Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 11
2024-08-21 13:26:16
Mấy ngày tiếp theo, Lưu Mẫn Hoan thật vui vẻ, Triệu thị bắt mấy đứa nhỏ đi nhặt đậu ở nhà chính, chính là nhặt mấy hòn đá nhỏ trong đậu ra, cả nhà cùng nhau ngồi trò chuyện, nàng thật thích hương vị tết nồng đậm này, nhưng lại không tự chủ được mà nhớ đến người thân ở thế giới khác, ban ngày bận rộn còn đỡ, nhưng đến buổi tối, loại tuyệt vọng và nhớ mong lại tràn ra.
Sáng ngày mồng tám tháng chạp Mẫn thị dậy sớm, cho con uống sữa xong, sửa sang quần áo, liền đi nhìn phòng ở của bọn nhỏ, bấy giờ mới phát hiện Lưu Mẫn Hoan ở chung với các ca ca, ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Hoan nhi, sao con ngủ ở đây? Không phải con luôn ngủ với Mẫn Hồng sao?
Tất nhiên Lưu Mẫn Hoan không thể nói rằng Lưu Mẫn Hồng và đại bá mẫu Từ thị trong ngày đầu nàng xuyên tới đã ghét bỏ không muốn ngủ chung với nàng, nàng thì không muốn mặt nóng dán mông lạnh nên mới chạy tới chen chúc với các ca ca mà giải thích:
- Mẫu thân, con thích ở cùng ca ca, ca ca còn kể chuyện cho Hoan nhi nghe, còn dạy Hoan nhi biết chữ nữa.
Lưu Mẫn Hoan không nói lẽ nào Mẫn thị không hiểu, tính nết của đại tẩu như thế nào nàng biết rất rõ, mới nhìn thấy nữ nhi ở đây nàng đã hiểu hết và càng hiểu phải tiếp tục nhẫn nhịn, không thể trong lúc này chỉ vì chút chuyện nhỏ mà nháo sự, chỉ đành thở dài trong lòng nói:
- Thôi, dù sao con còn nhỏ, vài ngày nữa cũng chuyển nhà – Trong lòng thầm mong thời gian qua nhanh, nhà nhanh xây xong, dù khổ nữa thì sao chứ, chỉ cần mình và hài nhi không phải sống những ngày tháng nhịn nhục này nữa.
Lúc Mẫn thị ôm Hoài Du, Hoài Cẩn ôm Mẫn Tú, dắt vài đứa con đi qua thì Triệu thị đã nấu xong cháo, Từ thị lườm Hàn thị một cái, không lên tiếng. Hàn thị chủ động tiến lên nói:
- Mẫu thân, đại tẩu, tam đệ muội, mấy ngày này để các người vất vả rồi.
Triệu thị không để ý Mẫn thị mở miệng phân phó:
- Nhà lão tam múc cháo ra bát, còn Xuân Mai đem lên trên để cúng, nhà lão đại và nhà lão nhị thì ôm đứa nhỏ ngồi một bên đi, còn chưa hết cữ mà.
- Đúng vậy, đại tẩu và nhị tẩu mau ôm đứa bé ngồi một bên đi – Hà thị hưởng ứng.
Triệu thị bưng một chén cháo nóng hổi, đi đến cửa lớn, giơ cao chén lên, vái ba cái, miệng lẩm bẩm, vái bốn phía Đông Tây Nam Bắc một vòng, trở lại phòng, cung kính với bài vị tổ tiên, Lưu Mẫn Hoan kỳ quái, không phải bài vị tổ tiên đều đặt ở từ đường sao, vụng trộm hỏi Lưu Hoài An mới biết, thì ra tập tục nơi này đều đặt bài vị cụ tổ ở nhà, ngày lễ ngày tết phải dâng cơm, dâng hương, còn tổ tiên thì cúng ở từ đường, mà chỉ có nam tử trong gia tộc mới được tế bái, trong nhà có thêm con trai, thì mồng một đầu năm cũng làm tiệc rượu mời toàn bộ nam tử trong dòng họ, nữ tử không được vào từ đường.
Triệu thị tế bái xong, cả nhà mới chia một người một chén cháo, theo trình tự từ già đến trẻ, Mẫn thị ôm hai đứa trẻ đặt ở trên giường của Xuân Mai, giúp chia cháo, chờ Lưu Mẫn Hoan cầm được bát cháo thì cháo cũng vừa ấm, thơm thơm ngọt ngọt, đây là lần đầu tiên Lưu Mẫn Hoan ăn được cái ngon khi ở đây, đáng tiếc, một chén cháo nhanh chóng uống hết, Lưu Mẫn Hoan nhìn nhìn, không ai xin thêm chén nữa, đương nhiên nàng không dám làm vật hi sinh.
Cả nhà uống xong cháo, bát đũa đầy bàn, Mẫn thị phải giúp đỡ thu dọn, tuy Hà thị luôn miệng bảo để nàng làm nhưng tổ mẫu Triệu thị và Từ thị lại chẳng lên tiếng, Mẫn thị chỉ có thể tiếp tục làm. Thấy vậy, Lưu Mẫn Hoan thầm sốt ruột, lão nương còn chưa hết cữ sao có thể dùng nước lạnh rửa chén được. vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng vỗ nhẹ vào mông của Cẩn Du làm cho nó khóc oa oa, Mẫn Tú cũng khóc theo, nàng liền kêu to:
- Mẫu thân, tiểu đệ và tiểu muội khóc, tã cũng ướt rồi, người mau vào đổi cho chúng đi.
Triệu thị đành phải nói:
- Nhà lão nhị nhanh đi đi.
Mẫn thị vừa tiến vào đã định sờ tã đứa nhỏ thì đã bị Lưu Mẫn hoan ngăn lại nói:
- Mẫu thân, ta về nhà đổi đi, dù sao thì ở đây cũng không có tã.
Vào đến phòng mình, Mẫn thị liền hỏi:
- Nói đi, con lại giở trò gì thế?
- Không có đâu mẫu thân, con chỉ không muốn người phải làm việc, người vẫn đang ở cữ mà – Lưu Mẫn Hoan giải thích.
Sao Mẫn thị không nhận ra nữ nhi đây là đang xót mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, ôm lấy nữ nhi nói:
- Hoan nhi ngoan, nữ nhi ngoan của ta.
Tình mẫu tử tràn lan làm cho lòng của Lưu Mẫn Hoan ê ẩm, dựa vào người của Mẫn thị vô cùng hạnh phúc.
Mùa đông phương Nam khi có mặt trời vẫn tương đối ấm áp, nhưng vừa đến ngày mưa dầm, khắp nơi đều lạnh lẽo, Lưu Mẫn Hoan có nhiều chuyện phải làm, nhờ Mẫn thị chuẩn bị giỏ lửa, bên trong để chút than củi, mặt trên có lưới sắt, mỗi người già ở phía nam đều có một cái để sưởi ấm, còn giúp hong khô quần áo mà Mẫn thị đã giặt, mà việc giặt quần áo cực kì khổ, rất lạnh, ra ngoài phải mang đôi giày thật dày, đây là đôi giày Lưu Hoài Cẩn mang chật, đi không vừa chân, lạch bà lạch bạch như chim cánh cụt, không ít lần suýt té ngã, trong lòng Lưu Mẫn Hoan oán hận vô cùng, bởi vì mùa đông phía nam hay mưa, mà nàng cũng không ít được mình té bao nhiêu lần rồi.
Nghe nói Lưu Hoài Cẩn có một đôi giày da con hoẵng, ngày mưa mang vào rất nhẹ nhàng, Hoài An nói là lão gia tử cho Hoài Cẩn, thấy hắn đến trường vào ngày mưa bất tiện, mà Hoài Cẩn từ nhỏ đã biểu hiện thông minh hiếu học, lấy được niềm vui của lão nhân gia, nên tặng hắn một đôi giày, mùa đông mặc vào cũng ấm áp. Chờ mình làm ra bạc, chuyện thứ nhất làm là mua một đôi giày gọn nhẹ, cho nên, vì sự nghiệp đi không bị ngã, Lưu Mẫn Hoan muốn nhanh chóng tìm được biện pháp kiếm tiền.
Lưu Mẫn Hoan đang phát sầu việc tìm biện pháp thì Lưu Hoài An đến, nói muốn đi chợ phiên, hai người lôi kéo Lưu Hoài Cẩn, ba huynh muội cùng đi. Gần tới thì thấy Dương Vũ Hoài đang đứng bên đường dường như đang đợi bọn họ, vừa thấy họ đã vẫy vẫy tay, chạy tới gần, mỉm cười nói với Lưu Mẫn Hoan:
- Hoan nhi, chuyện học phí nghe An nhi nói là do muội giúp ta, đa tạ muội, mẫu thân của ta cho ít tiền bảo ta mời muội ăn gì đó – Khi hắn biết chuyện thì mọi chuyện đã xong, hiện giờ nhà hắn vẫn chưa có khả năng trả tiền, chỉ đành dùng chút hành động nhỏ để trả ơn.
Lưu Mẫn Hoan làm vậy là vì huynh trưởng của mình, huống chi hắn thật lòng đối xử với Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An có tình có nghĩa nên có cơ hội nàng cũng muốn giúp cho Dương Vũ Hoài một phen chứ không chờ đợi đền đáp gì đó. Nhưng Lưu Mẫn Hoan cũng chẳng từ chối sợ hắn phiền lòng:
- Được rồi, chúng ta cùng đi thôi.
Đến chợ phiên, Lưu Mẫn Hoan phát hiện có nhiều người bán hàng tết, các loại quả vỏ cứng ít nước, hoa, hạt dưa, táo, nhãn, đào, còn có thịt khô, vịt muối, gà muối, cùng với các loại món ăn thôn quê, nhưng không có lạp xưởng, chắc người nơi này còn chưa biết phương pháp xử lý ruột. Còn có người bán hoa vải, lụa màu, pháo, nàng vẫn cảm thấy thiếu cái gì, dạo qua một vòng, thì ra không thấy bán câu đối, đèn lồng màu đỏ. Nàng không nhịn được thắc mắc:
- Đại ca, sao không thấy bán câu đối?
- Nha đầu ngốc, người đọc sách đều thanh cao, các hiệu sách bỏ tiền mời người viết xong, sau đó mới bán, chúng ta ở trấn nhỏ, không có hiệu sách, muốn mua thì vào thành mua. Nếu không thì mời người đọc sách trong thôn viết, người quên à, hằng năm phụ thân của tam bá mẫu đều giúp người khác viết không ít mà – Lưu Hoài Cẩn đáp lại.
Trong lòng Lưu Mẫn Hoan bỗng có một ý định:
- Đại ca, ca có muốn giúp nhà mình kiếm chút tiền không - Ánh mắt của Lưu Hoài Cẩn sáng lên, gật đầu như giã tỏi.
Sáng ngày mồng tám tháng chạp Mẫn thị dậy sớm, cho con uống sữa xong, sửa sang quần áo, liền đi nhìn phòng ở của bọn nhỏ, bấy giờ mới phát hiện Lưu Mẫn Hoan ở chung với các ca ca, ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Hoan nhi, sao con ngủ ở đây? Không phải con luôn ngủ với Mẫn Hồng sao?
Tất nhiên Lưu Mẫn Hoan không thể nói rằng Lưu Mẫn Hồng và đại bá mẫu Từ thị trong ngày đầu nàng xuyên tới đã ghét bỏ không muốn ngủ chung với nàng, nàng thì không muốn mặt nóng dán mông lạnh nên mới chạy tới chen chúc với các ca ca mà giải thích:
- Mẫu thân, con thích ở cùng ca ca, ca ca còn kể chuyện cho Hoan nhi nghe, còn dạy Hoan nhi biết chữ nữa.
Lưu Mẫn Hoan không nói lẽ nào Mẫn thị không hiểu, tính nết của đại tẩu như thế nào nàng biết rất rõ, mới nhìn thấy nữ nhi ở đây nàng đã hiểu hết và càng hiểu phải tiếp tục nhẫn nhịn, không thể trong lúc này chỉ vì chút chuyện nhỏ mà nháo sự, chỉ đành thở dài trong lòng nói:
- Thôi, dù sao con còn nhỏ, vài ngày nữa cũng chuyển nhà – Trong lòng thầm mong thời gian qua nhanh, nhà nhanh xây xong, dù khổ nữa thì sao chứ, chỉ cần mình và hài nhi không phải sống những ngày tháng nhịn nhục này nữa.
Lúc Mẫn thị ôm Hoài Du, Hoài Cẩn ôm Mẫn Tú, dắt vài đứa con đi qua thì Triệu thị đã nấu xong cháo, Từ thị lườm Hàn thị một cái, không lên tiếng. Hàn thị chủ động tiến lên nói:
- Mẫu thân, đại tẩu, tam đệ muội, mấy ngày này để các người vất vả rồi.
Triệu thị không để ý Mẫn thị mở miệng phân phó:
- Nhà lão tam múc cháo ra bát, còn Xuân Mai đem lên trên để cúng, nhà lão đại và nhà lão nhị thì ôm đứa nhỏ ngồi một bên đi, còn chưa hết cữ mà.
- Đúng vậy, đại tẩu và nhị tẩu mau ôm đứa bé ngồi một bên đi – Hà thị hưởng ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu thị bưng một chén cháo nóng hổi, đi đến cửa lớn, giơ cao chén lên, vái ba cái, miệng lẩm bẩm, vái bốn phía Đông Tây Nam Bắc một vòng, trở lại phòng, cung kính với bài vị tổ tiên, Lưu Mẫn Hoan kỳ quái, không phải bài vị tổ tiên đều đặt ở từ đường sao, vụng trộm hỏi Lưu Hoài An mới biết, thì ra tập tục nơi này đều đặt bài vị cụ tổ ở nhà, ngày lễ ngày tết phải dâng cơm, dâng hương, còn tổ tiên thì cúng ở từ đường, mà chỉ có nam tử trong gia tộc mới được tế bái, trong nhà có thêm con trai, thì mồng một đầu năm cũng làm tiệc rượu mời toàn bộ nam tử trong dòng họ, nữ tử không được vào từ đường.
Triệu thị tế bái xong, cả nhà mới chia một người một chén cháo, theo trình tự từ già đến trẻ, Mẫn thị ôm hai đứa trẻ đặt ở trên giường của Xuân Mai, giúp chia cháo, chờ Lưu Mẫn Hoan cầm được bát cháo thì cháo cũng vừa ấm, thơm thơm ngọt ngọt, đây là lần đầu tiên Lưu Mẫn Hoan ăn được cái ngon khi ở đây, đáng tiếc, một chén cháo nhanh chóng uống hết, Lưu Mẫn Hoan nhìn nhìn, không ai xin thêm chén nữa, đương nhiên nàng không dám làm vật hi sinh.
Cả nhà uống xong cháo, bát đũa đầy bàn, Mẫn thị phải giúp đỡ thu dọn, tuy Hà thị luôn miệng bảo để nàng làm nhưng tổ mẫu Triệu thị và Từ thị lại chẳng lên tiếng, Mẫn thị chỉ có thể tiếp tục làm. Thấy vậy, Lưu Mẫn Hoan thầm sốt ruột, lão nương còn chưa hết cữ sao có thể dùng nước lạnh rửa chén được. vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng vỗ nhẹ vào mông của Cẩn Du làm cho nó khóc oa oa, Mẫn Tú cũng khóc theo, nàng liền kêu to:
- Mẫu thân, tiểu đệ và tiểu muội khóc, tã cũng ướt rồi, người mau vào đổi cho chúng đi.
Triệu thị đành phải nói:
- Nhà lão nhị nhanh đi đi.
Mẫn thị vừa tiến vào đã định sờ tã đứa nhỏ thì đã bị Lưu Mẫn hoan ngăn lại nói:
- Mẫu thân, ta về nhà đổi đi, dù sao thì ở đây cũng không có tã.
Vào đến phòng mình, Mẫn thị liền hỏi:
- Nói đi, con lại giở trò gì thế?
- Không có đâu mẫu thân, con chỉ không muốn người phải làm việc, người vẫn đang ở cữ mà – Lưu Mẫn Hoan giải thích.
Sao Mẫn thị không nhận ra nữ nhi đây là đang xót mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, ôm lấy nữ nhi nói:
- Hoan nhi ngoan, nữ nhi ngoan của ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình mẫu tử tràn lan làm cho lòng của Lưu Mẫn Hoan ê ẩm, dựa vào người của Mẫn thị vô cùng hạnh phúc.
Mùa đông phương Nam khi có mặt trời vẫn tương đối ấm áp, nhưng vừa đến ngày mưa dầm, khắp nơi đều lạnh lẽo, Lưu Mẫn Hoan có nhiều chuyện phải làm, nhờ Mẫn thị chuẩn bị giỏ lửa, bên trong để chút than củi, mặt trên có lưới sắt, mỗi người già ở phía nam đều có một cái để sưởi ấm, còn giúp hong khô quần áo mà Mẫn thị đã giặt, mà việc giặt quần áo cực kì khổ, rất lạnh, ra ngoài phải mang đôi giày thật dày, đây là đôi giày Lưu Hoài Cẩn mang chật, đi không vừa chân, lạch bà lạch bạch như chim cánh cụt, không ít lần suýt té ngã, trong lòng Lưu Mẫn Hoan oán hận vô cùng, bởi vì mùa đông phía nam hay mưa, mà nàng cũng không ít được mình té bao nhiêu lần rồi.
Nghe nói Lưu Hoài Cẩn có một đôi giày da con hoẵng, ngày mưa mang vào rất nhẹ nhàng, Hoài An nói là lão gia tử cho Hoài Cẩn, thấy hắn đến trường vào ngày mưa bất tiện, mà Hoài Cẩn từ nhỏ đã biểu hiện thông minh hiếu học, lấy được niềm vui của lão nhân gia, nên tặng hắn một đôi giày, mùa đông mặc vào cũng ấm áp. Chờ mình làm ra bạc, chuyện thứ nhất làm là mua một đôi giày gọn nhẹ, cho nên, vì sự nghiệp đi không bị ngã, Lưu Mẫn Hoan muốn nhanh chóng tìm được biện pháp kiếm tiền.
Lưu Mẫn Hoan đang phát sầu việc tìm biện pháp thì Lưu Hoài An đến, nói muốn đi chợ phiên, hai người lôi kéo Lưu Hoài Cẩn, ba huynh muội cùng đi. Gần tới thì thấy Dương Vũ Hoài đang đứng bên đường dường như đang đợi bọn họ, vừa thấy họ đã vẫy vẫy tay, chạy tới gần, mỉm cười nói với Lưu Mẫn Hoan:
- Hoan nhi, chuyện học phí nghe An nhi nói là do muội giúp ta, đa tạ muội, mẫu thân của ta cho ít tiền bảo ta mời muội ăn gì đó – Khi hắn biết chuyện thì mọi chuyện đã xong, hiện giờ nhà hắn vẫn chưa có khả năng trả tiền, chỉ đành dùng chút hành động nhỏ để trả ơn.
Lưu Mẫn Hoan làm vậy là vì huynh trưởng của mình, huống chi hắn thật lòng đối xử với Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An có tình có nghĩa nên có cơ hội nàng cũng muốn giúp cho Dương Vũ Hoài một phen chứ không chờ đợi đền đáp gì đó. Nhưng Lưu Mẫn Hoan cũng chẳng từ chối sợ hắn phiền lòng:
- Được rồi, chúng ta cùng đi thôi.
Đến chợ phiên, Lưu Mẫn Hoan phát hiện có nhiều người bán hàng tết, các loại quả vỏ cứng ít nước, hoa, hạt dưa, táo, nhãn, đào, còn có thịt khô, vịt muối, gà muối, cùng với các loại món ăn thôn quê, nhưng không có lạp xưởng, chắc người nơi này còn chưa biết phương pháp xử lý ruột. Còn có người bán hoa vải, lụa màu, pháo, nàng vẫn cảm thấy thiếu cái gì, dạo qua một vòng, thì ra không thấy bán câu đối, đèn lồng màu đỏ. Nàng không nhịn được thắc mắc:
- Đại ca, sao không thấy bán câu đối?
- Nha đầu ngốc, người đọc sách đều thanh cao, các hiệu sách bỏ tiền mời người viết xong, sau đó mới bán, chúng ta ở trấn nhỏ, không có hiệu sách, muốn mua thì vào thành mua. Nếu không thì mời người đọc sách trong thôn viết, người quên à, hằng năm phụ thân của tam bá mẫu đều giúp người khác viết không ít mà – Lưu Hoài Cẩn đáp lại.
Trong lòng Lưu Mẫn Hoan bỗng có một ý định:
- Đại ca, ca có muốn giúp nhà mình kiếm chút tiền không - Ánh mắt của Lưu Hoài Cẩn sáng lên, gật đầu như giã tỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro