Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 25
2024-08-21 13:26:16
Lưu Mẫn Hoan mới nhớ tới mình sao lại quên chuyện quan trọng thế, trong nhà có tất cả hơn sáu mươi con gà, nơi nơi đều là phân của chúng nó, mỗi lần quét đều đẩy hết vào góc, vừa vặn có thể dùng làm phân. Về phần lúa mạch, không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng, năm nay có thoát khỏi nghèo khó hay không đều trông cậy vào vài mẫu dưa hấu.
Lúc gần đi, lão gia tử bỗng nhiên nói, có một việc hỏi ý kiến của Lưu Hán Văn. Thì ra hai ngày nữa là Hoài Du và Mẫn Tú trăm ngày, lão gia tử hỏi Lưu Hán Văn làm mấy bàn rượu mời khách.
Lưu Hán Văn chưa đáp lại, Mẫn thị ở bên cạnh nghe xong hỏi:
- Phụ thân, chúng ta mời hay cha mẹ mời khách, mà ai bỏ tiền?
Lão gia tử nghe xong, vội nói:
- Chia nhà rồi, các ngươi có chỗ ở lớn như vậy, đương nhiên các ngươi tự mời tự bỏ tiền. Chúng ta nào có tiền thừa rảnh rỗi.
Một phút trước Lưu Mẫn Hoan còn cảm thấy lão gia tử quan tâm nhà mình, vì liên lụy đến ích lợi bản thân, lão gia tử liền tránh nhanh.
- Phụ thân, chúng ta vừa chuyển nhà, ngay cả thóc gạo cũng không có, làm gì còn tiền mà bày tiệc – Mẫn thị đáp, giọng điệu bắt đầu không được tốt cho lắm.
Lão gia tử nghe xong, nhìn xem Mẫn thị nói:
- Ta mặc kệ, đây là chuyện của các ngươi, ngươi nhìn rồi làm đi, hai người các ngươi thương lượng tốt rồi nói với ta – Nói xong chắp tay sau lưng bước đi.
Mẫn thị nhìn bóng lưng lão gia tử rời đi, tức giận không biết nói gì cho phải.
Lưu Mẫn Hoan mơ hồ chuyện ngày tháng, hỏi mẫu thân mới biết hôm nay đã là hai mươi hai tháng chạp, tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú trăng tròn là hai mươi tám tháng chạp, Lưu Mẫn Hoan còn có ấn tượng, hai ngày nữa đã là hai mươi tám rồi.
Lưu Mẫn Hoan lại hỏi:
- Mẫu thân, nếu tiểu đệ và tiểu muội trăm ngày mà làm tiệc rượu, có mời cả nhà đại cô không? – Nàng thực sự chẳng có chút hảo ý gì với cả nhà kia.
- Khẳng định phải mời, đó là cô ruột của các con mà. Chỉ sợ mời một mà cả nhà đều kéo đến, đã bọn hắn chiếm hết một bàn, ăn lại nhiều nữa chứ. Đến lúc đó thì bên nội con hai bàn, bên ngoại cũng có một bàn, chúng ta nào có tiền mà làm - Xem ra trong lòng Mẫn thị oán hận không phải ít bình thường, hoàn toàn quên Lưu Mẫn Hoan vẫn là một đứa nhỏ sáu tuổi, tố khổ với nàng.
Lưu Mẫn Hoan thật sự muốn nói “vậy thì đừng mời”, nhưng việc này đâu phải mình quyết định được, vẫn nên câm miệng, làm chuyện mình làm được.
- Mẫu thân, vậy thì đừng mời, mời bọn họ thì có ai khen chúng ta tốt tiếc gì đâu. Mẫu thân, người nghĩ đi, bà có thể cắt thịt cho bọn họ, còn chúng ta chỉ có thể ngửi mùi thịt, đến bây giờ đều không lấy được cái gì. Thế mà bọn họ còn cảm thấy bà bất công, giống như cả nhà đều bạc đãi bọn hắn. Người như vậy, chỉ muốn bán hết nhà hết cửa đưa tiền mới xong, chỉ sợ bọn họ còn ngại ít, không biết đủ là gì. Chúng ta thiếu tiền, không cần cố kị nhiều - Bữa cơm chiều, Lưu Hán Văn và Mẫn thị thương lượng với mấy nhi tử, không ngờ Lưu Hoài Cẩn lại nói một phen như vậy.
Lưu Mẫn Hoan nghe vậy, yên tâm, mỗi lần bản thân muốn nói cái gì, muốn làm chuyện gì, đại ca đều có thể nói ra giùm, làm giùm, mình chỉ cần đổ thêm chút dầu vào lửa là được.
Ngày hai mươi bảy, sáng sớm Lưu Hoài Cẩn và Hoài An đi học xong, Lưu Hán Văn ra ruộng, Vân thị đưa Dương Vũ Đức đến rồi lại cùng Mẫn thị lên núi nhặt củi, Lưu Mẫn Hoan tiễn bước bọn họ, đứng lên ghế, khóa cổng lại. Lưu Mẫn Hoan thấy trời thật ấm áp, lấy rơm sạch trải lên thúng, quấn chăn cho tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú xong, bỏ chúng vào trong thúng, bưng đến sạp ngoài cửa phơi nắng, lấy khăn tay che mắt cho hai đứa nhỏ, lại lấy ghế nhỏ ra, bảo Dương Vũ Đức ngồi bên cạnh, mình thì cầm chổi nhỏ mà Mẫn thị cố ý làm, quét dọn phân gà trong viện, rồi hốt đổ đến chỗ gần dưa hấu, dành để bón, việc này nàng làm không tốt, chờ Lưu Hán Văn có thời gian thì làm sau, giá của dưa chuột cũng cong vẹo, cho nên cái này giao cho Hoài Cẩn, mỗi đêm Hoài Cẩn có thời gian sẽ dẫn Hoài An nhặt chút cành cây lớn, bởi vì trồng dưa chuột nhiều, cho nên mới hoàn thành một nửa. Nàng vẫn cảm thấy mình chưa làm gì đó, đang trầm tư suy nghĩ thì nghe ngoài tường viện có người lớn tiếng kêu gọi.
Lưu Mẫn Hoan đi đến cổng, hỏi là ai, thì ra là ngoại tổ mẫu dẫn mấy người di mẫu và tiểu cữu đến thăm, nàng nhanh mở cửa ra, a, nhiều người vậy, di mẫu Mẫn thị và di phụ La Phúc, tiểu cữu Mẫn Tiến, biểu ca La Kiệt và biểu đệ La Hoài, di phụ La Phúc còn đẩy xa cút kít, bên trên để mấy cái túi, Thẩm thị cầm một gói đồ trong tay, Mẫn di mẫu cùng La Kiệt đều bưng rổ đựng đồ ăn, Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy măng, cải trắng, lá tỏi, còn có một rổ lớn cây tể thái, xanh xanh mướt mướt, nàng nghĩ mấy thứ này làm vằn thắn chắc chắn ngon.
- Hoan nhi, phụ thân mẫu thân ngươi đâu? – Đóng cửa lại, vừa vào trong, Thẩm thị vừa hỏi.
Lưu Mẫn Hoan vội vàng rót nước cho mọi người trả lời:
- Phụ thân ra ruộng rồi, mẫu thân lên núi nhặt củi rồi, chắc giữa trưa mới về. Ngoại tổ mẫu, mẫu thân kiếm củi ở núi sau nhà kia kìa.
- À, Tiến nhi, con mau đi tìm đại tỉ, giúp nó chặt chút củi đem về - Thẩm thị sai bảo.
Mẫn Tiến gật đầu đồng ý.
Thẩm thị cùng Mẫn di mẫn nhìn thấy tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú trong thúng và Dương Vũ Đức ngồi bên cạnh, vội ôm lấy hai đứa bé, Thẩm thị lên tiếng hỏi:
- Đứa bé này là ai?
- Đây là Đức nhi, nhi tử của Dương bá mẫu, Dương bá mẫu đã cùng mẫu thân lên núi nhặt củi nên để Đức nhi đến đây nhờ con trông giúp – Lưu Mẫn Hoan giới thiệu, quay qua Dương Vũ Đức nói – Đức nhi, mau gọi bà và dì đi.
Dương Vũ Đức giọng ngọt ngào chào hỏi mọi người, Thẩm thị cười khen nó nhỏ thế mà đã biết trông đệ muội. Sau đó, mọi người vào nhà gỗ nhìn một vòng, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy nhà gỗ quá nhỏ, không thoải mái bằng bên ngoài, nên kéo ghế dài ra ngoài sân, mời mọi người ngồi.
Dạo quanh sân, nhìn luống rau ngay ngắn và mấy chục con gà, sắc mặt Thẩm thị mới hơi tốt một chút, La Phúc cùng Mẫn Nhan thì ngạc nhiên, La Phúc nói:
- Mẫu thân, rau dưa mà đại tỉ trồng tốt ghê, dưa chuột cùng đậu đũa đều leo lên giá, nàng trồng nhiều như vậy sẽ bán được giá tốt. Bên này là cây gì vậy, sao ta chưa thấy qua?
- Dượng, đó là dương khoai – Lưu Mẫn Hoan trả lời.
- Dương khoai? Đây là dương khoai, ta nghe người ta nói qua, cây này có sản lượng cao. Vậy đám đất nhỏ kia gieo cái gì, lớn như vậy chắc trồng được rồi – La Phúc lại hỏi.
Lưu Mẫn Hoan thành thật đáp:
- Là dưa hấu, có thể trồng rồi, nhưng vẫn chưa làm xong hết.
- Dưa hấu? Hình như là một loại quả quý, mẫu thân, nhà đại tỉ trồng toàn thứ tốt, qua năm nay là có thể hết nghèo. Ta thấy người không cần quan tâm lắm đâu, trong lòng đại tỉ và đại tỉ phu biết tính toán, trước kia chưa ở riêng, không làm chủ được, lúc này, cuộc sống tốt sẽ đến với họ. Người nhìn đám gà kia, cũng hơn năm mươi con, có gà mái lớn như vậy thì chừng hai tháng sẽ đẻ trứng – La Phúc nói liếng thoắng. Lưu Mẫn Hoan phát hiện tính cách cô dượng hay nói, cảm giác thật thân thiết.
- Vậy là tốt rồi, đại tỉ ngươi ở nhà được nuông chiều, ta sợ con bé không làm được mấy việc trồng trọt này. Đúng rồi, các ngươi đi giúp đại tỉ các ngươi trồng dưa hấu đi, nhiều cây non như vậy, hai phu thê chúng làm không xuể - Thẩm thị nói, lại hỏi Lưu Mẫn Hoan biết chỗ trồng dưa hấu không?
Lưu Mẫn Hoan nghe xong vui vẻ vội nói:
- Biết, ngoại tổ mẫu, ngay trong viện, đó, nơi đó, một bãi đất trống lớn.
- Trong viện thì tốt, đỡ phải canh trộm, ta rất vừa lòng – Thẩm thị cười nói.
Lúc gần đi, lão gia tử bỗng nhiên nói, có một việc hỏi ý kiến của Lưu Hán Văn. Thì ra hai ngày nữa là Hoài Du và Mẫn Tú trăm ngày, lão gia tử hỏi Lưu Hán Văn làm mấy bàn rượu mời khách.
Lưu Hán Văn chưa đáp lại, Mẫn thị ở bên cạnh nghe xong hỏi:
- Phụ thân, chúng ta mời hay cha mẹ mời khách, mà ai bỏ tiền?
Lão gia tử nghe xong, vội nói:
- Chia nhà rồi, các ngươi có chỗ ở lớn như vậy, đương nhiên các ngươi tự mời tự bỏ tiền. Chúng ta nào có tiền thừa rảnh rỗi.
Một phút trước Lưu Mẫn Hoan còn cảm thấy lão gia tử quan tâm nhà mình, vì liên lụy đến ích lợi bản thân, lão gia tử liền tránh nhanh.
- Phụ thân, chúng ta vừa chuyển nhà, ngay cả thóc gạo cũng không có, làm gì còn tiền mà bày tiệc – Mẫn thị đáp, giọng điệu bắt đầu không được tốt cho lắm.
Lão gia tử nghe xong, nhìn xem Mẫn thị nói:
- Ta mặc kệ, đây là chuyện của các ngươi, ngươi nhìn rồi làm đi, hai người các ngươi thương lượng tốt rồi nói với ta – Nói xong chắp tay sau lưng bước đi.
Mẫn thị nhìn bóng lưng lão gia tử rời đi, tức giận không biết nói gì cho phải.
Lưu Mẫn Hoan mơ hồ chuyện ngày tháng, hỏi mẫu thân mới biết hôm nay đã là hai mươi hai tháng chạp, tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú trăng tròn là hai mươi tám tháng chạp, Lưu Mẫn Hoan còn có ấn tượng, hai ngày nữa đã là hai mươi tám rồi.
Lưu Mẫn Hoan lại hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẫu thân, nếu tiểu đệ và tiểu muội trăm ngày mà làm tiệc rượu, có mời cả nhà đại cô không? – Nàng thực sự chẳng có chút hảo ý gì với cả nhà kia.
- Khẳng định phải mời, đó là cô ruột của các con mà. Chỉ sợ mời một mà cả nhà đều kéo đến, đã bọn hắn chiếm hết một bàn, ăn lại nhiều nữa chứ. Đến lúc đó thì bên nội con hai bàn, bên ngoại cũng có một bàn, chúng ta nào có tiền mà làm - Xem ra trong lòng Mẫn thị oán hận không phải ít bình thường, hoàn toàn quên Lưu Mẫn Hoan vẫn là một đứa nhỏ sáu tuổi, tố khổ với nàng.
Lưu Mẫn Hoan thật sự muốn nói “vậy thì đừng mời”, nhưng việc này đâu phải mình quyết định được, vẫn nên câm miệng, làm chuyện mình làm được.
- Mẫu thân, vậy thì đừng mời, mời bọn họ thì có ai khen chúng ta tốt tiếc gì đâu. Mẫu thân, người nghĩ đi, bà có thể cắt thịt cho bọn họ, còn chúng ta chỉ có thể ngửi mùi thịt, đến bây giờ đều không lấy được cái gì. Thế mà bọn họ còn cảm thấy bà bất công, giống như cả nhà đều bạc đãi bọn hắn. Người như vậy, chỉ muốn bán hết nhà hết cửa đưa tiền mới xong, chỉ sợ bọn họ còn ngại ít, không biết đủ là gì. Chúng ta thiếu tiền, không cần cố kị nhiều - Bữa cơm chiều, Lưu Hán Văn và Mẫn thị thương lượng với mấy nhi tử, không ngờ Lưu Hoài Cẩn lại nói một phen như vậy.
Lưu Mẫn Hoan nghe vậy, yên tâm, mỗi lần bản thân muốn nói cái gì, muốn làm chuyện gì, đại ca đều có thể nói ra giùm, làm giùm, mình chỉ cần đổ thêm chút dầu vào lửa là được.
Ngày hai mươi bảy, sáng sớm Lưu Hoài Cẩn và Hoài An đi học xong, Lưu Hán Văn ra ruộng, Vân thị đưa Dương Vũ Đức đến rồi lại cùng Mẫn thị lên núi nhặt củi, Lưu Mẫn Hoan tiễn bước bọn họ, đứng lên ghế, khóa cổng lại. Lưu Mẫn Hoan thấy trời thật ấm áp, lấy rơm sạch trải lên thúng, quấn chăn cho tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú xong, bỏ chúng vào trong thúng, bưng đến sạp ngoài cửa phơi nắng, lấy khăn tay che mắt cho hai đứa nhỏ, lại lấy ghế nhỏ ra, bảo Dương Vũ Đức ngồi bên cạnh, mình thì cầm chổi nhỏ mà Mẫn thị cố ý làm, quét dọn phân gà trong viện, rồi hốt đổ đến chỗ gần dưa hấu, dành để bón, việc này nàng làm không tốt, chờ Lưu Hán Văn có thời gian thì làm sau, giá của dưa chuột cũng cong vẹo, cho nên cái này giao cho Hoài Cẩn, mỗi đêm Hoài Cẩn có thời gian sẽ dẫn Hoài An nhặt chút cành cây lớn, bởi vì trồng dưa chuột nhiều, cho nên mới hoàn thành một nửa. Nàng vẫn cảm thấy mình chưa làm gì đó, đang trầm tư suy nghĩ thì nghe ngoài tường viện có người lớn tiếng kêu gọi.
Lưu Mẫn Hoan đi đến cổng, hỏi là ai, thì ra là ngoại tổ mẫu dẫn mấy người di mẫu và tiểu cữu đến thăm, nàng nhanh mở cửa ra, a, nhiều người vậy, di mẫu Mẫn thị và di phụ La Phúc, tiểu cữu Mẫn Tiến, biểu ca La Kiệt và biểu đệ La Hoài, di phụ La Phúc còn đẩy xa cút kít, bên trên để mấy cái túi, Thẩm thị cầm một gói đồ trong tay, Mẫn di mẫu cùng La Kiệt đều bưng rổ đựng đồ ăn, Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy măng, cải trắng, lá tỏi, còn có một rổ lớn cây tể thái, xanh xanh mướt mướt, nàng nghĩ mấy thứ này làm vằn thắn chắc chắn ngon.
- Hoan nhi, phụ thân mẫu thân ngươi đâu? – Đóng cửa lại, vừa vào trong, Thẩm thị vừa hỏi.
Lưu Mẫn Hoan vội vàng rót nước cho mọi người trả lời:
- Phụ thân ra ruộng rồi, mẫu thân lên núi nhặt củi rồi, chắc giữa trưa mới về. Ngoại tổ mẫu, mẫu thân kiếm củi ở núi sau nhà kia kìa.
- À, Tiến nhi, con mau đi tìm đại tỉ, giúp nó chặt chút củi đem về - Thẩm thị sai bảo.
Mẫn Tiến gật đầu đồng ý.
Thẩm thị cùng Mẫn di mẫn nhìn thấy tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú trong thúng và Dương Vũ Đức ngồi bên cạnh, vội ôm lấy hai đứa bé, Thẩm thị lên tiếng hỏi:
- Đứa bé này là ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đây là Đức nhi, nhi tử của Dương bá mẫu, Dương bá mẫu đã cùng mẫu thân lên núi nhặt củi nên để Đức nhi đến đây nhờ con trông giúp – Lưu Mẫn Hoan giới thiệu, quay qua Dương Vũ Đức nói – Đức nhi, mau gọi bà và dì đi.
Dương Vũ Đức giọng ngọt ngào chào hỏi mọi người, Thẩm thị cười khen nó nhỏ thế mà đã biết trông đệ muội. Sau đó, mọi người vào nhà gỗ nhìn một vòng, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy nhà gỗ quá nhỏ, không thoải mái bằng bên ngoài, nên kéo ghế dài ra ngoài sân, mời mọi người ngồi.
Dạo quanh sân, nhìn luống rau ngay ngắn và mấy chục con gà, sắc mặt Thẩm thị mới hơi tốt một chút, La Phúc cùng Mẫn Nhan thì ngạc nhiên, La Phúc nói:
- Mẫu thân, rau dưa mà đại tỉ trồng tốt ghê, dưa chuột cùng đậu đũa đều leo lên giá, nàng trồng nhiều như vậy sẽ bán được giá tốt. Bên này là cây gì vậy, sao ta chưa thấy qua?
- Dượng, đó là dương khoai – Lưu Mẫn Hoan trả lời.
- Dương khoai? Đây là dương khoai, ta nghe người ta nói qua, cây này có sản lượng cao. Vậy đám đất nhỏ kia gieo cái gì, lớn như vậy chắc trồng được rồi – La Phúc lại hỏi.
Lưu Mẫn Hoan thành thật đáp:
- Là dưa hấu, có thể trồng rồi, nhưng vẫn chưa làm xong hết.
- Dưa hấu? Hình như là một loại quả quý, mẫu thân, nhà đại tỉ trồng toàn thứ tốt, qua năm nay là có thể hết nghèo. Ta thấy người không cần quan tâm lắm đâu, trong lòng đại tỉ và đại tỉ phu biết tính toán, trước kia chưa ở riêng, không làm chủ được, lúc này, cuộc sống tốt sẽ đến với họ. Người nhìn đám gà kia, cũng hơn năm mươi con, có gà mái lớn như vậy thì chừng hai tháng sẽ đẻ trứng – La Phúc nói liếng thoắng. Lưu Mẫn Hoan phát hiện tính cách cô dượng hay nói, cảm giác thật thân thiết.
- Vậy là tốt rồi, đại tỉ ngươi ở nhà được nuông chiều, ta sợ con bé không làm được mấy việc trồng trọt này. Đúng rồi, các ngươi đi giúp đại tỉ các ngươi trồng dưa hấu đi, nhiều cây non như vậy, hai phu thê chúng làm không xuể - Thẩm thị nói, lại hỏi Lưu Mẫn Hoan biết chỗ trồng dưa hấu không?
Lưu Mẫn Hoan nghe xong vui vẻ vội nói:
- Biết, ngoại tổ mẫu, ngay trong viện, đó, nơi đó, một bãi đất trống lớn.
- Trong viện thì tốt, đỡ phải canh trộm, ta rất vừa lòng – Thẩm thị cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro