Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 9
2024-08-21 13:26:16
Ăn cơm trưa xong không bao lâu thì mọi người đều trở về, trong nhà cũng không có chỗ để mời khách ở lại. Lưu Mẫn Hoan nhớ chuyện mua đất, không biết cha mẹ thương lượng rồi ra kết luận chưa, vốn muốn hỏi một chút thì đã nghe Lưu Hán Văn đã dẫn Lưu Hoài Cẩn đi tìm lí chính, xem ra Lưu Hán Văn đã tốc chiến tốc thắng mua xong mảnh đất kia.
Trước cơm chiều, Lưu Mẫn Hoan vào phòng Mẫn thị, tâm tình của Mẫn thị coi như là tốt, đang đùa nghịch hai đứa trẻ. Bên cạnh có hai bộ áo bông trẻ con, còn có một khối vải bông màu trắng, xem ra là vải may đồ cho trẻ con. Thấy những thứ này, Lưu Mẫn Hoan than thở:
- Ngoại tổ mẫu và di mẫu đem tới rất nhiều đồ, tổ mẫu mới hòa ái với con.
Mẫn thị vỗ nhẹ vào người của Lưu Mẫn Hoan mắng:
- Con bé này, con nói bậy gì đó – Dù đó là sự thật nhưng cũng không thể nói, truyền ra ngoài sẽ gây trở ngại cho thanh danh của nữ nhi.
Lưu Mẫn Hoan lè lưỡi không dám nói tiếp, Lưu Hán Văn và Lưu Hoài Cẩn đi vào, thấy vẻ mặt Lưu Hoài Cẩn đầy vui mừng, khẳng định mua được, quả nhiên, không đợi nàng đặt câu hỏi, Lưu Hán Văn đã nói:
- Hôm nay, mọi chuyện đều như thuận lợi, lí chính nói đã tính toán khối hoang đó lâu rồi, hơn 6 mẫu, cũng gần 7 mẫu, đất hoang tính nửa giá là hai lạng rưỡi bạc một mẫu, lí chính thông cảm cho chúng ta nên tính 6 mẫu, hết mười lăm lượng. Khế đất và hộ tịch thì ngày mai lí chính sẽ đi một chuyến đến huyện, làm luôn một thể. Nhưng bây giờ chỉ còn thừa 5 lượng bạc, không đủ xây nhà rồi, đầu xuân còn phải mua chút đồ làm nông, mỗi tháng Cẩn nhi, An nhi đóng học phí cũng một trăm văn, xong tết gia đình mình sẽ chuyển đi, nếu chúng ta ở lại đây, ngay cả phòng bếp cũng không có thì nấu cơm kiểu gì?
Lưu Mẫn Hoan thật sốt ruột, không có tiền thì có thể làm tạm cái phòng bằng gỗ, ở tạm một năm. Lúc này, Mẫn thị mở miệng:
- Xây nhà thì chắc chắn là không được, hôm nay mẫu thân và nhị muội cho ta 2 lượng bạc, tổng cộng có 9 lượng, chắc cũng đủ xây căn nhà nhỏ. Nhưng ta không muốn ở nhà quá nhỏ, hay qua năm chúng ta nuôi mấy con heo, nuôi thêm chút gà vịt, trồng chút đồ ăn, tiêu dùng tiết kiệm lại một chút.
Giống như nghe được tiếng lòng của Lưu Mẫn Hoan, Lưu Hoài Cẩn thay nàng lên tiếng:
- Mẫu thân, con thấy mình nên xây một căn nhà gỗ ở tạm, về sau có thể dùng nó làm nhà kho cũng được rồi từ từ lại góp tiền xây căn nhà tốt hơn - Lưu Mẫn Hoan thiếu chút nhảy cẫng lên, dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía đại ca.
- Cẩn nhi nói rất có lý, phòng gỗ cũng không mất nhiều tiền, gỗ trên núi có rất nhiều, chỉ cần phơi khô, đợi nghỉ phép lần sau, ta sẽ tìm người hỗ trợ, việc này cứ quyết thế đi – Lưu Hán Văn cũng tán thành.
Đang bàn bạc thì Lưu Hoài An chạy đến, gọi mọi người ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Mẫn Hoan đang ngủ thì bị tiếng động làm tỉnh giấc, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện Lưu Hoài Cẩn và Hoài An đã thức, Lưu Hoài Cẩn sờ sờ đầu nàng, đem nàng nhét vào ổ chăn bảo:
- Hoan nhi ngoan, ngủ tiếp đi. Cẩn thận kẻo lạnh. Ca ca phải đi học. Ở nhà nghe lời mẫu thân. Hôm nay là chợ phiên, đừng chạy tùm lum tùm la đó.
- Biết rồi mà đại ca – Lưu Mẫn Hoan đáp.
Đợi Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An đi, Lưu Mẫn Hoan cũng không ngủ được nữa, liền ngồi dậy tự mặc quần áo rồi đi tới phòng của Mẫn thị. Nghe nhị ca nói hôm nay ở quãng trường có chợ phiên thường lệ, Lưu Mẫn Hoan muốn đi xem cho biết nên xin phép Mẫn thị:
- Mẫu thân, con muốn đi chợ phiên chơi.
- Không được, con còn nhỏ sao lại đi mấy chỗ đó, đợi đại ca đi học về rồi dẫn con đi được không? – Mẫn thị lập tức phản đối.
Lưu Mẫn Hoan đang háo hức đâu muốn tiếp tục chờ đợi nên năn nỉ Mẫn thị:
- Mẫu thân, người cho con đi đi, con không đi xa đâu.
Mẫn thị nghĩ nghĩ chợ phiên chợ phiên trong thôn đều là người quen chắc là không có chuyện gì nên Mẫn thị cũng không chặt dạ:
- Được rồi, con không được chạy lung tung biết không?
Lưu Mẫn Hoan vui vẻ đáp ứng, định xoay người rời đi thì bị Mẫn thị kéo lại nói:
- Để ta chải tóc cho con rồi đi.
Lưu Mẫn Hoan lập tức đồng ý rồi lại nhìn đến đồ thêu trong giỏ gần đó, nghĩ tới một phương cách kiếm tiền nên nàng đề nghị:
- Mẫu thân, người day con bện túi lưới có được không? - Mẫu thân của nàng ở kiếp trước là một nghệ nhân thêu có tiếng, tuy nàng không thừa kế tay nghề của bà nhưng cũng học được chút ít, bây giờ nhờ Mẫn thị dạy cho nàng chính là muốn có lời giải thích cho mọi người.
Mẫn thị nghĩ tiểu nữ nhi ưa thích cái đẹp nên nói:
- Con thích kiểu nào, ta làm cho con.
Nghe giọng điệu của Mẫn thị, Lưu Mẫn Hoan liền biết bà đã hiểu sai, đành giải thích rõ ràng:
- Không phải, con muốn bện túi lưới, bán kiếm chút tiền cho gia đình thôi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Mẫn Hoan, Mẫn thị chẳng đành lòng từ chối, thôi vậy nữ tử học nhiều chút cũng không sai đáp ứng:
Khi đến chợ phiên, Lưu Mẫn Hoan chạy đến hàng nông sản, phát hiện ở đây đều là các loại đồ ăn và trứng gà mà người dân tự trồng và nuôi. Có cải thìa, cải trắng phương Bắc, nhưng lá cây lại màu vàng, chỉ một văn tiền một cân, tần ô, hương cần, hành thơm hai văn một cân, trứng gà một văn một quả, còn một số loại rau xanh khác giá càng rẻ, lá cây một văn hai cân, nhưng nàng không thích ăn, nàng thích ăn rau xanh, mà rau ở đây đều thấy ở hiện đại, gà mái lớn 18 văn một cân, gà trống 15 văn một cân, vịt 12 văn một cân, thịt heo thì đến tận 18 văn một cân, nuôi gà vẫn là việc có lời nhuận. Không tìm được khoai tây, khoai lang, chỉ có khoai sọ, cũng không thấy quả táo, chắc nơi này không hợp gieo trồng. Còn có bán thỏ hoang, hơn 40 văn một con, gà rừng 50 văn 1 con, Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy cái gì là hỏi giá cái đó. Trong lòng ngầm tính toán, xem ra nuôi gà là việc có lợi nhuận nên vội vàng chạy về nhà, lao vào phòng của Mẫn thị xin xỏ:
- Mẫu thân, ta thấy có bán gà con, chúng ta mua mấy con để nuôi được không ạ?
- Mua bây giờ? Nuôi chỗ nào? Hoan nhi ngoan, chờ chuyển nhà xong, mẫu thân nhất định sẽ cho con nuôi – Mẫn thị dỗ dành nàng.
Lưu Mẫn Hoan cố gắng thuyết phục Mẫn thị:
- Mẫu thân, gà con dễ nuôi lắm, ăn cũng không nhiều, dùng chút rau xanh và chút đồ ăn thừa là được. Chúng ta có thể nuôi dưới cây đào, buổi tối thì nhốt vào trong lồng trúc. Mẫu thân, người thử cho con nuôi mấy con thôi, qua tết thì gà cũng lớn, đến lúc đó lại mua thêm chút gà con nữa.
Cuối cùng, Mẫn thị cũng phải đáp ứng:
- Được rồi, ta nói không lại con, bà quản gia nhỏ. Mẫu thân cho con ít tiền, con xem mua được mấy con gà, à, mua thêm cái giỏ trúc đấy nha – Mẫn thị đưa cho Lưu Mẫn Hoan một túi vải nhỏ.
Lưu Mẫn Hoan lại lần nữa vội vàng chạy tới chỗ người bán đồ trúc, kì kèo nửa ngày giảm còn 3 văn tiền, nàng cũng không mua liền lại chạy tới chỗ bán gà con, ngồi trước mặt một bà lão lớn tuổi hỏi:
- Lão bà bà, gà con bà bán thế nào?
- A, gà mái con bán 5 văn tiền 1 con, gà trống con 3 văn. Con muốn mấy con? – Bà lão hiền từ đáp lại.
Lưu Mẫn Hoan lấy túi vải, Mẫn thị đưa tiền, nàng còn chưa đếm, giờ lấy ra đếm xem có bao nhiêu, 43 văn, trừ 3 văn lồng trúc, chỉ có thể mua được 8 gà mái con, Lưu Mẫn Hoan suy nghĩ một chút, quyết định mua 5 mái 5 trống, người đời đều nói có trai có gái, làm việc không vất vả, đó cũng là một đạo lý để nuôi gà nhỉ. Lưu Mẫn Hoan lại ngồi kì kèo muốn lão bà bà cho thêm một gà trống con mới mua, không ngờ lão bà bà thật sảng khoái cho nàng. Nàng cẩn thận đem mười con gà bỏ vào rổ, nhặt vài miếng đồ ăn, trở về chỗ người bán đồ trúc, rồi về nhà. Đây là công việc đầu tiên nàng làm, trong lòng nàng tràn ngập chờ mong và hi vọng.
Trước cơm chiều, Lưu Mẫn Hoan vào phòng Mẫn thị, tâm tình của Mẫn thị coi như là tốt, đang đùa nghịch hai đứa trẻ. Bên cạnh có hai bộ áo bông trẻ con, còn có một khối vải bông màu trắng, xem ra là vải may đồ cho trẻ con. Thấy những thứ này, Lưu Mẫn Hoan than thở:
- Ngoại tổ mẫu và di mẫu đem tới rất nhiều đồ, tổ mẫu mới hòa ái với con.
Mẫn thị vỗ nhẹ vào người của Lưu Mẫn Hoan mắng:
- Con bé này, con nói bậy gì đó – Dù đó là sự thật nhưng cũng không thể nói, truyền ra ngoài sẽ gây trở ngại cho thanh danh của nữ nhi.
Lưu Mẫn Hoan lè lưỡi không dám nói tiếp, Lưu Hán Văn và Lưu Hoài Cẩn đi vào, thấy vẻ mặt Lưu Hoài Cẩn đầy vui mừng, khẳng định mua được, quả nhiên, không đợi nàng đặt câu hỏi, Lưu Hán Văn đã nói:
- Hôm nay, mọi chuyện đều như thuận lợi, lí chính nói đã tính toán khối hoang đó lâu rồi, hơn 6 mẫu, cũng gần 7 mẫu, đất hoang tính nửa giá là hai lạng rưỡi bạc một mẫu, lí chính thông cảm cho chúng ta nên tính 6 mẫu, hết mười lăm lượng. Khế đất và hộ tịch thì ngày mai lí chính sẽ đi một chuyến đến huyện, làm luôn một thể. Nhưng bây giờ chỉ còn thừa 5 lượng bạc, không đủ xây nhà rồi, đầu xuân còn phải mua chút đồ làm nông, mỗi tháng Cẩn nhi, An nhi đóng học phí cũng một trăm văn, xong tết gia đình mình sẽ chuyển đi, nếu chúng ta ở lại đây, ngay cả phòng bếp cũng không có thì nấu cơm kiểu gì?
Lưu Mẫn Hoan thật sốt ruột, không có tiền thì có thể làm tạm cái phòng bằng gỗ, ở tạm một năm. Lúc này, Mẫn thị mở miệng:
- Xây nhà thì chắc chắn là không được, hôm nay mẫu thân và nhị muội cho ta 2 lượng bạc, tổng cộng có 9 lượng, chắc cũng đủ xây căn nhà nhỏ. Nhưng ta không muốn ở nhà quá nhỏ, hay qua năm chúng ta nuôi mấy con heo, nuôi thêm chút gà vịt, trồng chút đồ ăn, tiêu dùng tiết kiệm lại một chút.
Giống như nghe được tiếng lòng của Lưu Mẫn Hoan, Lưu Hoài Cẩn thay nàng lên tiếng:
- Mẫu thân, con thấy mình nên xây một căn nhà gỗ ở tạm, về sau có thể dùng nó làm nhà kho cũng được rồi từ từ lại góp tiền xây căn nhà tốt hơn - Lưu Mẫn Hoan thiếu chút nhảy cẫng lên, dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía đại ca.
- Cẩn nhi nói rất có lý, phòng gỗ cũng không mất nhiều tiền, gỗ trên núi có rất nhiều, chỉ cần phơi khô, đợi nghỉ phép lần sau, ta sẽ tìm người hỗ trợ, việc này cứ quyết thế đi – Lưu Hán Văn cũng tán thành.
Đang bàn bạc thì Lưu Hoài An chạy đến, gọi mọi người ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Mẫn Hoan đang ngủ thì bị tiếng động làm tỉnh giấc, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện Lưu Hoài Cẩn và Hoài An đã thức, Lưu Hoài Cẩn sờ sờ đầu nàng, đem nàng nhét vào ổ chăn bảo:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoan nhi ngoan, ngủ tiếp đi. Cẩn thận kẻo lạnh. Ca ca phải đi học. Ở nhà nghe lời mẫu thân. Hôm nay là chợ phiên, đừng chạy tùm lum tùm la đó.
- Biết rồi mà đại ca – Lưu Mẫn Hoan đáp.
Đợi Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An đi, Lưu Mẫn Hoan cũng không ngủ được nữa, liền ngồi dậy tự mặc quần áo rồi đi tới phòng của Mẫn thị. Nghe nhị ca nói hôm nay ở quãng trường có chợ phiên thường lệ, Lưu Mẫn Hoan muốn đi xem cho biết nên xin phép Mẫn thị:
- Mẫu thân, con muốn đi chợ phiên chơi.
- Không được, con còn nhỏ sao lại đi mấy chỗ đó, đợi đại ca đi học về rồi dẫn con đi được không? – Mẫn thị lập tức phản đối.
Lưu Mẫn Hoan đang háo hức đâu muốn tiếp tục chờ đợi nên năn nỉ Mẫn thị:
- Mẫu thân, người cho con đi đi, con không đi xa đâu.
Mẫn thị nghĩ nghĩ chợ phiên chợ phiên trong thôn đều là người quen chắc là không có chuyện gì nên Mẫn thị cũng không chặt dạ:
- Được rồi, con không được chạy lung tung biết không?
Lưu Mẫn Hoan vui vẻ đáp ứng, định xoay người rời đi thì bị Mẫn thị kéo lại nói:
- Để ta chải tóc cho con rồi đi.
Lưu Mẫn Hoan lập tức đồng ý rồi lại nhìn đến đồ thêu trong giỏ gần đó, nghĩ tới một phương cách kiếm tiền nên nàng đề nghị:
- Mẫu thân, người day con bện túi lưới có được không? - Mẫu thân của nàng ở kiếp trước là một nghệ nhân thêu có tiếng, tuy nàng không thừa kế tay nghề của bà nhưng cũng học được chút ít, bây giờ nhờ Mẫn thị dạy cho nàng chính là muốn có lời giải thích cho mọi người.
Mẫn thị nghĩ tiểu nữ nhi ưa thích cái đẹp nên nói:
- Con thích kiểu nào, ta làm cho con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe giọng điệu của Mẫn thị, Lưu Mẫn Hoan liền biết bà đã hiểu sai, đành giải thích rõ ràng:
- Không phải, con muốn bện túi lưới, bán kiếm chút tiền cho gia đình thôi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Mẫn Hoan, Mẫn thị chẳng đành lòng từ chối, thôi vậy nữ tử học nhiều chút cũng không sai đáp ứng:
Khi đến chợ phiên, Lưu Mẫn Hoan chạy đến hàng nông sản, phát hiện ở đây đều là các loại đồ ăn và trứng gà mà người dân tự trồng và nuôi. Có cải thìa, cải trắng phương Bắc, nhưng lá cây lại màu vàng, chỉ một văn tiền một cân, tần ô, hương cần, hành thơm hai văn một cân, trứng gà một văn một quả, còn một số loại rau xanh khác giá càng rẻ, lá cây một văn hai cân, nhưng nàng không thích ăn, nàng thích ăn rau xanh, mà rau ở đây đều thấy ở hiện đại, gà mái lớn 18 văn một cân, gà trống 15 văn một cân, vịt 12 văn một cân, thịt heo thì đến tận 18 văn một cân, nuôi gà vẫn là việc có lời nhuận. Không tìm được khoai tây, khoai lang, chỉ có khoai sọ, cũng không thấy quả táo, chắc nơi này không hợp gieo trồng. Còn có bán thỏ hoang, hơn 40 văn một con, gà rừng 50 văn 1 con, Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy cái gì là hỏi giá cái đó. Trong lòng ngầm tính toán, xem ra nuôi gà là việc có lợi nhuận nên vội vàng chạy về nhà, lao vào phòng của Mẫn thị xin xỏ:
- Mẫu thân, ta thấy có bán gà con, chúng ta mua mấy con để nuôi được không ạ?
- Mua bây giờ? Nuôi chỗ nào? Hoan nhi ngoan, chờ chuyển nhà xong, mẫu thân nhất định sẽ cho con nuôi – Mẫn thị dỗ dành nàng.
Lưu Mẫn Hoan cố gắng thuyết phục Mẫn thị:
- Mẫu thân, gà con dễ nuôi lắm, ăn cũng không nhiều, dùng chút rau xanh và chút đồ ăn thừa là được. Chúng ta có thể nuôi dưới cây đào, buổi tối thì nhốt vào trong lồng trúc. Mẫu thân, người thử cho con nuôi mấy con thôi, qua tết thì gà cũng lớn, đến lúc đó lại mua thêm chút gà con nữa.
Cuối cùng, Mẫn thị cũng phải đáp ứng:
- Được rồi, ta nói không lại con, bà quản gia nhỏ. Mẫu thân cho con ít tiền, con xem mua được mấy con gà, à, mua thêm cái giỏ trúc đấy nha – Mẫn thị đưa cho Lưu Mẫn Hoan một túi vải nhỏ.
Lưu Mẫn Hoan lại lần nữa vội vàng chạy tới chỗ người bán đồ trúc, kì kèo nửa ngày giảm còn 3 văn tiền, nàng cũng không mua liền lại chạy tới chỗ bán gà con, ngồi trước mặt một bà lão lớn tuổi hỏi:
- Lão bà bà, gà con bà bán thế nào?
- A, gà mái con bán 5 văn tiền 1 con, gà trống con 3 văn. Con muốn mấy con? – Bà lão hiền từ đáp lại.
Lưu Mẫn Hoan lấy túi vải, Mẫn thị đưa tiền, nàng còn chưa đếm, giờ lấy ra đếm xem có bao nhiêu, 43 văn, trừ 3 văn lồng trúc, chỉ có thể mua được 8 gà mái con, Lưu Mẫn Hoan suy nghĩ một chút, quyết định mua 5 mái 5 trống, người đời đều nói có trai có gái, làm việc không vất vả, đó cũng là một đạo lý để nuôi gà nhỉ. Lưu Mẫn Hoan lại ngồi kì kèo muốn lão bà bà cho thêm một gà trống con mới mua, không ngờ lão bà bà thật sảng khoái cho nàng. Nàng cẩn thận đem mười con gà bỏ vào rổ, nhặt vài miếng đồ ăn, trở về chỗ người bán đồ trúc, rồi về nhà. Đây là công việc đầu tiên nàng làm, trong lòng nàng tràn ngập chờ mong và hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro