Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Chương 10

2024-08-21 13:26:16

Về tới nhà, Lưu Mẫn Hoan liền tìm chút rơm, trải trong lồng trúc, cắt nhỏ thức ăn, tìm cái bát bể đựng nước để gà con uống, rồi đem đồ ăn bỏ vào. Sợ rằng một ngày không cẩn thận làm lộ chuyện, Lưu Mẫn Hoan nhờ Lưu Hoài Cẩn dạy nàng chữ, học toán. Biết chữ rồi thì nàng có thể đổ cho việc đọc trong sách, tiện cho việc làm sau này của nàng. Vì thế, mỗi ngày của Lưu Mẫn Hoan rất phong phú, học chữ học viết, đến mảnh đất trồng rau của Triệu thị bắt sâu cho gà con ăn, chăm sóc cho đàn gà cẩn thận, cùng Mẫn thị học bện túi lưới và ngắm nhìn tiểu đệ đệ và tiểu muội muội dần dần lớn lên, không còn nếp nhăn, ánh mắt to sáng, làn da trăng trắng, cái miệng nhỏ nhắn thì thích thổi bong bóng, thời gian cả ngày đều ngủ, trông thật vô cùng đáng yêu.

Vào một ngày tình cờ, Lưu Mẫn Hoan tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Lưu Hoài An và Dương Vũ Hoài.

- Hôm qua tiên sinh lại hỏi sao Cẩn ca và đệ chưa nộp học phí đúng không? Sao các ngươi không nói với Lưu nhị thúc đi – Dương Vũ Hoài hỏi.

Lưu Hoài An thở dài lắc đầu, mày nhăn chặt đáp:

- Mấy ngày nay, phụ thân dạy học chưa trở về, ngươi cũng biết nhà ta gần đây ở riêng, bọn ta không tiện xin tổ mẫu nữa, đại ca đã nói với tiên sinh đợi thêm ít lâu rồi.

- Mẫu thân ta cũng đang đau đầu vì chuyện này, người đang bán ít đồ ở chợ phiên mà vẫn chưa đủ - Dương Vũ Hoài cũng than thở, hắn cũng muốn giúp cho bằng hữu ngặt nỗi nhà hắn vẫn quá nghèo.

Nghe rõ ràng câu chuyện, Lưu Mẫn Hoan liền hiểu tại sao dạo này Lưu Hoài Cẩn cứ nhăn mặt nhăn mày, Lưu Hoài An thì thở ngắn than dài, chắc là vẫn chưa nghĩ ra được cách kiếm tiền. Lưu Mẫn Hoan thầm tính toán bện xong túi lưới mỗi cái cũng được 10 văn, bây giờ đã làm được 20 cái nếu làm gấp thêm 10 cái ắt hẳn đủ đóng học phí cho ba người. Sở dĩ ba người là vì muốn giúp cho Dương Vũ Hoài, nàng cảm nhận được hắn thật sự tốt với ca ca của nàng nên bánh ít có đi bánh quy có lại nếu nàng có năng lực nàng cũng muốn giúp cho Dương Vũ Hoài. Vì thế mấy ngày sau, Lưu Mẫn Hoan luôn bỏ giấc ngủ trưa làm gấp cuối cùng cũng bện xong 30 cái túi lưới, sau đó năn nỉ Lưu Hán Văn dẫn nàng lên trấn một chuyến, hai bọn họ lượn một vòng mới bước vào trong Cẩm Tú phường. Bà chủ Cẩm Tú phường nhìn thấy bọn họ đã ròn rã chào hỏi:

- Xin chào hai vị, hai vị muốn mua gì, ở đây có rất nhiều y phục kiểu dáng mới lạ.

Lưu Mẫn Hoan nhìn bà nở nụ cười ngọt ngào nói:

- Thẩm thẩm, con muốn bán túi thơm – Đưa cho bà chủ những túi lưới nàng đã làm.

Bà chủ nhìn thấy những túi lưới đó ánh mắt ngạc nhiên sáng rỡ, cầm lên từng chút ngắm nghía than nhẹ:

- Đẹp, đẹp, rất đẹp đó. Những túi lưới này là ai đã làm, tay nghề thật tốt.

- Bà chủ xinh đẹp, những túi lưới này là do con đã làm – Lưu Mẫn Hoan ngọt ngào đáp lại.

Lúc này, bà chủ mới để ý đến cô bé với đôi mắt tròn to sạch sẽ sáng rỡ, Không ai đánh vào mặt cười, tâm trạng của bà chủ cũng tốt hơn hẳn, hỏi vui:

- Bé con, túi lưới con làm đẹp lắm, sao con không giữ lại mà đem bán chứ?

- Hoan nhi muốn bán túi lưới kiếm tiền cho các ca ca đi học, đi học biết chữ để dạy cho Hoan nhi – Lưu Mẫn Hoan ngây thơ đáp lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà chủ tất nhiên hiểu con nhà nghèo sớm đương gia, khó được cô bé đáng yêu lại tình cảm như vậy nên bà rất vui mừng thỏa ý:

- Được, ta sẽ thành toàn cho con, những cái này đẹp như vậy mỗi cái ta sẽ trả cho con 12 văn 1 cái - Tính toán đưa tiền cho Lưu Mẫn Hoan – Đây là tiền của con. Tổng cộng 360 văn.

- Cảm ơn bà chủ xinh đẹp, người tốt thật đó – Cái giá 12 văn này đã cao hơn nàng dự tính, dù sao nguyên liệu làm mấy túi lưới này cũng không tinh xảo lắm, Lưu Mẫn Hoan mỉm cười đáp tạ.

Bà chủ xoa nhẹ đầu nàng nói:

- Ngoan, sau này con làm được đồ gì cứ đem đến đây, ta sẽ tính cái giá tốt cho con.

Lưu Mẫn Hoan gật đầu thật mạnh rồi lấy ra 60 văn đưa trở lại nói:

- Người có thể lấy cho con một ít vải và kim chỉ thêu được không? – Việc bện túi lưới này xem ra có thể kiếm chút tiền nhỏ, nàng vẫn còn có thể làm thêm một ít.

Đợi bà chủ đưa những đồ cần dùng xong, bọn họ cáo biệt rồi mới nhanh chóng quay trở về. Trên đường trở về, Lưu Hán Văn xoa đầu của nữ nhi mỉm cười khen ngợi:

- Nữ nhi ta thật giỏi mà, nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền rồi.

- Phụ thân, con muốn đưa tiền này cho đại ca và nhị ca, để họ nộp học phí – Lưu Mẫn Hoan ngoan ngoãn nói.

- Học phí? – Nghe được Lưu Hán Văn kinh ngạc, đúng vậy, dạo này khá bận chuyện ở riêng lại thêm Hoan nhi ngã bệnh, Mẫn thị lại mới sinh, ông nhất thời quên mất chuyện này.

- Không cần, tiền của con, con cứ giữ lấy, học phí ta sẽ nghĩ cách – Lưu Hán Văn suy nghĩ trước tạm mượn tiền ai đó nộp học phí trước đã đợi ngày mùa qua ông sẽ trả.

Lưu Mẫn Hoan không đồng ý khẽ lắc đầu nói:

- Con muốn giúp cho các ca ca, con sẽ đưa các ca ca đi học, còn có đệ đệ và muội muội nữa – Nàng vô cùng bướng bỉnh kiên quyết, nàng biết hiện giờ tiền bạc trong tay phụ thân có chút eo hẹp, còn phải để dành xây nhà nữa, chút tiền này nàng vẫn cố gắng lo được.

Đối diện với Lưu Mẫn Hoan, Lưu Hán Văn cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại và tự hào, rốt cuộc gật đầu đồng ý:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Được rồi, phụ thân tin con.

Hôm đó, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An vừa đi học trở về, Lưu Mẫn Hoan đã thần bí kéo bọn họ vào phòng, đặt 300 văn vào tay Lưu Hoài Cẩn.

Lưu Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn tiền trong tay lại nhìn Lưu Mẫn Hoan trước mắt hỏi:

- Hoan nhi, muội…muội…đây là sao vậy?

- Đại ca, huynh mau đem tiền nộp cho tiên sinh đi – Lưu Mẫn Hoan thúc giục.

- Muội…muội… biết cái gì rồi? – Lưu Hoài Cẩn ngập ngừng muốn hỏi.

Lưu Mẫn Hoan mỉm cười đáp lại:

- Muội biết huynh và nhị ca đang cần tiền nộp học phí, đây là tiền muội bán túi lưới kiếm tiền, các huynh cầm trước đi.

- Được rồi, nhưng mà nhiêu đây quá nhiều rồi, chỉ cần 200 văn thôi – Lưu Hoài Cẩn đắn đo một lát rồi cuối cùng đành đồng ý. Mấy ngày nay hắn luôn vì việc này mà lo lắng, lại chẳng dám xin mẫu thân sợ người khó xử. Giờ đây tiền đã đặt trước mặt, Lưu Hoài Cẩn chỉ đành nhận lấy trước, tấm lòng của muội muội họ sẽ ghi tạc trong lòng.

- Đúng vậy, muội muội, sao lại đưa chúng ta nhiều thế? – Lưu Hoài An cũng thắc mắc.

- Muội từng nghe nhị ca và Vũ Hoài ca ca nói chuyện, hình như Vũ Hoài ca ca cũng đang thiếu tiền nộp học phí, huynh cầm tiền giúp cho huynh ấy đi, cùng lắm thì muội bện thêm túi lưới kiếm thêm chút tiền – Lưu Mẫn Hoan trả lời.

Lời nói của Lưu Mẫn Hoan khiến cho người làm huynh trưởng tự hào, Lưu Hoài Cẩn khen ngợi:

- Muội muội của ta vừa đáng yêu vừa tốt bụng nữa.

- Cũng không xem là muội muội của ai – Lưu Mẫn Hoan hếch mũi, vênh mặt làm cho Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An đều phì cười, Lưu Hoài Cẩn còn dùng sức xoa đầu của nàng.

Lưu Mẫn Hoan nhăn mặt, chu mỏ oán giận:

- Đại ca, huynh làm rối hết tóc của ta rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Số ký tự: 0