Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 19
2024-08-21 13:26:16
Còn nói có lý như vậy, được rồi, muốn nghe thì cùng nhau nghe đi, Lưu Mẫn Hoan dựng lỗ tai lên, chỉ nghe dượng hai La ồm ồm nói:
- Ngươi nói đại tẩu ngươi bất công, chỉ đón con gái đại tỷ nàng tới đây, không có đón Anh Tử đến. Vậy ngược lại ta đây cũng muốn hỏi ngươi, thời điểm nương mất, sao ngươi lại chưa từng đến đây dập đầu một cái cho nương? Bây giờ thân thích bằng hữu có ai mà không nói cảm tình huynh muội chúng ta bất hòa, ta không có người muội muội như ngươi vậy.
Té ra cãi nhau còn liên lụy đến mình, tiểu cô cô của La Hào thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào, vậy mà cũng còn tranh giành.
Muội tử của dượng hai La nói:
- Ta cũng muốn đến, nhưng mà Vinh oa tử bị bệnh, bà nội Vinh oa tử cũng trúng nắng, sao ta đến được. Các ngươi cũng không chờ vài ngày, không nên nôn nóng sốt rột đưa nương lên núi như vậy.
- Ngươi còn nói, không tiễn đi, để cho nương cũng không thể yên ổn hả? Ngươi nói nhiều chuyện như vậy, ta cũng không tin, ngươi là cái loại người gì, ta cũng biết, ngươi đã còn không rõ, vậy hôm nay ta đây cũng nói rõ ràng, ta coi như không có ngươi người muội muội này, về sau ngươi cũng đừng coi ta làm ca ca là được – Dượng hai La đã lạnh lòng từ lâu nào dễ sưởi ấm lại như vậy.
Tiểu cô La Hào nghe xong thì tiếng khóc càng lớn hơn nữa:
- Ca à, ngươi cứ nhẫn tâm như vậy, ta là muội tử duy nhất của ngươi. Cho dù có chỗ sai, ngươi cũng có thể không tha thứ cho ta, nhưng Anh Tử và Vinh oa tử là cháu ruột của ngươi, còn có quan hệ huyết thống với ngươi, sao ngươi có thể để cho người ngoài vào ở, mà không cho chúng ta ở. Khó trách nương nói có nương tử liền quên nương.
Những câu này là ám chỉ di mẫu của Lưu Mẫn Hoan, nàng cảm thấy người nọ là loại tìm đánh. Hiện nay dượng hai và di mẫu đang hòa thuận sống qua ngày, hơn nữa trước kia người này còn muốn cùng tranh gia sản với dượng hai. Giờ còn nói lời này, dượng hai sẽ càng không nghe, chỉ biết sẽ càng chán ghét người muội tử này.
Lưu Mẫn Hoan nghe xong hồi lâu, cuối cùng tiểu cô La Kiệt lằng nhằng nửa ngày, bỏ tiểu cô nương kêu Anh Tử ở lại. Mặc kệ nói như thế nào, Anh Tử này cũng là cháu gái của dượng hai, tuy rằng nương nàng kỳ cục, nhưng mà bản thân nàng cũng không có làm gì sai.
Di mẫu Lưu Mẫn Hoan cũng chuẩn bị một căn phòng giống vậy cho Anh Tử. Trong lòng lại không cho là đúng, cô em gái này của chồng không phải sợ mình trợ cấp cho Hoan nhi sao? Thế nào cũng phải nháo như vậy mới được, còn tưởng rằng giống như lúc mẹ chồng còn sống sao. Đặc biệt để Anh Tử ở lại, nhìn ngươi có thể mò được lợi ích gì.
Vì thế lúc ăn cơm buổi tối, liền có thêm Anh Tử, Anh Tử và La Hào cũng tương đương nhau. Nhưng mà không biết có phải theo tính tình của nương nàng hay không, ăn cơm chọn ba lấy bốn, so sánh với Lưu Mẫn Hoan, liền lộ vẻ kém cỏi hơn. Dượng hai La nhìn thấy trong lòng dứt khoát lắc đầu. La Kiệt trừng mắt liếc nhìn nàng một cái nói:
- Ăn cơm thì ăn cơm, trong nhà chúng ta chỉ có chút này, nếu ngươi ăn không quen thì về nhà ngươi ăn đi.
Anh Tử đột nhiên bị mắng bắt đầu khóc lớn, trước kia thời điểm đến nhà bà ngoại, ai dám đối với nàng như vậy hả, đều là dỗ dành nàng, hiện tại vì sao biểu ca hung dữ với nàng như vậy.
Di mẫu vội nói:
- Được rồi, Anh Tử còn nhỏ, con đừng nói nàng. Anh Tử, chúng ta ăn cơm ngoan nào, nếu con khóc, mọi người đều không thích con.
Cuối cùng Anh Tử được dỗ, nhưng mà lại ngầm trừng mắt liếc nhìn Lưu Mẫn Hoan một cái. Nàng chẳng hiểu ra sao, mình không có chọc nàng đi, sao lại như vậy đây? Nhớ lại bản thân còn chưa có đánh xong túi lưới đâu, một lát thừa dịp trời còn chưa có tối, phải tranh thủ làm.
Dù sao Lưu Mẫn Hoan cũng không hơi sức đâu đối phó Anh Tử. Cứ như vậy mà qua vài ngày, lại tới ngày họp chợ, dượng hai La chuẩn bị mang theo bọn nhỏ đi dạo phố, di mẫu thấy một mình dượng La trông chừng bốn đứa là không xuể, cũng dọn dẹp trong nhà một chút, cùng đi dạo phố với dượng hai La.
Lưu Mẫn Hoan muốn đi cửa hàng châm tuyến trước, nàng muốn nhìn số túi lưới này có thể bán được bao nhiêu tiền. Còn muốn nhìn xem có túi lưới phức tạp một chút hay không, nói không chừng có thể bán thêm chút tiền, hiện tại nhà nàng thiếu nhất chính là tiền. Di mẫu biết được, liên tục khen Lưu Mẫn Hoan hiểu chuyện, tự nhiên Anh Tử là không muốn thấy nàng được khích lệ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Đó là nhà nghèo khổ bần cùng mới lấy thứ kia đi bán, mẫu thân ta nói, về sau ta có người hầu hạ, không cần bán mấy thứ này.
Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi chứ, cũng hiểu được về sau có người hầu hạ, thật không biết nương nàng làm sao dạy nàng thành cái dạng này. Lưu Mẫn Hoan nghĩ nếu nương Anh Tử muốn tranh tài sản của ca tẩu, khẳng định là gia cảnh không được tốt lắm. Nếu đã không được tốt lắm, vậy sao Anh Tử lại có thể nói ra lời này đây?
Di mẫu Lưu Mẫn Hoan cũng hiểu rõ ràng, cô em gái chồng kia của mình nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Lúc nào cũng nghĩ để cho khuê nữ của mình về sau gả vào nhà giàu người ta làm thiếu phu nhân, nhưng mà thiếu phu nhân là người bình thường cũng có thể làm sao? Thật sự là không biết nói gì cho phải, dạy tiểu hài tử thành như vậy, thật đúng là làm cho người ta lắc đầu. Về sau mình cưới con dâu, cũng không thể giống như Anh Tử này.
Trên chợ, Lưu Mẫn Hoan còn đụng mặt Dương Vũ Hoài, hắn nhìn thấy Lưu Mẫn Hoan cũng rất vui vẻ hỏi:
- Hoan nhi, sao muội lại ở đây, đại ca và nhị ca của muội đâu?
- Vũ Hoài ca ca, hiện tại muội ở nhà di mẫu của muội chơi, đại ca và nhị ca đều ở nhà, huynh đi bán đồ sao? – Lưu Mẫn Hoan giải thích và hỏi.
Dương Vũ Hoài gật đầu một cái trả lời:
- Đúng vậy, huynh cùng mẫu thân đến chợ bán chút rau dưa. Hoan nhi, còn muội đến đây làm gì?
- Muội và di mẫu đến đây tùy tiện nhìn xem, đây là di mẫu và dượng hai của muội – Lưu Mẫn Hoan còn không quên giới thiệu.
Dương Vũ Hoài lễ phép chào hỏi, dượng hai La và di mẫu còn nói với hắn mấy câu, đợi tới lúc gần đi, Lưu Mẫn Hoan còn dặn dò hắn:
- Vũ Hoài ca ca, huynh có nhìn thấy đại ca và nhị ca của muội thì nói với các huynh ấy, muội ở nhà di mẫu rất tốt.
Tạm biệt Dương Vũ Hoài, mọi người lại đi dạo một vòng trên chợ, di mẫu còn đặc biệt mua một con gà mái già, chuẩn bị bồi bổ cho mọi người. Lưu Mẫn Hoan nghĩ, không biết hôm nay tiểu cữu có thể đến đây hay không?
Không nghĩ tới lần này không chỉ có tiểu cữu đến đây, ngay cả bà ngoại cũng đi, di mẫu cao hứng dạt dào, liền chuẩn bị xuống bếp. Lưu Mẫn Hoan cũng đi theo hỗ trợ nhóm lửa, bà ngoại đi vào phòng bếp thấy vậy liền nói:
- Hoan nhi chúng ta thật hiểu chuyện.
Di mẫu cũng khen nói:
- Đúng vậy, hôm nay làm thành như vậy, Hoan nhi còn muốn nhóm lửa con kêu nó đi ra ngoài nó còn không chịu đi, nói con nấu cơm càng cực khổ. Người nói xem sao đứa nhỏ này lại hiểu chuyện như vậy chứ, còn tri kỷ hơn so với Kiệt nhi và Hào nhi.
- Con trai thì sơ ý hơn, cũng không có chuyện gì, ta thấy hai đứa nhỏ bọn nó đều nghe lời. Đúng rồi, sao còn thừa ra một bé gái? Là con nhà ai? – Thẩm thị hỏi.
- Là của cô em gái chồng của con, cũng không biết nàng hỏi thăm được từ đâu, biết con đón Hoan nhi đến ở, nàng giống như sợ không chiếm được tiện nghi, cũng đưa Anh Tử lại đây. Cũng vì chuyện này này, buổi tối cha bọn nhỏ cũng ngủ không có ngon, thật sự là không biết nàng suy nghĩ cái gì – Di mẫu than phiền.
- Ngươi nói đại tẩu ngươi bất công, chỉ đón con gái đại tỷ nàng tới đây, không có đón Anh Tử đến. Vậy ngược lại ta đây cũng muốn hỏi ngươi, thời điểm nương mất, sao ngươi lại chưa từng đến đây dập đầu một cái cho nương? Bây giờ thân thích bằng hữu có ai mà không nói cảm tình huynh muội chúng ta bất hòa, ta không có người muội muội như ngươi vậy.
Té ra cãi nhau còn liên lụy đến mình, tiểu cô cô của La Hào thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào, vậy mà cũng còn tranh giành.
Muội tử của dượng hai La nói:
- Ta cũng muốn đến, nhưng mà Vinh oa tử bị bệnh, bà nội Vinh oa tử cũng trúng nắng, sao ta đến được. Các ngươi cũng không chờ vài ngày, không nên nôn nóng sốt rột đưa nương lên núi như vậy.
- Ngươi còn nói, không tiễn đi, để cho nương cũng không thể yên ổn hả? Ngươi nói nhiều chuyện như vậy, ta cũng không tin, ngươi là cái loại người gì, ta cũng biết, ngươi đã còn không rõ, vậy hôm nay ta đây cũng nói rõ ràng, ta coi như không có ngươi người muội muội này, về sau ngươi cũng đừng coi ta làm ca ca là được – Dượng hai La đã lạnh lòng từ lâu nào dễ sưởi ấm lại như vậy.
Tiểu cô La Hào nghe xong thì tiếng khóc càng lớn hơn nữa:
- Ca à, ngươi cứ nhẫn tâm như vậy, ta là muội tử duy nhất của ngươi. Cho dù có chỗ sai, ngươi cũng có thể không tha thứ cho ta, nhưng Anh Tử và Vinh oa tử là cháu ruột của ngươi, còn có quan hệ huyết thống với ngươi, sao ngươi có thể để cho người ngoài vào ở, mà không cho chúng ta ở. Khó trách nương nói có nương tử liền quên nương.
Những câu này là ám chỉ di mẫu của Lưu Mẫn Hoan, nàng cảm thấy người nọ là loại tìm đánh. Hiện nay dượng hai và di mẫu đang hòa thuận sống qua ngày, hơn nữa trước kia người này còn muốn cùng tranh gia sản với dượng hai. Giờ còn nói lời này, dượng hai sẽ càng không nghe, chỉ biết sẽ càng chán ghét người muội tử này.
Lưu Mẫn Hoan nghe xong hồi lâu, cuối cùng tiểu cô La Kiệt lằng nhằng nửa ngày, bỏ tiểu cô nương kêu Anh Tử ở lại. Mặc kệ nói như thế nào, Anh Tử này cũng là cháu gái của dượng hai, tuy rằng nương nàng kỳ cục, nhưng mà bản thân nàng cũng không có làm gì sai.
Di mẫu Lưu Mẫn Hoan cũng chuẩn bị một căn phòng giống vậy cho Anh Tử. Trong lòng lại không cho là đúng, cô em gái này của chồng không phải sợ mình trợ cấp cho Hoan nhi sao? Thế nào cũng phải nháo như vậy mới được, còn tưởng rằng giống như lúc mẹ chồng còn sống sao. Đặc biệt để Anh Tử ở lại, nhìn ngươi có thể mò được lợi ích gì.
Vì thế lúc ăn cơm buổi tối, liền có thêm Anh Tử, Anh Tử và La Hào cũng tương đương nhau. Nhưng mà không biết có phải theo tính tình của nương nàng hay không, ăn cơm chọn ba lấy bốn, so sánh với Lưu Mẫn Hoan, liền lộ vẻ kém cỏi hơn. Dượng hai La nhìn thấy trong lòng dứt khoát lắc đầu. La Kiệt trừng mắt liếc nhìn nàng một cái nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ăn cơm thì ăn cơm, trong nhà chúng ta chỉ có chút này, nếu ngươi ăn không quen thì về nhà ngươi ăn đi.
Anh Tử đột nhiên bị mắng bắt đầu khóc lớn, trước kia thời điểm đến nhà bà ngoại, ai dám đối với nàng như vậy hả, đều là dỗ dành nàng, hiện tại vì sao biểu ca hung dữ với nàng như vậy.
Di mẫu vội nói:
- Được rồi, Anh Tử còn nhỏ, con đừng nói nàng. Anh Tử, chúng ta ăn cơm ngoan nào, nếu con khóc, mọi người đều không thích con.
Cuối cùng Anh Tử được dỗ, nhưng mà lại ngầm trừng mắt liếc nhìn Lưu Mẫn Hoan một cái. Nàng chẳng hiểu ra sao, mình không có chọc nàng đi, sao lại như vậy đây? Nhớ lại bản thân còn chưa có đánh xong túi lưới đâu, một lát thừa dịp trời còn chưa có tối, phải tranh thủ làm.
Dù sao Lưu Mẫn Hoan cũng không hơi sức đâu đối phó Anh Tử. Cứ như vậy mà qua vài ngày, lại tới ngày họp chợ, dượng hai La chuẩn bị mang theo bọn nhỏ đi dạo phố, di mẫu thấy một mình dượng La trông chừng bốn đứa là không xuể, cũng dọn dẹp trong nhà một chút, cùng đi dạo phố với dượng hai La.
Lưu Mẫn Hoan muốn đi cửa hàng châm tuyến trước, nàng muốn nhìn số túi lưới này có thể bán được bao nhiêu tiền. Còn muốn nhìn xem có túi lưới phức tạp một chút hay không, nói không chừng có thể bán thêm chút tiền, hiện tại nhà nàng thiếu nhất chính là tiền. Di mẫu biết được, liên tục khen Lưu Mẫn Hoan hiểu chuyện, tự nhiên Anh Tử là không muốn thấy nàng được khích lệ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Đó là nhà nghèo khổ bần cùng mới lấy thứ kia đi bán, mẫu thân ta nói, về sau ta có người hầu hạ, không cần bán mấy thứ này.
Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi chứ, cũng hiểu được về sau có người hầu hạ, thật không biết nương nàng làm sao dạy nàng thành cái dạng này. Lưu Mẫn Hoan nghĩ nếu nương Anh Tử muốn tranh tài sản của ca tẩu, khẳng định là gia cảnh không được tốt lắm. Nếu đã không được tốt lắm, vậy sao Anh Tử lại có thể nói ra lời này đây?
Di mẫu Lưu Mẫn Hoan cũng hiểu rõ ràng, cô em gái chồng kia của mình nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Lúc nào cũng nghĩ để cho khuê nữ của mình về sau gả vào nhà giàu người ta làm thiếu phu nhân, nhưng mà thiếu phu nhân là người bình thường cũng có thể làm sao? Thật sự là không biết nói gì cho phải, dạy tiểu hài tử thành như vậy, thật đúng là làm cho người ta lắc đầu. Về sau mình cưới con dâu, cũng không thể giống như Anh Tử này.
Trên chợ, Lưu Mẫn Hoan còn đụng mặt Dương Vũ Hoài, hắn nhìn thấy Lưu Mẫn Hoan cũng rất vui vẻ hỏi:
- Hoan nhi, sao muội lại ở đây, đại ca và nhị ca của muội đâu?
- Vũ Hoài ca ca, hiện tại muội ở nhà di mẫu của muội chơi, đại ca và nhị ca đều ở nhà, huynh đi bán đồ sao? – Lưu Mẫn Hoan giải thích và hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Vũ Hoài gật đầu một cái trả lời:
- Đúng vậy, huynh cùng mẫu thân đến chợ bán chút rau dưa. Hoan nhi, còn muội đến đây làm gì?
- Muội và di mẫu đến đây tùy tiện nhìn xem, đây là di mẫu và dượng hai của muội – Lưu Mẫn Hoan còn không quên giới thiệu.
Dương Vũ Hoài lễ phép chào hỏi, dượng hai La và di mẫu còn nói với hắn mấy câu, đợi tới lúc gần đi, Lưu Mẫn Hoan còn dặn dò hắn:
- Vũ Hoài ca ca, huynh có nhìn thấy đại ca và nhị ca của muội thì nói với các huynh ấy, muội ở nhà di mẫu rất tốt.
Tạm biệt Dương Vũ Hoài, mọi người lại đi dạo một vòng trên chợ, di mẫu còn đặc biệt mua một con gà mái già, chuẩn bị bồi bổ cho mọi người. Lưu Mẫn Hoan nghĩ, không biết hôm nay tiểu cữu có thể đến đây hay không?
Không nghĩ tới lần này không chỉ có tiểu cữu đến đây, ngay cả bà ngoại cũng đi, di mẫu cao hứng dạt dào, liền chuẩn bị xuống bếp. Lưu Mẫn Hoan cũng đi theo hỗ trợ nhóm lửa, bà ngoại đi vào phòng bếp thấy vậy liền nói:
- Hoan nhi chúng ta thật hiểu chuyện.
Di mẫu cũng khen nói:
- Đúng vậy, hôm nay làm thành như vậy, Hoan nhi còn muốn nhóm lửa con kêu nó đi ra ngoài nó còn không chịu đi, nói con nấu cơm càng cực khổ. Người nói xem sao đứa nhỏ này lại hiểu chuyện như vậy chứ, còn tri kỷ hơn so với Kiệt nhi và Hào nhi.
- Con trai thì sơ ý hơn, cũng không có chuyện gì, ta thấy hai đứa nhỏ bọn nó đều nghe lời. Đúng rồi, sao còn thừa ra một bé gái? Là con nhà ai? – Thẩm thị hỏi.
- Là của cô em gái chồng của con, cũng không biết nàng hỏi thăm được từ đâu, biết con đón Hoan nhi đến ở, nàng giống như sợ không chiếm được tiện nghi, cũng đưa Anh Tử lại đây. Cũng vì chuyện này này, buổi tối cha bọn nhỏ cũng ngủ không có ngon, thật sự là không biết nàng suy nghĩ cái gì – Di mẫu than phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro