Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 26
2024-08-21 13:26:16
Ngay sau đó, bảo La Phúc vào nhà tìm công cụ, hắn lấy hai cái cuốc ra, lại xách hai thùng đựng nước. Lúc này, Mẫn Tiến cùng với Mẫn thị, Vân thị về tới, , chưa kịp chào hỏi nhiều đã bắt tay vào làm việc, Mẫn Tiến đi múc nước, Lưu Mẫn Hoan dẫn hắn đến chỗ múc nước, rồi lại dẫn hắn đến nơi đựng nước. Vì thế, La Phúc xới đất, Mẫn Tiến múc nước, Mẫn thị, Mẫn di mẫu và Vân thị thì nhổ cây non, Lưu Mẫn Hoan thấy Vân thị tưới nước thật ẩm rồi mới nhổ, dùng tay xúc lên, rễ cây non vẫn nằm trong đất, Mẫn thị cùng Mẫn di mẫu đi trồng, một mình Vân thị ngồi nhổ. Lát sau, Lưu Hán Văn về tới cũng nhanh chóng giúp đỡ.
Thẩm thị ôm tiểu Hoài Du, đặt tiểu Mẫn Tú trong thúng bên cạnh ngồi dưới ánh mặt trời, nhìn bọn họ bận rộn, La Kiệt và La Hoài cùng Dương Vũ Đức chạy đùa trong sân, có lẽ gặp được đồng bạn mới Dương Vũ Đức rất vui vẻ, nụ cười trên môi rõ nét. Lưu Mẫn Hoan cảm thấy khoảnh khắc này thật tốt, có người thân lúc nào cũng thương yêu, không hạnh phúc cũng khó. Nàng cảm thấy người nhà bà ngoại tốt hơn nhiều nhà bà nội, vừa chịu khó, hào phóng, vừa nhiệt tình. Ít nhất là Lưu Mẫn Hoan chưa thấy Triệu thị ôm Hoài Du và Mẫn Tú, còn đám người đại dượng và đại cô, vừa lười vừa keo kiệt, mang theo một đống người ăn ở ở lão phòng hơn hai mươi ngày, lúc gia đình nàng thuê người xây tường, đại dượng Phan Quốc không thèm qua giúp một tay, Lưu Hán Võ tốt xấu gì cũng giúp đỡ hai ngày. Lúc chuyển nhà, Triệu thị dẫn hai nữ nhi liếc mắt một cái, đến giờ vẫn chưa qua thăm, chỉ có tam thúc Lưu Hán Ân và tam bá mẫu Hà thị là nhiệt tình giúp đỡ.
Khoảng hơn một giờ sau, mấy người Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An và Dương Vũ Hoài rốt cuộc đi học về. Mẫn thị thấy sắc trời đã trễ mới nhớ tới việc đi mua chút đồ ăn, Thẩm thị vội nói:
- Không cần, ta và tiểu muội ngươi mang đến hết rồi, mỗi nhà cho ngươi một chút. Một bao gạo nhỏ, một bao thóc, còn có trứng gà, thịt, đồ ăn giữa trưa không cần mua thêm, ta bảo bọn họ hái một rổ to rau chân vịt dại, ngươi làm bánh bao đi. Ta nghĩ ngươi đào một cái giếng trong nhà đi, rửa ráy trong nhà cho tiện. Nước rửa rau xong đừng đổ lãng phí, dùng để tưới cây.
Mẫn Tiến nghe xong tìm thùng giúp cho Lưu Hán Văn và Mẫn thị đi lấy nước, về sau chờ mình có điều kiện, nhất định phải báo đáp bọn họ, Lưu Mẫn Hoan thầm nghĩ.
Trong lúc chờ cơm, Lưu Mẫn Hoan dẫn đại ca và Dương Vũ Hoài đến nơi, trên đất trồng rau có sẵn dây thừng để cột nhánh cây lại, mỗi ngày Lưu Hoài Cẩn làm xong cũng không thu dọn, tại ngày nào cũng dùng. Nàng giúp đỡ nâng nhánh cây, nghe bọn hắn nói chuyện xảy ra ở lớp. Ba người làm hơn nửa ngày, vả mồ hôi, Lưu Mẫn Hoan thấy mặt trời treo giữa đầu, mà mới làm xong một nửa, cây cũng không đủ, nên trở về xem làm cơm trưa chưa. Vào nhà, thấy Vân thị và Mẫn di mẫu đang gói bánh bao, Lưu Hoài An nhóm lửa ở phòng bếp để chưng, Mẫn thị dùng một cái nồi khác nấu nước, bên trong nồi có trứng gà. Thấy Lưu Mẫn Hoan đến, liền sai nàng đi gọi mọi người ăn cơm, bánh bao phải ăn lúc nóng mới ngon.
Lưu Mẫn Hoan đến kêu phụ thân, di phụ và tiểu cữu cữu, thấy trồng dưa hấu chưa được một nửa, ước chừng buổi chiều mới xong được. La Phúc vừa nghe, đứng dậy, vỗ vỗ bàn tay, Lưu Hán Văn và Mẫn Tiến cũng đứng lên theo, Mẫn Tiến chuyển bàn ra ngoài, Mẫn thị đem bánh bao đã chín bỏ vào mâm, lại múc thêm một tô canh trứng hành lá mang lên, Mẫn thị để bọn họ ăn trước, Thẩm thị cũng nói:
- Đừng nhường tới nhường lui nữa, ăn rồi còn làm nốt việc chưa xong.
Mẫn Tiến vừa ăn vừa nói:
- Mẫu thân, ta nói vẫn đại tỉ làm bánh bao ăn ngon mà, lâu lắm rồi không ăn, thật thơm. Đúng rồi, đại tỉ, rau dưa nhà ngươi trồng thế nào mà lớn như vậy, nhà ta mới nảy mầm thôi. Trước kia ở nhà ngươi cũng đâu trồng trọt gì đâu, học ai vậy? Còn dương khoai nữa, nghe nhị tỉ phu nói loại này sản lượng cực cao, thu xong nhớ giữ chút mầm móng cho ta với.
Vì thế, Mẫn thị liền kể chuyện năm ngoái bọn Lưu Hoài Cẩn bán câu đối kiếm tiền, mà mầm móng đều do mấy đứa nhỏ mua về, bán xong câu đối thì mua ở Văn Châu phủ, mà cây non đều do chúng nó ươm, dương khoai là ý của Lưu Mẫn Hoan, còn trồng thế nào, đứa nhỏ này rất thông minh, biết hỏi người bán dương khoai trồng thế nào mới mua.
Mọi người nghe xong ngạc nhiên không thôi, Mẫn Tiến ôm chầm lấy Lưu Mẫn Hoan và Lưu Hoài An cười nói:
- Cháu ngoại của ta thật thông minh, các ngươi nói tỉ mỉ cho đại cữu nghe các ngươi ươm thế nào vậy? – Lưu Mẫn Hoan để cho Lưu Hoài An nói trước, dù sao tất cả mọi việc hắn đều tham gia, trừ chuyện ngâm nước ấm. Nàng ngồi bên cạnh bổ sung thêm chút, nhưng kĩ thuật ngâm nước ấm thì không nói ra.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi làm, Mẫn thị kêu Lưu Hoài An, Lưu Mẫn Hoan đến, đưa Lưu Hoài An một cái rổ, bên trong có cái hồ lô nói:
- An nhi, con dẫn muội muội đến tạp hoá mua ít đồ, mua năm văn rượu đựng vào hồ lô này, năm trứng vịt muối, mười văn rong biển, mua mười cái bát rẻ nhất, hai văn một cái, mười đôi đũa, chắc hết tầm bốn mươi bảy văn, ta đưa cho các ngươi năm mươi văn. Nhớ chưa? Đi sớm về sớm, để ta nấu canh.
Từ khi Lưu Mẫn Hoan chuyển sang nhà mới thì không có cơ hội ra ngoài, cho nên lần này sôi nổi đi theo Lưu Hoài An, đến tạp hóa, lão bản vẫn nhớ bọn họ, cười nói giấy đỏ bán rẻ hơn trước, Lưu Hoài An cười cười, nói những thứ muốn mua, Lưu Mẫn Hoan thì trả giá, cuối cùng đũa không tốn tiền, Lưu Hoài An xách tất cả về trước, Lưu Mẫn Hoan thấy bên cạnh có hàng thịt, đi xem lấy hai văn mua bốn xương chân heo, nhờ lão bản chặt thành từng khúc lấy cỏ buộc lại, về nhà đưa cho Mẫn thị, Mẫn thị không nói gì cả, rửa sạch xương cốt rồi ném vào trong nồi. Lưu Hoài An nhóm lửa, Mẫn thị nấu cơm chiều. Lưu Hoài Du và Lưu Mẫn Tú đã ngủ, Thẩm thị thấy không có chuyện gì nên bảo Lưu Mẫn Hoan dẫn mình ra giúp làm giá cho cây leo.
Tầm bốn giờ, công việc kết thúc, cơm chiều thì Mẫn thị đã chuẩn bị gần xong, vẫn ngồi bên ngoài ăn, ghế không đủ, bọn Lưu Hoài Cẩn đứng ăn, chỉ duy mình nữ nhi Lưu Mẫn Hoan bị mấy huynh trưởng ấn ngồi xuống. Mẫn Tiến vui vẻ nói:
- Đại tỉ, cho đệ thêm một bát, thơm quá a – Một nồi canh thơm phức, lớp hành nổi lềnh bềnh bên trên, rất mê người, Lưu Mẫn Hoan thấy ai cũng uống sạch.
Ăn xong, mọi người cũng không dám ở lâu, sợ trời tối, đường về nhà khó đi, quan trọng là có người già cả như Thẩm thị.
Buổi tối, nằm ở trên giường, Lưu Mẫn Hoan lại nghe thấy phụ mẫu thương lượng chuyện mời khách vào trăm ngày của Hoài Du và Mẫn Tú, chỉ nghe Lưu Hán Văn nói:
- Quên đi, đừng mời, dù sao hôm nay nhà ngoại đã qua đây, chỉ còn cha mẹ, nhà đại ca, nhà tam đệ, còn có nhà Xuân Hoa mà ai cũng biết chúng ta mới ở riêng, đâu có dư dả gì, đợi khi nào làm nhà to thì mời luôn thể.
Lại nghe Mẫn thị thương lượng chuyện nuôi heo, Lưu Hán Văn không đồng ý, một là không có chuồng để nuôi, hai là rất vất vả, ba là hiện giờ không có gì cho ăn. Tiếp theo là nghe hắn nói về di mẫu Hàn thị và Mẫn Tiến, bảo gia đình Mẫn gia dạy dỗ tốt gì đó, Lưu Mẫn Hoan đi vào giấc mộng.
Hôm sau, Lưu Mẫn Hoan rời giường sớm, đi nhìn xem dưa hấu còn sống không, Mẫn thị cười bảo nàng nóng vội. Lưu Hán Văn cơm nước xong đến chỗ lão gia tử, Mẫn thị sai Lưu Mẫn Hoan đi theo, mua mấy cái xương heo lớn về nhà, Lưu Hán Văn báo cho lão gia tử biết sẽ không làm tiệc trăm ngày.
- Không làm cũng được, dù sao thì đã ở riêng rồi, chúng ta không thèm ăn bữa tiệc này, nhà muội muội ngươi cũng đỡ mấy văn tiền – Triệu thị nói.
Lưu Hán Văn không cách nào tiếp lời này nên chuyển qua lão gia tử:
- Phụ thân, lúa mạch non trong nhà cần bón phân, ta muốn lấy chút phân trong nhà để bón, tại nhà ta không có bao nhiêu cả.
- Không khéo rồi, đại ca ngươi đã lấy dùng một phần, ta nghĩ các ngươi không cần nên bán hết số còn lại. Bây giờ là lúc nào rồi mà chưa bón phân cho lúa, ở nhà làm gì hả? – Triệu thị trả lời.
Thẩm thị ôm tiểu Hoài Du, đặt tiểu Mẫn Tú trong thúng bên cạnh ngồi dưới ánh mặt trời, nhìn bọn họ bận rộn, La Kiệt và La Hoài cùng Dương Vũ Đức chạy đùa trong sân, có lẽ gặp được đồng bạn mới Dương Vũ Đức rất vui vẻ, nụ cười trên môi rõ nét. Lưu Mẫn Hoan cảm thấy khoảnh khắc này thật tốt, có người thân lúc nào cũng thương yêu, không hạnh phúc cũng khó. Nàng cảm thấy người nhà bà ngoại tốt hơn nhiều nhà bà nội, vừa chịu khó, hào phóng, vừa nhiệt tình. Ít nhất là Lưu Mẫn Hoan chưa thấy Triệu thị ôm Hoài Du và Mẫn Tú, còn đám người đại dượng và đại cô, vừa lười vừa keo kiệt, mang theo một đống người ăn ở ở lão phòng hơn hai mươi ngày, lúc gia đình nàng thuê người xây tường, đại dượng Phan Quốc không thèm qua giúp một tay, Lưu Hán Võ tốt xấu gì cũng giúp đỡ hai ngày. Lúc chuyển nhà, Triệu thị dẫn hai nữ nhi liếc mắt một cái, đến giờ vẫn chưa qua thăm, chỉ có tam thúc Lưu Hán Ân và tam bá mẫu Hà thị là nhiệt tình giúp đỡ.
Khoảng hơn một giờ sau, mấy người Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An và Dương Vũ Hoài rốt cuộc đi học về. Mẫn thị thấy sắc trời đã trễ mới nhớ tới việc đi mua chút đồ ăn, Thẩm thị vội nói:
- Không cần, ta và tiểu muội ngươi mang đến hết rồi, mỗi nhà cho ngươi một chút. Một bao gạo nhỏ, một bao thóc, còn có trứng gà, thịt, đồ ăn giữa trưa không cần mua thêm, ta bảo bọn họ hái một rổ to rau chân vịt dại, ngươi làm bánh bao đi. Ta nghĩ ngươi đào một cái giếng trong nhà đi, rửa ráy trong nhà cho tiện. Nước rửa rau xong đừng đổ lãng phí, dùng để tưới cây.
Mẫn Tiến nghe xong tìm thùng giúp cho Lưu Hán Văn và Mẫn thị đi lấy nước, về sau chờ mình có điều kiện, nhất định phải báo đáp bọn họ, Lưu Mẫn Hoan thầm nghĩ.
Trong lúc chờ cơm, Lưu Mẫn Hoan dẫn đại ca và Dương Vũ Hoài đến nơi, trên đất trồng rau có sẵn dây thừng để cột nhánh cây lại, mỗi ngày Lưu Hoài Cẩn làm xong cũng không thu dọn, tại ngày nào cũng dùng. Nàng giúp đỡ nâng nhánh cây, nghe bọn hắn nói chuyện xảy ra ở lớp. Ba người làm hơn nửa ngày, vả mồ hôi, Lưu Mẫn Hoan thấy mặt trời treo giữa đầu, mà mới làm xong một nửa, cây cũng không đủ, nên trở về xem làm cơm trưa chưa. Vào nhà, thấy Vân thị và Mẫn di mẫu đang gói bánh bao, Lưu Hoài An nhóm lửa ở phòng bếp để chưng, Mẫn thị dùng một cái nồi khác nấu nước, bên trong nồi có trứng gà. Thấy Lưu Mẫn Hoan đến, liền sai nàng đi gọi mọi người ăn cơm, bánh bao phải ăn lúc nóng mới ngon.
Lưu Mẫn Hoan đến kêu phụ thân, di phụ và tiểu cữu cữu, thấy trồng dưa hấu chưa được một nửa, ước chừng buổi chiều mới xong được. La Phúc vừa nghe, đứng dậy, vỗ vỗ bàn tay, Lưu Hán Văn và Mẫn Tiến cũng đứng lên theo, Mẫn Tiến chuyển bàn ra ngoài, Mẫn thị đem bánh bao đã chín bỏ vào mâm, lại múc thêm một tô canh trứng hành lá mang lên, Mẫn thị để bọn họ ăn trước, Thẩm thị cũng nói:
- Đừng nhường tới nhường lui nữa, ăn rồi còn làm nốt việc chưa xong.
Mẫn Tiến vừa ăn vừa nói:
- Mẫu thân, ta nói vẫn đại tỉ làm bánh bao ăn ngon mà, lâu lắm rồi không ăn, thật thơm. Đúng rồi, đại tỉ, rau dưa nhà ngươi trồng thế nào mà lớn như vậy, nhà ta mới nảy mầm thôi. Trước kia ở nhà ngươi cũng đâu trồng trọt gì đâu, học ai vậy? Còn dương khoai nữa, nghe nhị tỉ phu nói loại này sản lượng cực cao, thu xong nhớ giữ chút mầm móng cho ta với.
Vì thế, Mẫn thị liền kể chuyện năm ngoái bọn Lưu Hoài Cẩn bán câu đối kiếm tiền, mà mầm móng đều do mấy đứa nhỏ mua về, bán xong câu đối thì mua ở Văn Châu phủ, mà cây non đều do chúng nó ươm, dương khoai là ý của Lưu Mẫn Hoan, còn trồng thế nào, đứa nhỏ này rất thông minh, biết hỏi người bán dương khoai trồng thế nào mới mua.
Mọi người nghe xong ngạc nhiên không thôi, Mẫn Tiến ôm chầm lấy Lưu Mẫn Hoan và Lưu Hoài An cười nói:
- Cháu ngoại của ta thật thông minh, các ngươi nói tỉ mỉ cho đại cữu nghe các ngươi ươm thế nào vậy? – Lưu Mẫn Hoan để cho Lưu Hoài An nói trước, dù sao tất cả mọi việc hắn đều tham gia, trừ chuyện ngâm nước ấm. Nàng ngồi bên cạnh bổ sung thêm chút, nhưng kĩ thuật ngâm nước ấm thì không nói ra.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi làm, Mẫn thị kêu Lưu Hoài An, Lưu Mẫn Hoan đến, đưa Lưu Hoài An một cái rổ, bên trong có cái hồ lô nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- An nhi, con dẫn muội muội đến tạp hoá mua ít đồ, mua năm văn rượu đựng vào hồ lô này, năm trứng vịt muối, mười văn rong biển, mua mười cái bát rẻ nhất, hai văn một cái, mười đôi đũa, chắc hết tầm bốn mươi bảy văn, ta đưa cho các ngươi năm mươi văn. Nhớ chưa? Đi sớm về sớm, để ta nấu canh.
Từ khi Lưu Mẫn Hoan chuyển sang nhà mới thì không có cơ hội ra ngoài, cho nên lần này sôi nổi đi theo Lưu Hoài An, đến tạp hóa, lão bản vẫn nhớ bọn họ, cười nói giấy đỏ bán rẻ hơn trước, Lưu Hoài An cười cười, nói những thứ muốn mua, Lưu Mẫn Hoan thì trả giá, cuối cùng đũa không tốn tiền, Lưu Hoài An xách tất cả về trước, Lưu Mẫn Hoan thấy bên cạnh có hàng thịt, đi xem lấy hai văn mua bốn xương chân heo, nhờ lão bản chặt thành từng khúc lấy cỏ buộc lại, về nhà đưa cho Mẫn thị, Mẫn thị không nói gì cả, rửa sạch xương cốt rồi ném vào trong nồi. Lưu Hoài An nhóm lửa, Mẫn thị nấu cơm chiều. Lưu Hoài Du và Lưu Mẫn Tú đã ngủ, Thẩm thị thấy không có chuyện gì nên bảo Lưu Mẫn Hoan dẫn mình ra giúp làm giá cho cây leo.
Tầm bốn giờ, công việc kết thúc, cơm chiều thì Mẫn thị đã chuẩn bị gần xong, vẫn ngồi bên ngoài ăn, ghế không đủ, bọn Lưu Hoài Cẩn đứng ăn, chỉ duy mình nữ nhi Lưu Mẫn Hoan bị mấy huynh trưởng ấn ngồi xuống. Mẫn Tiến vui vẻ nói:
- Đại tỉ, cho đệ thêm một bát, thơm quá a – Một nồi canh thơm phức, lớp hành nổi lềnh bềnh bên trên, rất mê người, Lưu Mẫn Hoan thấy ai cũng uống sạch.
Ăn xong, mọi người cũng không dám ở lâu, sợ trời tối, đường về nhà khó đi, quan trọng là có người già cả như Thẩm thị.
Buổi tối, nằm ở trên giường, Lưu Mẫn Hoan lại nghe thấy phụ mẫu thương lượng chuyện mời khách vào trăm ngày của Hoài Du và Mẫn Tú, chỉ nghe Lưu Hán Văn nói:
- Quên đi, đừng mời, dù sao hôm nay nhà ngoại đã qua đây, chỉ còn cha mẹ, nhà đại ca, nhà tam đệ, còn có nhà Xuân Hoa mà ai cũng biết chúng ta mới ở riêng, đâu có dư dả gì, đợi khi nào làm nhà to thì mời luôn thể.
Lại nghe Mẫn thị thương lượng chuyện nuôi heo, Lưu Hán Văn không đồng ý, một là không có chuồng để nuôi, hai là rất vất vả, ba là hiện giờ không có gì cho ăn. Tiếp theo là nghe hắn nói về di mẫu Hàn thị và Mẫn Tiến, bảo gia đình Mẫn gia dạy dỗ tốt gì đó, Lưu Mẫn Hoan đi vào giấc mộng.
Hôm sau, Lưu Mẫn Hoan rời giường sớm, đi nhìn xem dưa hấu còn sống không, Mẫn thị cười bảo nàng nóng vội. Lưu Hán Văn cơm nước xong đến chỗ lão gia tử, Mẫn thị sai Lưu Mẫn Hoan đi theo, mua mấy cái xương heo lớn về nhà, Lưu Hán Văn báo cho lão gia tử biết sẽ không làm tiệc trăm ngày.
- Không làm cũng được, dù sao thì đã ở riêng rồi, chúng ta không thèm ăn bữa tiệc này, nhà muội muội ngươi cũng đỡ mấy văn tiền – Triệu thị nói.
Lưu Hán Văn không cách nào tiếp lời này nên chuyển qua lão gia tử:
- Phụ thân, lúa mạch non trong nhà cần bón phân, ta muốn lấy chút phân trong nhà để bón, tại nhà ta không có bao nhiêu cả.
- Không khéo rồi, đại ca ngươi đã lấy dùng một phần, ta nghĩ các ngươi không cần nên bán hết số còn lại. Bây giờ là lúc nào rồi mà chưa bón phân cho lúa, ở nhà làm gì hả? – Triệu thị trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro