Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 20
2024-08-21 13:26:16
Thẩm thị căn dặn:
- Vậy con đối xử tốt với nàng chút là được, mặc kệ nói sao, đừng làm cho người khác trạc cột sống là được.
Mẫn Nhan làm vợ người ta đã lâu tất cũng biết ứng xử thông minh hơn:
- Mẫu thân, con còn không biết sao? Con chỉ tức giận lời nàng ta nói, nói con đem mọi thứ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ hai người bọn hắn mỗi lần trở về lấy gì đó còn ít sao? Khi đó con cũng không có lấy cái gì trở về, hiện tại cha bọn nhỏ giận nàng, nàng không dám nháo ca nàng, thì cảm thấy con dễ khi dễ.
Thẩm thị tất nhiên biết nữ nhi có khả năng ứng đối nên không nhiều lời, nói sang chuyện khác:
- Quên đi, chỉ cần không có trở ngại là được, đúng rồi, ta tới đây còn có một chuyện muốn nói, Tiến nhi tuổi cũng lớn, nên cưới con dâu, ta đang muốn hỏi ý kiến của con.
Di mẫu hỏi:
- Vậy người có hỏi ý kiến đại tỷ không?
- Đại tỷ của con, nàng không giống với con, hiện tại một đại gia đình ở chung, ta muốn đi tìm nàng, người khác lại nói. Dù sao con cũng là người có chủ ý, con ra chủ ý cho ta, ta tin tưởng – Thẩm thị đáp.
Mẫn Nhan đề nghị:
- Cái này cũng được, con để cho bà mối trấn trên đi hỏi thăm một chút, Tiến nhi của chúng ta cũng là đứa nhỏ tốt, khẳng định có thể lấy được con dâu hiền. Mẫu thân, đại tỷ bên kia cũng phải đánh tiếng, để cho nàng biết có chuyện này, trong lòng cũng an tâm.
Thẩm thị thuận miệng đồng ý:
- Được – Để ý Lưu Mẫn Hoan nãy giờ vẫn giúp đỡ xót xa nói - Hoan nhi, nhìn con ra mồ hôi kìa, chúng ta đi chơi đi được không?
- Dạ, bà ngoại, có phải chúng ta tìm mợ cho cậu hay không? – Lưu Mẫn Hoan hỏi.
- Ha ha, tiểu nha đầu đều nghe hiểu ha – Di mẫu và bà ngoại đều nở nụ cười, nhưng mà cảm thấy nàng là tiểu hài tử, khẳng định nghe được cũng không hiểu hết, cho nên cũng không có để ý, kỳ thật Lưu Mẫn Hoan đều biết hết mà.
Thẩm thị từ nhà của Mẫn Nhan trở về, thuận đường đi tới nhà Lưu Mẫn Hoan thăm khuê nữ. Thấy khí sắc khuê nữ không tệ, lại biết hai cháu ngoại trai cũng hiểu chuyện, thì an tâm rất nhiều, cũng nói chuyện làm mai của đệ đệ cho nàng nghe.
- Từ từ chọn, Tiến nhi của chúng ta còn nhỏ, chậm một chút cũng không sao, bên cạnh người lúc này chỉ có mình Tiến nhi, thê tử của nó phải chăm sóc cho người, phải chọn cho tốt mới được – Mẫn thị nói.
Họ ở trong phòng trò chuyện, không biết được bên ngoài ông tơ bà nguyệt đã se kết lương duyên cho Mẫn Tiến. Hắn đang giúp cho hai đứa cháu ngoại trai chẻ củi thì Lưu Xuân Mau bước vào nói:
- Cẩn nhi, , ta làm bánh nướng, cho các con nè, mau ăn đi – Phát hiện có một nam tử lạ vội vàng im bặt.
Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An chạy lấy mấy cái bánh nướng, nói lời cảm tạ:
- Tiểu cô cô, cảm ơn người.
Mẫn Tiến cũng kinh ngạc nhìn người mới đến, khuôn mặt mĩ lệ, phúc hậu, nụ cười dịu dàng dường như lưu giữ trong đáy lòng hắn cái gì đó. Hai người cứ nhìn nhau như vậy khiến Lưu Hoài Cẩn khó hiểu, mở miệng giới thiệu:
- Tiểu cô cô, đây là tiểu cữu cữu của ta. Tiểu cữu cữu chặt rất nhiều củi, con và nhị đệ đem vào bếp ngay đây.
Lưu Xuân Mai cũng nhận ra bản thân thất thần, vội thu hồi tầm mắt, gương mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu nhìn Lưu Hoài Cẩn nói:
- Được, các con mau ăn bánh đi.
Nhưng chưa kịp ăn thì Lưu Mẫn Hồng đã chạy tới hất mũi nói:
- Lưu Hoài Cẩn, tổ mẫu gọi hai ngươi kìa – Đến nhanh đi cũng nhanh chẳng thèm chào hỏi một ai.
Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An vốn muốn đem củi vào bếp giờ hơi khó xử thì Mẫn Tiến đề nghị:
- Hai đứa mau đi đi, để ta làm cho – Hắn biết Triệu thị không yêu thương gì mấy đứa cháu trai của hắn, chậm trễ sẽ bị ăn mắng.
Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An gật đầu nói tạ rồi nhanh chóng chạy đi. Lúc này, chỉ còn lại hai người Mẫn Tiến và Lưu Xuân Mai, Mẫn Tiến hơi ngại ngùng đề nghị:
- Lưu cô nương, nhà bếp ở đâu để tại hạ đem vào giúp cho.
Lưu Xuân Mai hơi cúi đầu chỉ chỉ phòng bếp ở chếch một bên, Mẫn Tiến vác bó củi đi theo hướng chỉ, Lưu Xuân Mai cũng vội chạy theo nói:
- Mẫn công tử, để ở đây là được rồi.
- Cô nương cũng đừng gọi công tử gì, nhà nghèo chứ đâu phải hào môn gì, cứ gọi Mẫn Tiến thôi – Mẫn Tiến đề nghị.
Lời lẽ thân thiện, Lưu Xuân Mai cũng thả lỏng đáp lại:
- Mẫn đại ca, gọi muội là Xuân Mai là được rồi.
- Được, Xuân Mai muội muội – Mẫn Tiến tất nhiên đồng ý.
Bỗng bên ngoài có tiếng Thẩm thị gọi hắn, Mẫn Tiến vội vàng tạm biệt Lưu Xuân Mai, trước khi đi hắn còn không nhịn được quay lại nhìn nàng một cái, nụ cười dịu dàng ấm áp dường như có gì đọng lại.
Ở lại mấy ngày, Lưu Mẫn Hoan cũng tới lúc nên trở về, trước khi về nàng còn dùng tiền bán túi thơm mua cho di mẫu một cái kim thoa bằng bạc và mua chút kẹo cho hai tiểu tử. Di mẫu vô cùng vui vẻ, thời điểm đưa kẹo cho hai huynh đệ, Anh Tử cũng muốn giành giật. La Kiệt thì không cho, La Hào ở bên cạnh cũng che đậy, Anh Tử lập tức khóc lên:
- Vì sao không cho ta ăn, đây là tiền cữu cữu của ta mua - Ở trong ý thức của nàng, kẹo này là cậu nhà mình mua, nên mình ăn, nương nói mình là cháu gái ruột của cậu, so với Lưu Mẫn Hoan này thì phải thân thiết hơn.
- Ngươi nói gì, đây là muội muội Hoan nhi của ta bán túi lưới kiếm tiền, cha ta mua lúc nào hả, ta nhất định không cho ngươi ăn – La Kiệt phản bác.
La Hào cũng hùa theo:
- Đúng, đây là biểu tỉ mua cho ta và ca ta, ngươi muốn ăn, thì tự mình kiếm tiền mua đi – Trong miệng còn ăn một viên kẹo, thật ngọt.
Oa! Anh Tử cô nương lại bắt đầu khóc.
- Mít ướt! Mít ướt! – La Kiệt làm mặt quỷ, La Hào cũng không để ý tới nói:
- Hoan nhi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, đừng để ý tới nàng.
Anh Tử bị lạnh nhạt, liền chạy đi tìm dượng hai La tố cáo. Dượng hai La đang nói chuyện với Lưu Hán Văn đến đón nữ nhi, đứa cháu gái một phen nước mắt nước mũi đi tố cáo cả ba người. Dượng hai La có chút ngượng ngùng, đối với đứa cháu gái không hiểu chuyện hắn cũng thực đau đầu. Mỗi lần hắn kêu muội tử đến đây rước nó về cũng không đến đón, cuối cùng cũng không thể mạnh mẽ đưa Anh Tử trở về được.
Lưu Hán Văn cười hề hề nói:
- Tiểu hài tử đùa giỡn ấy mà, Hoan nhi còn lớn hơn đứa nhỏ này mà cũng không hiểu chuyện.
Dượng hai La biết tỷ phu là đang nói khách khí. Vì dỗ dành Anh Tử, đành phải mang theo nàng đi mua kẹo. Cuối cùng Anh Tử còn ở trước mặt mấy đứa nhỏ bọn họ đắc ý hơn nữa ngày, các ngươi không cho ta ăn, tự nhiên cậu ta sẽ mua cho ta.
Trời tối, khi Lưu Mẫn Hoan đang dựa vào giường ngắm tiểu đệ và tiểu muội, câu được câu không kể chuyện thị trấn với Mẫn thị thì Lưu Hán Văn và Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An vào tới.
Lưu Hán Văn tiến vào, nói chuyện xây nhà hắn đã tính toán kĩ, vẫn nên xây trước một nhà gỗ, tốn không bao nhiêu tiền, tiền bọn nhỏ kiếm được dùng để xây tường rào lớn, như vậy, trong nhà vẫn có một cái sân gần bảy mẫu, bỏ tiền đổ đất, cũng tốn ít phí nhân công, 7 lượng bạc là đủ.
- Vậy con đối xử tốt với nàng chút là được, mặc kệ nói sao, đừng làm cho người khác trạc cột sống là được.
Mẫn Nhan làm vợ người ta đã lâu tất cũng biết ứng xử thông minh hơn:
- Mẫu thân, con còn không biết sao? Con chỉ tức giận lời nàng ta nói, nói con đem mọi thứ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ hai người bọn hắn mỗi lần trở về lấy gì đó còn ít sao? Khi đó con cũng không có lấy cái gì trở về, hiện tại cha bọn nhỏ giận nàng, nàng không dám nháo ca nàng, thì cảm thấy con dễ khi dễ.
Thẩm thị tất nhiên biết nữ nhi có khả năng ứng đối nên không nhiều lời, nói sang chuyện khác:
- Quên đi, chỉ cần không có trở ngại là được, đúng rồi, ta tới đây còn có một chuyện muốn nói, Tiến nhi tuổi cũng lớn, nên cưới con dâu, ta đang muốn hỏi ý kiến của con.
Di mẫu hỏi:
- Vậy người có hỏi ý kiến đại tỷ không?
- Đại tỷ của con, nàng không giống với con, hiện tại một đại gia đình ở chung, ta muốn đi tìm nàng, người khác lại nói. Dù sao con cũng là người có chủ ý, con ra chủ ý cho ta, ta tin tưởng – Thẩm thị đáp.
Mẫn Nhan đề nghị:
- Cái này cũng được, con để cho bà mối trấn trên đi hỏi thăm một chút, Tiến nhi của chúng ta cũng là đứa nhỏ tốt, khẳng định có thể lấy được con dâu hiền. Mẫu thân, đại tỷ bên kia cũng phải đánh tiếng, để cho nàng biết có chuyện này, trong lòng cũng an tâm.
Thẩm thị thuận miệng đồng ý:
- Được – Để ý Lưu Mẫn Hoan nãy giờ vẫn giúp đỡ xót xa nói - Hoan nhi, nhìn con ra mồ hôi kìa, chúng ta đi chơi đi được không?
- Dạ, bà ngoại, có phải chúng ta tìm mợ cho cậu hay không? – Lưu Mẫn Hoan hỏi.
- Ha ha, tiểu nha đầu đều nghe hiểu ha – Di mẫu và bà ngoại đều nở nụ cười, nhưng mà cảm thấy nàng là tiểu hài tử, khẳng định nghe được cũng không hiểu hết, cho nên cũng không có để ý, kỳ thật Lưu Mẫn Hoan đều biết hết mà.
Thẩm thị từ nhà của Mẫn Nhan trở về, thuận đường đi tới nhà Lưu Mẫn Hoan thăm khuê nữ. Thấy khí sắc khuê nữ không tệ, lại biết hai cháu ngoại trai cũng hiểu chuyện, thì an tâm rất nhiều, cũng nói chuyện làm mai của đệ đệ cho nàng nghe.
- Từ từ chọn, Tiến nhi của chúng ta còn nhỏ, chậm một chút cũng không sao, bên cạnh người lúc này chỉ có mình Tiến nhi, thê tử của nó phải chăm sóc cho người, phải chọn cho tốt mới được – Mẫn thị nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ ở trong phòng trò chuyện, không biết được bên ngoài ông tơ bà nguyệt đã se kết lương duyên cho Mẫn Tiến. Hắn đang giúp cho hai đứa cháu ngoại trai chẻ củi thì Lưu Xuân Mau bước vào nói:
- Cẩn nhi, , ta làm bánh nướng, cho các con nè, mau ăn đi – Phát hiện có một nam tử lạ vội vàng im bặt.
Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An chạy lấy mấy cái bánh nướng, nói lời cảm tạ:
- Tiểu cô cô, cảm ơn người.
Mẫn Tiến cũng kinh ngạc nhìn người mới đến, khuôn mặt mĩ lệ, phúc hậu, nụ cười dịu dàng dường như lưu giữ trong đáy lòng hắn cái gì đó. Hai người cứ nhìn nhau như vậy khiến Lưu Hoài Cẩn khó hiểu, mở miệng giới thiệu:
- Tiểu cô cô, đây là tiểu cữu cữu của ta. Tiểu cữu cữu chặt rất nhiều củi, con và nhị đệ đem vào bếp ngay đây.
Lưu Xuân Mai cũng nhận ra bản thân thất thần, vội thu hồi tầm mắt, gương mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu nhìn Lưu Hoài Cẩn nói:
- Được, các con mau ăn bánh đi.
Nhưng chưa kịp ăn thì Lưu Mẫn Hồng đã chạy tới hất mũi nói:
- Lưu Hoài Cẩn, tổ mẫu gọi hai ngươi kìa – Đến nhanh đi cũng nhanh chẳng thèm chào hỏi một ai.
Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An vốn muốn đem củi vào bếp giờ hơi khó xử thì Mẫn Tiến đề nghị:
- Hai đứa mau đi đi, để ta làm cho – Hắn biết Triệu thị không yêu thương gì mấy đứa cháu trai của hắn, chậm trễ sẽ bị ăn mắng.
Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An gật đầu nói tạ rồi nhanh chóng chạy đi. Lúc này, chỉ còn lại hai người Mẫn Tiến và Lưu Xuân Mai, Mẫn Tiến hơi ngại ngùng đề nghị:
- Lưu cô nương, nhà bếp ở đâu để tại hạ đem vào giúp cho.
Lưu Xuân Mai hơi cúi đầu chỉ chỉ phòng bếp ở chếch một bên, Mẫn Tiến vác bó củi đi theo hướng chỉ, Lưu Xuân Mai cũng vội chạy theo nói:
- Mẫn công tử, để ở đây là được rồi.
- Cô nương cũng đừng gọi công tử gì, nhà nghèo chứ đâu phải hào môn gì, cứ gọi Mẫn Tiến thôi – Mẫn Tiến đề nghị.
Lời lẽ thân thiện, Lưu Xuân Mai cũng thả lỏng đáp lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẫn đại ca, gọi muội là Xuân Mai là được rồi.
- Được, Xuân Mai muội muội – Mẫn Tiến tất nhiên đồng ý.
Bỗng bên ngoài có tiếng Thẩm thị gọi hắn, Mẫn Tiến vội vàng tạm biệt Lưu Xuân Mai, trước khi đi hắn còn không nhịn được quay lại nhìn nàng một cái, nụ cười dịu dàng ấm áp dường như có gì đọng lại.
Ở lại mấy ngày, Lưu Mẫn Hoan cũng tới lúc nên trở về, trước khi về nàng còn dùng tiền bán túi thơm mua cho di mẫu một cái kim thoa bằng bạc và mua chút kẹo cho hai tiểu tử. Di mẫu vô cùng vui vẻ, thời điểm đưa kẹo cho hai huynh đệ, Anh Tử cũng muốn giành giật. La Kiệt thì không cho, La Hào ở bên cạnh cũng che đậy, Anh Tử lập tức khóc lên:
- Vì sao không cho ta ăn, đây là tiền cữu cữu của ta mua - Ở trong ý thức của nàng, kẹo này là cậu nhà mình mua, nên mình ăn, nương nói mình là cháu gái ruột của cậu, so với Lưu Mẫn Hoan này thì phải thân thiết hơn.
- Ngươi nói gì, đây là muội muội Hoan nhi của ta bán túi lưới kiếm tiền, cha ta mua lúc nào hả, ta nhất định không cho ngươi ăn – La Kiệt phản bác.
La Hào cũng hùa theo:
- Đúng, đây là biểu tỉ mua cho ta và ca ta, ngươi muốn ăn, thì tự mình kiếm tiền mua đi – Trong miệng còn ăn một viên kẹo, thật ngọt.
Oa! Anh Tử cô nương lại bắt đầu khóc.
- Mít ướt! Mít ướt! – La Kiệt làm mặt quỷ, La Hào cũng không để ý tới nói:
- Hoan nhi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, đừng để ý tới nàng.
Anh Tử bị lạnh nhạt, liền chạy đi tìm dượng hai La tố cáo. Dượng hai La đang nói chuyện với Lưu Hán Văn đến đón nữ nhi, đứa cháu gái một phen nước mắt nước mũi đi tố cáo cả ba người. Dượng hai La có chút ngượng ngùng, đối với đứa cháu gái không hiểu chuyện hắn cũng thực đau đầu. Mỗi lần hắn kêu muội tử đến đây rước nó về cũng không đến đón, cuối cùng cũng không thể mạnh mẽ đưa Anh Tử trở về được.
Lưu Hán Văn cười hề hề nói:
- Tiểu hài tử đùa giỡn ấy mà, Hoan nhi còn lớn hơn đứa nhỏ này mà cũng không hiểu chuyện.
Dượng hai La biết tỷ phu là đang nói khách khí. Vì dỗ dành Anh Tử, đành phải mang theo nàng đi mua kẹo. Cuối cùng Anh Tử còn ở trước mặt mấy đứa nhỏ bọn họ đắc ý hơn nữa ngày, các ngươi không cho ta ăn, tự nhiên cậu ta sẽ mua cho ta.
Trời tối, khi Lưu Mẫn Hoan đang dựa vào giường ngắm tiểu đệ và tiểu muội, câu được câu không kể chuyện thị trấn với Mẫn thị thì Lưu Hán Văn và Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An vào tới.
Lưu Hán Văn tiến vào, nói chuyện xây nhà hắn đã tính toán kĩ, vẫn nên xây trước một nhà gỗ, tốn không bao nhiêu tiền, tiền bọn nhỏ kiếm được dùng để xây tường rào lớn, như vậy, trong nhà vẫn có một cái sân gần bảy mẫu, bỏ tiền đổ đất, cũng tốn ít phí nhân công, 7 lượng bạc là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro