Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 8
2024-08-21 13:26:16
Có lẽ đã đoán được mọi chuyện sẽ như thế nên Mẫn thị biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ là Lưu Mẫn Hoan không nhịn được thắc mắc:
- Mẫu thân, chúng ta có vốn riêng à? Nếu không thì nhà ta xây phòng kiểu gì đây?
- Con đúng là bà quản gia. Đã ở riêng rồi thì ta nói cho con biết, năm đó khi ta lấy chồng, ngoại tổ phụ con vẫn còn sống, gia cảnh khấm khá, ngoại tổ phụ con cho ta hai mươi lượng bạc làm sính lễ, ta luôn không dám đụng vào bạc này, chờ ở riêng sẽ xây cái phòng. Ta đoán là tổ phụ tổ mẫu của con cũng đang tính kế để ta về nhà mẹ đẻ mượn tiền – Mẫn thị chẳng giấu giếm gì trả lời.
Lưu Mẫn Hoan à lên hiểu rõ rồi tiếp tục hỏi:
- Còn tam thúc và tam thẩm thì sao? Con thấy họ cũng không có ý kiến gì?
- Tam thẩm con có một ca ca đang mở tửu lâu ở trấn trên, thường xuyên trợ cấp cho tam thẩm con, chỉ là tam thẩm mãi không sinh con, liên lụy nhà mẹ đẻ cũng không có tiếng nói – Mẫn thị cảm thán.
Đang nói, Lưu Hán Văn mang theo các con trở lại, bàn chuyện ngày mai, sau khi phân hộ khẩu xong sẽ đi coi mảnh đất kia, thừa lúc nhàn rỗi thì mời người xây nhà.
Vừa nhìn thấy cha, Lưu Mẫn Hoan đã vui mừng kêu lên:
- Phụ thân, chúng ta có bạc để xây nhà, ngoại tổ mẫu cho. Chúng ta sẽ xây nhà thật là to.
Ai ngờ Lưu Hán Văn nghe xong chẳng vui vẻ gì, gương mặt tràn đầy áy náy xin lỗi:
- Mẫu thân bọn nhỏ à, làm ngươi chịu khổ rồi, thật xin lỗi vì ta đã không thể cho ngươi và các con sống những ngày tốt đẹp nhất.
Mẫn thị chỉ thở dài một tiếng chứ không có ý trách cứ gì rồi mới nói:
- Nói mấy chuyện này làm gì, ngươi cũng biết trong tay ta có hai mươi lượng bạc, xây xong nhà rồi tính sau. Ta không tin nhà mình sẽ nghèo đói mãi – Trong thanh âm tràn đầy sự kiên trì quyết tâm.
Ngày hôm sau, khi ăn xong điểm tâm, Lưu lão gia tử liền mời Lí chính và các vị trưởng lão trong dòng họ tới. Y như những gì hôm qua đã bàn, cả nhà đều đồng ý, người ngoài cũng không thể có ý kiến gì thêm. Cuối cùng Lưu Mẫn Hoan cũng thấy giấy sang nhượng tài sản ở cái thời này, hai tờ giấy mỏng manh, Lưu Hán Văn cầm bút, điền tên, nơi ở Văn Châu phủ, huyện An Hòa, thôn Vĩnh Phúc và ghi rõ các của cải được phân chia. Đây chính là bản gốc, còn phải nhờ lí chính đến nha môn huyện làm đơn, đóng dấu thì mới được coi là hợp lệ. Nhưng mà phải nộp chút phí giấy bút, về sau, căn cứ vào cái đơn này để nộp thuế thu nhập, thuế thu nhập nộp sau khi thu hoạch vụ mùa xong, có thể nộp lương thực hoặc bạc trắng, lí chính đều nói rất rõ ràng.
Lưu Mẫn Hoan nghe trộm người lớn nói chuyện phiếm, liền hiểu một ít tình hình, Văn Châu giáp ranh của ba tỉnh, có một dòng sông chảy ngang qua Văn Châu, núi nhiều mà ruộng ít, ruộng nước thì mỗi năm trồng lúa hai lần, còn lúc chưa xả nước cày ruộng thì trồng cải dầu, ở đây đã có kỹ thuật làm dầu ăn từ cải dầu. Có một người thì gieo trồng khoai lang, khoai tây lấy về từ nước ngoài, mà cũng không trồng phổ biến, nhà mình có thể nắm lấy cơ hội này. Trong nhà có một mẫu ruộng nước, lương thực không đủ ăn. Nhưng muốn cha mẹ nghe mình thì phải tốn không ít công phu đây.
Sự tình xong xuôi, Lưu Hán Văn muốn đến mảnh đất kia ở thôn Vĩnh Phúc, Lưu Hoài Cẩn cùng đi, Mẫn Hoan ríu rít nửa ngày, cuối cùng cũng được theo, Lưu Hoài An ở nhà cùng Mẫn thị. Con đường đá cuội dài tầm 100 mét, còn có một cái con đường nhỏ rẽ ngang, hai bên đường nhỏ đều là ruộng nước, đi con đường đất khoảng gần 400 mét nửa thì tới cửa thôn. Lưu Mẫn Hoan phát hiện, cho dù là nhà ông bà hay nhà của mọi người, tất cả đều là xây nhà cạnh nhà, nhà ai cũng không có sân, mà không phải là không có, tại xúm xụm lại một chỗ, nhà ai hôm nay ăn gì đều biết rõ. Lưu Mẫn Hoan thật sự không thích sống như vậy. Một nhà ba người đi đến mảnh đất trống, chính là mảnh đất có căn nhà mà Lưu lão gia tử từng ở, vẫn còn tường, nhưng chỉ có thể xây căn nhà nhỏ tầm bốn phòng, hai bên đều có người ở, không thể mở rộng thêm.
- Phụ thân, Hoan nhi không thích nơi này, quá nhỏ. Hoan nhi muốn một ngôi nhà thật to, đại ca một phòng, nhị ca một phòng, Hoan nhi một phòng, phụ thân cùng nương một phòng, còn có đệ đệ và muội muội nữa, Hoan nhi còn muốn một cái sân thật là bự. Hoan nhi muốn nuôi gà con, nuôi rất rất nhiều gà con – Giọng điệu ngây thơ Lưu Mẫn Hoan nói.
Lưu Hán Văn vẫn rất tôn trọng ý kiến của con trẻ hỏi:
- Vậy Hoan nhi nói đi, chúng ta làm sao có được chỗ lớn như vậy để xây nhà.
Lưu Mẫn Hoan còn chưa nói gì thì Lưu Hoài Cẩn đã rất thông minh hiểu ý của nàng lên tiếng:
- Cha, con nghĩ là chúng ta mua một mảnh đất hoang trong thôn, nơi này quá nhỏ, nhà mình lại nhiều người, cũng sắp trưởng thành cả rồi, cần nhiều phòng, đất hoang chắc không nhiều bạc, mua đất trước, còn nhà thì làm sau cũng được.
Lưu Hán Văn thấy nhi tử nói cũng có lý nên đồng ý:
- Được, vậy chúng ta đi dạo một vòng quanh thôn đi.
Cuối cùng, bọn họ nhìn trúng một khối đất hoang ở cuối thôn, nghe nói cách ruộng nhà mình gần, mà lại sát con đường lên tỉnh. Mặc dù đầu thôn gần trấn nhỏ hơn, nhưng quá chật hẹp, mà chỗ này thì đều là núi nhỏ, cỏ dại và cây bụi mọc um tùm, có không ít khối đá to lởm chởm, chắc vì vậy mà không có người đi khai hoang ở đây. Vì thế, Lưu Hán Văn có chút do dự:
- Hay về thương lượng với mẫu thân của ngươi đi đã.
Trở về nhà, liền nghe thấy trong phòng của Mẫn thị truyền ra nhiều thanh âm, Lưu Hoài An mới bảo là nhà ngoại tới. Mấy ngày qua, Lưu Mẫn Hoan đã từ trong miệng của Lưu Hoài An tìm hiểu rõ ràng những người bên ngoại. Ngoại công Mẫn Văn Đức và ngoại tổ mẫu Thẩm thị có hai nữ nhi và một nhi tử. Mẫu thân của Lưu Mẫn Hoan là đại nữ nhi, còn tiểu nữ nhi tên gọi Mẫn Nhan gả tới trong huyện, trượng phu của nàng có làm chút buôn bán nhỏ. Họ còn có một nhi tử tên Mẫn Tiến chưa thành gia. Trước khi Mẫn thị lập gia đình, gia cảnh cũng khấm khá nhưng mấy năm gần đây ngoại công bệnh nặng, tiền bạc, ruộng đất cũng ra đi theo căn bệnh vẫn chẳng giữ được mạng của Mẫn lão gia tử. May mắn là một năm nay sau khi mẹ chồng của di mẫu Mẫn thị qua đời, di mẫu đương gia đã trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cũng giúp đỡ nhà của Lưu Mẫn Hoan không ít. Vừa vào phòng đã thấy Mẫn thị không nằm xuống mà tựa vào đầu giường, ánh mắt đỏ hoe, bên cạnh là một bà lão gương mặt phúc hậu hiền từ đang nắm tay Mẫn thị nói gì đó, Lưu Mẫn Hoan thầm đoán đây hẳn là ngoại tổ mẫu Thẩm thị. Một phu nhân yêu thương ôm chầm lấy Lưu Mẫn Hoan xót xa nói:
- Trời ạ, cháu gái của ta chịu khổ chịu tội, đứa nhỏ đáng thương, di mẫu mà biết sớm thì sẽ qua thăm con lâu rồi. Mẫu thân của con khi ở nhà mẹ còn được nuông chiều mà con phải chịu khi dễ như vậy. Nghe lời di mẫu, hôm nay con tới nhà của ta để ta chăm sóc con, tẩm bổ cho con, mẫu thân của con bây giờ không thể chăm sóc con được – Người lên tiếng là di mẫu Mẫn thị - Mẫn Nhan, nàng chỉ có hai đứa con trai, đang thèm một tiểu nữ nhi mà không được nên rất yêu thương đứa cháu gái đáng yêu này, nãy giờ nghe kể thảm cảnh bao ngày qua của con bé trong lòng nàng khiếp sợ đau lòng khôn nguôi.
Lòng của Lưu Mẫn Hoan ấm áp, đây là chút tình thương ruột thịt mà bao ngày qua Lưu Mẫn Hoan lần đầu cảm nhận được, nàng thật quyến luyến cảm giác này nhưng lại không thể đồng ý với di mẫu:
- Cám ơn di mẫu, Hoan nhi đã khỏi bệnh rồi. Hoan nhi muốn ở nhà chăm sóc cho mẫu thân, ngày mai phụ thân đi làm, đại ca cũng phải đi học. Hoan nhi còn muốn tẩy tả nữa.
- Con bé hiểu chuyện chưa này, cái miệng thì khéo ăn khéo nói – Di mẫu Mẫn thị khen ngợi, cũng biết điều Lưu Mẫn Hoan nói là tình hình thực tế nên không ép nàng.
- Hoan nhi, các biểu ca biểu đệ của con cũng tới, con đi tìm chúng chơi đi – Mẫn thị lên tiếng đuổi khéo Lưu Mẫn Hoan, nàng vẫn không thích để nữ nhi nghe người lớn tán gẫu chuyện nhà.
- Mẫu thân, chúng ta có vốn riêng à? Nếu không thì nhà ta xây phòng kiểu gì đây?
- Con đúng là bà quản gia. Đã ở riêng rồi thì ta nói cho con biết, năm đó khi ta lấy chồng, ngoại tổ phụ con vẫn còn sống, gia cảnh khấm khá, ngoại tổ phụ con cho ta hai mươi lượng bạc làm sính lễ, ta luôn không dám đụng vào bạc này, chờ ở riêng sẽ xây cái phòng. Ta đoán là tổ phụ tổ mẫu của con cũng đang tính kế để ta về nhà mẹ đẻ mượn tiền – Mẫn thị chẳng giấu giếm gì trả lời.
Lưu Mẫn Hoan à lên hiểu rõ rồi tiếp tục hỏi:
- Còn tam thúc và tam thẩm thì sao? Con thấy họ cũng không có ý kiến gì?
- Tam thẩm con có một ca ca đang mở tửu lâu ở trấn trên, thường xuyên trợ cấp cho tam thẩm con, chỉ là tam thẩm mãi không sinh con, liên lụy nhà mẹ đẻ cũng không có tiếng nói – Mẫn thị cảm thán.
Đang nói, Lưu Hán Văn mang theo các con trở lại, bàn chuyện ngày mai, sau khi phân hộ khẩu xong sẽ đi coi mảnh đất kia, thừa lúc nhàn rỗi thì mời người xây nhà.
Vừa nhìn thấy cha, Lưu Mẫn Hoan đã vui mừng kêu lên:
- Phụ thân, chúng ta có bạc để xây nhà, ngoại tổ mẫu cho. Chúng ta sẽ xây nhà thật là to.
Ai ngờ Lưu Hán Văn nghe xong chẳng vui vẻ gì, gương mặt tràn đầy áy náy xin lỗi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẫu thân bọn nhỏ à, làm ngươi chịu khổ rồi, thật xin lỗi vì ta đã không thể cho ngươi và các con sống những ngày tốt đẹp nhất.
Mẫn thị chỉ thở dài một tiếng chứ không có ý trách cứ gì rồi mới nói:
- Nói mấy chuyện này làm gì, ngươi cũng biết trong tay ta có hai mươi lượng bạc, xây xong nhà rồi tính sau. Ta không tin nhà mình sẽ nghèo đói mãi – Trong thanh âm tràn đầy sự kiên trì quyết tâm.
Ngày hôm sau, khi ăn xong điểm tâm, Lưu lão gia tử liền mời Lí chính và các vị trưởng lão trong dòng họ tới. Y như những gì hôm qua đã bàn, cả nhà đều đồng ý, người ngoài cũng không thể có ý kiến gì thêm. Cuối cùng Lưu Mẫn Hoan cũng thấy giấy sang nhượng tài sản ở cái thời này, hai tờ giấy mỏng manh, Lưu Hán Văn cầm bút, điền tên, nơi ở Văn Châu phủ, huyện An Hòa, thôn Vĩnh Phúc và ghi rõ các của cải được phân chia. Đây chính là bản gốc, còn phải nhờ lí chính đến nha môn huyện làm đơn, đóng dấu thì mới được coi là hợp lệ. Nhưng mà phải nộp chút phí giấy bút, về sau, căn cứ vào cái đơn này để nộp thuế thu nhập, thuế thu nhập nộp sau khi thu hoạch vụ mùa xong, có thể nộp lương thực hoặc bạc trắng, lí chính đều nói rất rõ ràng.
Lưu Mẫn Hoan nghe trộm người lớn nói chuyện phiếm, liền hiểu một ít tình hình, Văn Châu giáp ranh của ba tỉnh, có một dòng sông chảy ngang qua Văn Châu, núi nhiều mà ruộng ít, ruộng nước thì mỗi năm trồng lúa hai lần, còn lúc chưa xả nước cày ruộng thì trồng cải dầu, ở đây đã có kỹ thuật làm dầu ăn từ cải dầu. Có một người thì gieo trồng khoai lang, khoai tây lấy về từ nước ngoài, mà cũng không trồng phổ biến, nhà mình có thể nắm lấy cơ hội này. Trong nhà có một mẫu ruộng nước, lương thực không đủ ăn. Nhưng muốn cha mẹ nghe mình thì phải tốn không ít công phu đây.
Sự tình xong xuôi, Lưu Hán Văn muốn đến mảnh đất kia ở thôn Vĩnh Phúc, Lưu Hoài Cẩn cùng đi, Mẫn Hoan ríu rít nửa ngày, cuối cùng cũng được theo, Lưu Hoài An ở nhà cùng Mẫn thị. Con đường đá cuội dài tầm 100 mét, còn có một cái con đường nhỏ rẽ ngang, hai bên đường nhỏ đều là ruộng nước, đi con đường đất khoảng gần 400 mét nửa thì tới cửa thôn. Lưu Mẫn Hoan phát hiện, cho dù là nhà ông bà hay nhà của mọi người, tất cả đều là xây nhà cạnh nhà, nhà ai cũng không có sân, mà không phải là không có, tại xúm xụm lại một chỗ, nhà ai hôm nay ăn gì đều biết rõ. Lưu Mẫn Hoan thật sự không thích sống như vậy. Một nhà ba người đi đến mảnh đất trống, chính là mảnh đất có căn nhà mà Lưu lão gia tử từng ở, vẫn còn tường, nhưng chỉ có thể xây căn nhà nhỏ tầm bốn phòng, hai bên đều có người ở, không thể mở rộng thêm.
- Phụ thân, Hoan nhi không thích nơi này, quá nhỏ. Hoan nhi muốn một ngôi nhà thật to, đại ca một phòng, nhị ca một phòng, Hoan nhi một phòng, phụ thân cùng nương một phòng, còn có đệ đệ và muội muội nữa, Hoan nhi còn muốn một cái sân thật là bự. Hoan nhi muốn nuôi gà con, nuôi rất rất nhiều gà con – Giọng điệu ngây thơ Lưu Mẫn Hoan nói.
Lưu Hán Văn vẫn rất tôn trọng ý kiến của con trẻ hỏi:
- Vậy Hoan nhi nói đi, chúng ta làm sao có được chỗ lớn như vậy để xây nhà.
Lưu Mẫn Hoan còn chưa nói gì thì Lưu Hoài Cẩn đã rất thông minh hiểu ý của nàng lên tiếng:
- Cha, con nghĩ là chúng ta mua một mảnh đất hoang trong thôn, nơi này quá nhỏ, nhà mình lại nhiều người, cũng sắp trưởng thành cả rồi, cần nhiều phòng, đất hoang chắc không nhiều bạc, mua đất trước, còn nhà thì làm sau cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Hán Văn thấy nhi tử nói cũng có lý nên đồng ý:
- Được, vậy chúng ta đi dạo một vòng quanh thôn đi.
Cuối cùng, bọn họ nhìn trúng một khối đất hoang ở cuối thôn, nghe nói cách ruộng nhà mình gần, mà lại sát con đường lên tỉnh. Mặc dù đầu thôn gần trấn nhỏ hơn, nhưng quá chật hẹp, mà chỗ này thì đều là núi nhỏ, cỏ dại và cây bụi mọc um tùm, có không ít khối đá to lởm chởm, chắc vì vậy mà không có người đi khai hoang ở đây. Vì thế, Lưu Hán Văn có chút do dự:
- Hay về thương lượng với mẫu thân của ngươi đi đã.
Trở về nhà, liền nghe thấy trong phòng của Mẫn thị truyền ra nhiều thanh âm, Lưu Hoài An mới bảo là nhà ngoại tới. Mấy ngày qua, Lưu Mẫn Hoan đã từ trong miệng của Lưu Hoài An tìm hiểu rõ ràng những người bên ngoại. Ngoại công Mẫn Văn Đức và ngoại tổ mẫu Thẩm thị có hai nữ nhi và một nhi tử. Mẫu thân của Lưu Mẫn Hoan là đại nữ nhi, còn tiểu nữ nhi tên gọi Mẫn Nhan gả tới trong huyện, trượng phu của nàng có làm chút buôn bán nhỏ. Họ còn có một nhi tử tên Mẫn Tiến chưa thành gia. Trước khi Mẫn thị lập gia đình, gia cảnh cũng khấm khá nhưng mấy năm gần đây ngoại công bệnh nặng, tiền bạc, ruộng đất cũng ra đi theo căn bệnh vẫn chẳng giữ được mạng của Mẫn lão gia tử. May mắn là một năm nay sau khi mẹ chồng của di mẫu Mẫn thị qua đời, di mẫu đương gia đã trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cũng giúp đỡ nhà của Lưu Mẫn Hoan không ít. Vừa vào phòng đã thấy Mẫn thị không nằm xuống mà tựa vào đầu giường, ánh mắt đỏ hoe, bên cạnh là một bà lão gương mặt phúc hậu hiền từ đang nắm tay Mẫn thị nói gì đó, Lưu Mẫn Hoan thầm đoán đây hẳn là ngoại tổ mẫu Thẩm thị. Một phu nhân yêu thương ôm chầm lấy Lưu Mẫn Hoan xót xa nói:
- Trời ạ, cháu gái của ta chịu khổ chịu tội, đứa nhỏ đáng thương, di mẫu mà biết sớm thì sẽ qua thăm con lâu rồi. Mẫu thân của con khi ở nhà mẹ còn được nuông chiều mà con phải chịu khi dễ như vậy. Nghe lời di mẫu, hôm nay con tới nhà của ta để ta chăm sóc con, tẩm bổ cho con, mẫu thân của con bây giờ không thể chăm sóc con được – Người lên tiếng là di mẫu Mẫn thị - Mẫn Nhan, nàng chỉ có hai đứa con trai, đang thèm một tiểu nữ nhi mà không được nên rất yêu thương đứa cháu gái đáng yêu này, nãy giờ nghe kể thảm cảnh bao ngày qua của con bé trong lòng nàng khiếp sợ đau lòng khôn nguôi.
Lòng của Lưu Mẫn Hoan ấm áp, đây là chút tình thương ruột thịt mà bao ngày qua Lưu Mẫn Hoan lần đầu cảm nhận được, nàng thật quyến luyến cảm giác này nhưng lại không thể đồng ý với di mẫu:
- Cám ơn di mẫu, Hoan nhi đã khỏi bệnh rồi. Hoan nhi muốn ở nhà chăm sóc cho mẫu thân, ngày mai phụ thân đi làm, đại ca cũng phải đi học. Hoan nhi còn muốn tẩy tả nữa.
- Con bé hiểu chuyện chưa này, cái miệng thì khéo ăn khéo nói – Di mẫu Mẫn thị khen ngợi, cũng biết điều Lưu Mẫn Hoan nói là tình hình thực tế nên không ép nàng.
- Hoan nhi, các biểu ca biểu đệ của con cũng tới, con đi tìm chúng chơi đi – Mẫn thị lên tiếng đuổi khéo Lưu Mẫn Hoan, nàng vẫn không thích để nữ nhi nghe người lớn tán gẫu chuyện nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro