Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Chương 24

2024-08-21 13:26:16

Khi Lưu Mẫn Hoan dẫn mẫu thân ra xem rau dưa đã mọc, Mẫn thị cực kì ngạc nhiên, mỗi ngày nàng đều bận chuyện bên ngoài, căn bản không biết khi nào thì Lưu Mẫn Hoan trồng rau, sao lại nẩy mầm như vậy, hình như chưa vào mùa mà.

- Mẫu thân, con thấy người vất vả quá, nên lấy mầm móng ra gieo, Hoan nhi cũng thấy người gieo cải thìa thế mà? Hoan nhi học theo người, chúng nó lại mọc ra nè - Lưu Mẫn Hoan khoe khoang.

Mẫn thị vui mừng nở nụ cười, xoa nhẹ đầu của Lưu Mẫn Hoan, khen ngợi:

- Thật à? Nữ nhi của ta thông minh quá, ta rất cao hứng.

- Vậy mẫu thân làm cho Hoan nhi một cái cuốc nhỏ theo yêu cầu của con được không, cái cuốc kia Hoan nhi không cầm nổi, toàn nhờ đại ca hỗ trợ, Hoan nhi muốn một cái cuốc nhỏ dài tầm một thước là được rồi – Lưu Mẫn Hoan nhân cơ hội yêu cầu.

Mẫn thị do dự một chút, nhìn rau dưa mọc ra chi chít, vẫn đáp ứng. Kế tiếp, Mẫn thị mang theo bọn họ trồng đám mầm này lên vạt đất trong sân, cũng may mùa xuân phía nam nhiều mưa, không cần tưới nước, bớt bao nhiêu là chuyện, chờ tất cả các mầm tiêu và rau được trồng hết, Lưu Mẫn Hoan nghĩ hạt dưa hấu nên ươm thôi. Vì thế, nàng lấy hạt dưa hấu ra, dùng nước ấm ngâm hai ngày, lại vùi vào chỗ vạt đất cũ.

Một hôm, khi Lưu Mẫn Hoan đang cào đất, nghe tiếng gõ cửa, đành dừng tay vội vàng ra mở cửa, liền thấy phụ nhân trang phục tuy đầy mảnh vá nhưng được may rất gọn gàng, sạch sẽ, bàn tay còn đang nắm một bàn tay bé nhỏ, theo đó nàng nhìn thấy một đứa bé chắc khoảng hai ba tuổi, vẻ mặt lại hơi trắng nhợt yếu ớt.

Khi nhìn thấy nàng, phụ nhân nở nụ cười thân thiện gọi:

- Hoan nhi, mẫu thân của con có ở nhà không?

Khi Lưu Mẫn Hoan còn chưa nhận ra bọn họ thì Mẫn thị đã ra tới, thấy người tới mỉm cười hỏi:

- Vân tỉ tỉ, tỉ tới rồi sao? Mau vào đi.

Lúc này, Lưu Mẫn Hoan liền đoán được thân phận của bọn họ đây chính là mẫu thân của Dương Vũ Hoài, Dương thị và đệ đệ Dương Vũ Đức, nở nụ cười ngọt ngào gọi:

- Dương bá mẫu, người mau vào đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân thị đưa tay xoa nhẹ đầu của Lưu Mẫn Hoan rồi mới dắt Dương Vũ Đức vào cửa. Thời tiết khá tốt, nên bọn họ ngồi ngoài sân nói chuyện. Lưu Mẫn Hoan lại tiếp tục đào đất, Dương Vũ Đức ngồi bên cạnh mẫu thân hồi lâu nhàm chám thấy vậy tò mò đi đến trong đất, theo sau lưng nàng. Lưu Mẫn Hoan liền phát hiện, buông cái cào trên đất, ngồi xuống bằng với chiều cao của Dương Vũ Đức, nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng nói:

- Đức nhi, đệ muốn giúp tỉ sao?

Nhìn gương mặt bé nhỏ nhợt nhạt yếu đuối của Dương Vũ Đức, đáy lòng của Lưu Mẫn Hoan bất giác mềm mại, tràn đầy yêu thương. Có lẽ cảm nhận được điều này, Dương Vũ Đức cũng mỉm cười với nàng, gật gật cái đầu nhỏ. Lưu Mẫn Hoan liền chỉ vào những cái hố nhỏ đã đào sẵn dạy cho thằng bé:

- Lấy một hạt bỏ vào cái hố nhỏ này, lại lấy đất lấp lại như vậy nè.

Dương Vũ Đức tò mò làm theo nàng, làm đúng rồi lại ngước mặt nhìn nàng, như đang tranh công, Lưu Mẫn Hoan cũng không tiếc rẻ nụ cười khen ngợi:

- Đức nhi, giỏi quá.

Dương Vũ Đức liền vui vẻ làm tiếp, hắn cũng giống như chơi đất nên Lưu Mẫn Hoan không để ý nữa tiếp tục cào đất, chốc chốc lại nhìn hắn một chút. Thấy bọn họ như vậy, Mẫn thị vốn muốn lên tiếng trách mắng Lưu Mẫn Hoan nhưng Vân thị lại ngăn cản:

- Muội đừng quan tâm, ta xem Hoan nhi chăm sóc Đức nhi rất tốt, để Đức nhi hoạt động một chút cũng tốt – Cũng do nhận được tin dữ phu quân khiến cho bà rong huyết đẻ non, khiến cho tiểu nhi tử vừa sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, khó có khi nó vui vẻ như vậy bà chẳng nỡ lòng ngăn cản.

Vân thị đã nói vậy, Mẫn thị cũng không nói gì nữa, hai người nói sang chuyện khác.

Có lẽ Dương Vũ Đức cảm thấy thân thiết sau đó lúc nào cũng theo sau nàng, Lưu Mẫn Hoan cũng vui vẻ nắm lấy tay hắn múc từng gáo nước tưới xung quanh, hắn cảm thấy thú vị cười khúc khích. Sau khi hoàn thành mọi chuyện, Lưu Mẫn Hoan giúp hắn rửa tay, trên môi của Dương Vũ Đức vẫn đang cười. Tình thương yêu của Lưu Mẫn Hoan tràn ngập, vuốt nhẹ gương mặt nhỏ bé của hắn, lại tìm trong nhà một ít điểm tâm đút cho hắn ăn. Vì thế, khi Vân thị kêu hắn muốn về nhà, Dương Vũ Đức vẫn níu vạt áo nàng lưu luyến không chịu đi, thấy vậy Vân thị bật cười cảm thán:

- Xem đi, mới có một lát, Đức nhi đã quấn Hoan nhi không rời rồi.

Lưu Mẫn Hoan mỉm cười dịu dàng, ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Vũ Đức nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đức nhi rất đáng yêu. Đức nhi, đệ về nhà trước, ngày mai lại đến giúp tỉ được không?

Dương Vũ Đức gật gật cái đầu nhỏ, nhưng Vân thị lại lên tiếng từ chối:

- Vậy sao được chứ, Đức nhi bướng bỉnh, Hoan nhi chăm sóc không dễ đâu.

Mẫn thị cũng đồng ý với Lưu Mẫn Hoan nói giúp nàng:

- Vân tỉ tỉ, dù gì hàng ngày Hoan nhi đều phải trông Du nhi và Tú nhi, thêm Đức nhi cũng không sao, để Đức nhi ở đây tỉ ra ngoài làm việc cũng dễ dàng.

- Đúng vậy, đúng vậy, Đức nhi rất ngoan mà – Lưu Mẫn Hoan tiếp lời.

Vân thị rốt cuộc thỏa hiệp:

- Được rồi, ngày mai ta lại đưa Đức nhi đến. Đi thôi, Đức nhi về nhà thôi, mai chúng ta lại đến – Trong lòng lại nghĩ để hôm nào lại đưa ít đồ đến đây.

Dương Vũ Đức đi theo, chốc chốc lại quay người nhìn, xem ra rất lưu luyến, Lưu Mẫn Hoan vẫy vẫy tay với hắn.

Từ đó, mấy ngày sau đó, Vân thị đều đưa Dương Vũ Đức tới rồi mới cùng Lưu Hán Văn và Mẫn thị ra đồng. Lưu Mẫn Hoan để Dương Vũ Đức giúp nàng những việc nhỏ hoặc để hắn một bên vừa chơi vừa trông Du nhi và Tú nhi. Ngay cả Vân thị cũng đùa giỡn cảm thán mới có mấy ngày Đức nhi đã thân với Hoan nhi hơn là bà.

Nhoáng một cái đã qua một tháng, hơn một tháng này sân trong nhà xảy ra biến hóa rất lớn, một chút cũng nhìn không được cảnh hoang vắng lúc trước, sát tường viện có mấy cây kim ngân đằng, Lưu Hoài Cẩn dùng bụi gai vây quanh đất trồng rau, lại dùng bụi cây hơi cao xen lẫn cây kim ngân để chuẩn bị trồng dưa hấu, dưa hấu mà Lưu Mẫn Hoan mua trồng khoảng ba mẫu, chiếm hơn nửa sân, ở giữa là khoảng trống để nuôi gà và phòng ở tương lai, Lưu Mẫn Hoan nhìn vạt đất trồng rau xanh mượt, đàn gà dần dần lớn lên, còn có lão gà mái dẫn chín đứa con mới ấp được ra phơi nắng, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng.

Lập tức Lưu Mẫn Hoan lại phát sầu, trồng một mảnh lớn như vậy thì lấy phân đâu mà bón? Đất trồng rau thì dễ. Nàng lại không quen để thùng gỗ lớn trong nhà, dưới đề nghị của nàng, Lưu Hán Văn mua một thùng gỗ nhỏ, mỗi buổi sáng Lưu Mẫn Hoan đều xách đi đổ vào thùng lớn ở gần tường viện, cách vài ngày lại nhờ Lưu Hoài Cẩn múc lên một ít tưới rau, bởi vậy, tất cả rau dưa đều tươi tốt, dưa chuột và đậu đũa đã leo hơn nữa giá đỡ. Có thể đưa rau dưa ra thị trường sớm hơn nhà khác hai mươi ngày, khẳng định bán được giá tốt.

Lưu lão gia tử đến một chuyến, nhìn trong viện, lộ ra tươi cười vừa lòng. Lưu Mẫn Hoan nghe hắn nói với Lưu Hán Văn, bảo Lưu Hán Văn quét phân gà mỗi ngày, bón thêm cho rau, đây cũng là một loại phân tốt, trong nhà không nuôi heo, không có bao nhiêu phân, phân người đều giữ lại để bón cho ruộng lúa. Nói xong, lại đề nghị Lưu Hán Văn nuôi heo tốt hơn, chuồng heo ủ phân nhiều mà nhanh. Có phân thì lúa mạch mới trổ bông nhiều, không cần dùng phân tro gì thêm. Xem ra lão gia tử vẫn rất quan tâm một nhà Lưu Mẫn Hoan, ít nhất là biết lo lắng sợ hoa màu thất thu nên chỉ bảo một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Số ký tự: 0