải rơm, đặt câu đối lên. Lúc này, Lưu Mẫn Hoan mới có cơ hội quan sát những câu đối Dương Vũ Hoài viết, so với chữ của Lưu Hoài Cẩn còn đẹp hơn một chút, chỉ là thiếu chút cảm giác từng trải. Dù sao người nông thôn dán câu đối, chỉ cầu chút may mắn chứ không yêu cầu gì. Người tới hỏi thăm ngày càng nhiều, lúc trước Lưu Hoài Cẩn đã hỏi qua hiệu sách, câu đối đều bán mười văn tiền một bộ, bọn họ chỉ cần bán 8 văn hoặc 9 văn là được. Mọi người thấy ba tiểu hài tử bán câu đối, thấy mới mẻ nên bảy miệng tám lời nghị luận.
Ba vị ca ca này trong xương cốt có chút cốt cách của người đọc sách nên bảo họ rai lớn kêu gọi khách cũng khó, Lưu Mẫn Hoan đành phải tự mình thét to:
- Bán câu đối đây, 9 văn tiền một bộ, mua lớn được nhỏ, mọi người mau mua đi.
Nghe vậy, có người tò mò hỏi:
- Bé con, mua lớn được nhỏ là gì?
- Ngươi mua một bộ câu đối để treo cửa, chúng ta sẽ tặng ngươi một thứ để treo ở nhà bếp, còn tặng thêm một chữ phúc nữa – Lưu Mẫn Hoan giải thích.
Có người cảm thấy thú vị đùa giỡn:
- Bé con, ngươi đọc xem ở đây viết những thứ gì, đọc được thì ta sẽ chọn một cái.
May là Lưu Mẫn Hoan biết chữ, giờ bắt đầu có công dụng, nàng to giọng:
- Trời đất mừng xuân người tăng thọ, xuân vui đầy túi người vui đầy tài, bốn mùa Trường An.
- Trong ngoài bình an vận may đến, gia đình vui vẻ tiền của dồi dào, ngôi sao may mắn chiếu sáng.
- Xuân về cỏ cây đua nở, nhà cửa phúc lộc bốn mùa an, cái tết vui vẻ…
Giọng nói ngọt ngào dễ nghe làm cho mọi người vui vẻ khen ngợi:
- Con bé đọc thật dễ nghe, vừa biết bán hàng, vừa biết chữ, không sai, không sai, chữ cũng đẹp. Chọn một bộ cho ta đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro