Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 27
2024-08-21 13:26:16
Lưu Hán Văn nghe xong nói:
- Thế thì ta tìm biện pháp khác vậy – Nói xong liền dẫn Lưu Hán Văn ra ngoài, lão gia tử còn nói với thêm một câu:
- Nếu không có thì dùng tro mà bón.
Lưu Hán Văn ôm lấy Lưu Mẫn Hoan nói:
- Hoan nhi ngoan, tí nữa về nhà mà mẫu thân có hỏi thì con bảo không biết gì nhé.
Trong lòng Lưu Mẫn Hoan đau xót, Lưu Hán Văn không muốn để Mẫn thị thương tâm mà thôi, liền ôm cổ Lưu Hán Văn nói:
- Dạ phụ thân, chúng ta đi mua xương thôi, mẫu thân cho Hoan nhi tiền, chúng ta về nhà nấu một nồi canh xương thật thơm để uống.
Vào giai đoạn phát triển thân thể cho cao lớn, Lưu Mẫn Hoan lấy cớ nói canh xương uống ngon, nên xin Mẫn thị vài văn định hôm nay lại mua thêm mấy cái.
Về nhà, Lưu Hán Văn nói muốn đi bón phân cho lúa non, trong nhà có chút phân người, Mẫn thị biết không đủ, cũng không nhờ cậy gì bên lão phòng, nên đã chuẩn bị tro trước rồi, hai người đẩy phân đi.
Thấy bóng lưng nhọc nhằn của cha mẹ, Lưu Mẫn Hoan khóc tràn mi, phảng phất như thấy được bóng lưng ba mẹ kiếp trước làm việc, giờ khắc này, Lưu Mẫn Hoan rất hi vọng sớm ngày cải thiện hoàn cảnh trong nhà, để bọn họ không vất vả như thế.
Mấy ngày nay, có rất nhiều việc nặng, Mẫn thị ra sức làm việc, Lưu Hán Văn cũng vậy, Lưu Mẫn Hoan ở nhà chăm sóc rau dưa. Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An được nghỉ ba ngày, cùng Dương Vũ Hoài đi nhặt củi, tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú không ai trông, lại còn có Dương Vũ Đức, Lưu Mẫn Hoan đành phải thôi, dặn dò Lưu Hoài Cẩn nhìn thấy cây kim ngân thì phải nhổ về. Lưu Mẫn Hoan đã hỏi rồi, cây kim ngân khô và đã được nghiền nát thì năm mươi văn một cân, tươi thì năm văn một cân, tuy rằng có núi lớn phía sau, nhưng Lưu Mẫn Hoan chỉ biết mỗi loại thảo dược là cây kim ngân. Nếu trồng dãy kim ngân sát tường viện, không chỉ đẹp mắt mà còn có thể bán lấy tiền, quá đã. Hơn nữa nàng phát hiện bên trong không gian của nàng có thể trồng cây, nàng phải khám phá một phen mới được.
Hôm đó, Mẫn thị ra ngoài còn hái không ít đậu phụ nhỏ trở về, Mẫn thị nói chưa đến mùa rau xanh, nên có chút rau này là quá được rồi, Lưu Mẫn Hoan nhớ tới sở thích uống canh đậu phụ non, liền nhờ mẫu thân làm, nhân việc này Lưu Mẫn Hoan cũng nhờ Mẫn thị dạy nàng xào rau, nếu không bận việc thì giúp làm cơm. Mẫn thị nghe xong suy nghĩ một chút đồng ý, nhưng nhắc nàng phải cẩn thận củi lửa, khi nào có huynh trưởng ở nhà mới được nấu ăn.
Cơm chiều là một đĩa đậu phụ non xào, nhất bát canh đậu phụ, bên trong có mấy miếng thịt khô, là thịt lần trước Thẩm thị mang tới, canh rất thơm, Mẫn thị nói hồi nhỏ nàng cũng thích ăn như vậy, nếu đậu già rồi sẽ không thơm thế này. Nghe thế, Lưu Mẫn Hoan lập tức nghĩ được một ý kiến hay nói:
- Mẫu thân, chúng ta trồng bao nhiêu đậu phụ?
- Chắc khoảng một mẫu không ít đâu – Mẫn thị đáp lại.
- Mẫu thân, bây giờ chúng ta hái đậu phụ non bán đi. Có lẽ nhiều người trong thành thích ăn đậu phụ non, chúng ta đem đến An Châu phủ bán, giá cao là cái chắc – Lưu Mẫn Hoan đề nghị.
Mẫn thị lại không nghĩ như vậy:
- Bây giờ bán? Có người mua sao? Nhà nào chả trồng.
Lưu Hoài Cẩn lại ủng hộ ý kiến của Lưu Mẫn Hoan nói:
- Mẫu thân, con thấy có người mua đấy, trong An Châu có ít nhà trồng rau chắc chắn sẽ có người mua. Bây giờ ít rau có thể bán giá tốt. Với lại bây giờ hái hết bán, đến lúc cắt cải dầu sẽ không lo chuyện này nữa, lúa mạch thì mới bón phân, mấy ngày này rãnh rỗi mà. Xe lừa, xe trâu đến An Châu phủ nhiều, buổi chiều mẫu thân dẫn chúng con đi hái, sáng sớm hôm sau đến An Châu bán, chừng giữa trưa là về.
- Nghe con nói vậy cũng có lí, được, theo lời con, buổi chiều ngày mai sẽ đi hái – Lưu Hoài Cẩn nói làm Mẫn thị động tâm, Lưu Mẫn Hoan liếc mắt xem thường, rõ ràng là ý của mình mà.
Chiều hôm sau, Mẫn thị ôm Lưu Hoài Du và Lưu Mẫn Tú đặt vào trong thúng, ôm theo lấy mấy cái sọt nhỏ, cả nhà ra quân xuống đất, lần đầu tiên Lưu Mẫn Hoan hái đậu phụ, Mẫn thị cẩn thận dạy Mẫn Hoan cách hái, hái những cái to trước, Vân thị và Dương Vũ Hoài cũng đi cùng bọn họ, tiểu Vũ Đức ở một bên trông Lưu Hoài Du và Lưu Mẫn Tú. Bởi vì phải chọn để hái, cho nên tốc độ hơi chậm, Lưu Mẫn Hoan không biết mất bao lâu, tới lúc trời tối đen mới đi vào nhà, Lưu Mẫn Hoan tìm ít cỏ dại trải lên trên, để người khác không phát hiện, Mẫn thị thấy là hiểu nở nụ cười.
Sáng sớm, Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị đi một chuyến, Lưu Mẫn Hoan bắt đầu đứng ngồi không yên, lại làm công việc ngày thường, cho gà ăn, quét dọn sân, đặt tiểu Hoài Du và Mẫn Tú trong thúng đặt ở vị trí nàng nhìn thấy, vừa canh chừng vừa cầm cuốc nhỏ đi nhổ cỏ và xới đất cho dưa hấu, lại làm cỏ, tìm giun và sâu cho gà ăn làm một hồi, nghỉ ngơi chút ít, chờ đến lúc Lưu Hán Văn và Mẫn thị trở về thì đã làm được hai mảnh nhỏ, Lưu Mẫn Hoan mở cửa, thấy sọt trống không rất vui vẻ hỏi:
- Mẫu thân, bán bao nhiêu tiền một cân?
- Bốn văn một cân, ta cũng không ngờ rau lại ít đến vậy, rau dưa khác thì không nhiều, trong thành cũng có bán cái này nhưng rất ít. Nhà khác bán rau chỉ được ba văn, ta nghĩ bán bốn văn chắc được, ai dè bán hết nhanh – Mẫn thị vui mừng hứng khởi nói, gương mặt trầm ổn thường ngày của Lưu Hán Văn cũng lộ ra nét cười.
Mấy ngày liên tục, Lưu Hán Văn và Mẫn thị đều đi An Châu phủ, đậu phụ trong nhà bán gần hết. Tối hôm đó, Mẫn thị thương lượng cùng Lưu Hán Văn, nói bán được gần hai lượng bạc, dùng bạc này thuê vài công đào cái giếng, chứ múc nước rửa ráy không tiện, thừa dịp bây giờ không có việc làm, mấy hôm sau phải cắt cải dầu, ruộng lúa phải cấy mạ, trồng vạt tiểu đậu phụ mới, nói xong Mẫn thị thở dài.
Lưu Hán Văn nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu:
- Được, mai ta kêu người đào giếng luôn, mỗi ngày đi múc nước cũng vất vả quá, chuyện cấy mạ thì tam đệ, nếu không nhờ thì nhờ Tiến nhi, ta làm được, nàng đừng lo.
Lưu Mẫn Hoan ngồi bên cạnh ngẫm nghĩ, nàng vẫn nên lấy nước trong không gian để ngâm hạt giống, nàng thấy như vậy hạt giống sẽ nảy mầm nhanh hơn, còn có thể tìm cơ hội dùng nước trong không gian để tưới.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Hán Văn đi tìm người đào giếng, buổi chiều thợ đào giếng đã tới, Mẫn thị liền nói ra ba yêu cầu: đắp miệng giếng cao, làm thanh ngang để kéo nước, có nắp giếng. Việc này làm hết ba ngày mới xong, mất gần ba lượng bạc, bên cạnh giếng có thềm đá, một nhà Lưu Mẫn Hoan đều cao hứng, Mẫn thị không phải xách nước xa, Lưu Mẫn Hoan cũng không cần đến trong thôn giặt quần áo, rửa rau, bớt nhiều việc.
Kế tiếp là những ngày bận rộn, nhổ đậu, gieo hạt, xới đất, mấy việc này Lưu Hán Văn và Mẫn thị cùng nhau làm, sau khi Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An về nhà thì đảm nhận việc tưới nước cho rau. Lưu Mẫn Hoan chỉ có thể ở nhà hái chút đậu phụ, trông em, nấu cơm, nàng lén lút bỏ nước không gian vào trong đồ ăn nên mọi người làm việc nhiều ngày cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, sáng hôm sau đều tinh thần hứng khởi đi làm.
Hôm nay Lưu lão gia tử đến nói cải dầu có thể cắt, thuận tiện cầm vài cái xương và một khối thịt heo nhỏ, Lưu Mẫn Hoan mở cửa, thấy tổ phụ vui vẻ giơ nhưng thứ trong tay, nói với Lưu Mẫn Hoan:
- Hoan nhi, tổ phụ cho các ngươi thịt nè, phụ mẫu của ngươi đâu? Không ở nhà à?
Lưu Mẫn Hoan nhìn thoáng qua chút thịt kia, tầm một cân, nàng nghĩ là mua, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, buổi sáng mình không chú ý, mặt ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ nói:
- Cảm ơn tổ phụ, phụ thân và mẫu thân đang làm việc bên trong.
Liếc nhìn cái giếng vừa xây trong sân, ý cười trên mặt của Lưu lão gia tử thu lại, nhìn Lưu Hán Văn và Mẫn thị vừa chạy tới, mở miệng chất vấn Lưu Hán Văn:
- Chuyện đào giếng lớn như vậy mà ngươi lại không nói với chúng ta một tiếng, ngươi bảo nhà ngươi có nhiều chỗ dùng tiền, nhiều đến nỗi đi vài bước cũng mệt, ném bạc lung tung hả? Trừ nhưng gia đình giàu có trong thôn, nhà ai chẳng đi xách nước? Các ngươi lại còn la ó, phá sản, đồ phá sản, có tiền mà phá tiền. Mệt chúng ta còn nhớ tới các ngươi, mới giết heo đã đưa thịt qua đây – Nói xong thở phì phì rời đi.
- Thế thì ta tìm biện pháp khác vậy – Nói xong liền dẫn Lưu Hán Văn ra ngoài, lão gia tử còn nói với thêm một câu:
- Nếu không có thì dùng tro mà bón.
Lưu Hán Văn ôm lấy Lưu Mẫn Hoan nói:
- Hoan nhi ngoan, tí nữa về nhà mà mẫu thân có hỏi thì con bảo không biết gì nhé.
Trong lòng Lưu Mẫn Hoan đau xót, Lưu Hán Văn không muốn để Mẫn thị thương tâm mà thôi, liền ôm cổ Lưu Hán Văn nói:
- Dạ phụ thân, chúng ta đi mua xương thôi, mẫu thân cho Hoan nhi tiền, chúng ta về nhà nấu một nồi canh xương thật thơm để uống.
Vào giai đoạn phát triển thân thể cho cao lớn, Lưu Mẫn Hoan lấy cớ nói canh xương uống ngon, nên xin Mẫn thị vài văn định hôm nay lại mua thêm mấy cái.
Về nhà, Lưu Hán Văn nói muốn đi bón phân cho lúa non, trong nhà có chút phân người, Mẫn thị biết không đủ, cũng không nhờ cậy gì bên lão phòng, nên đã chuẩn bị tro trước rồi, hai người đẩy phân đi.
Thấy bóng lưng nhọc nhằn của cha mẹ, Lưu Mẫn Hoan khóc tràn mi, phảng phất như thấy được bóng lưng ba mẹ kiếp trước làm việc, giờ khắc này, Lưu Mẫn Hoan rất hi vọng sớm ngày cải thiện hoàn cảnh trong nhà, để bọn họ không vất vả như thế.
Mấy ngày nay, có rất nhiều việc nặng, Mẫn thị ra sức làm việc, Lưu Hán Văn cũng vậy, Lưu Mẫn Hoan ở nhà chăm sóc rau dưa. Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An được nghỉ ba ngày, cùng Dương Vũ Hoài đi nhặt củi, tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú không ai trông, lại còn có Dương Vũ Đức, Lưu Mẫn Hoan đành phải thôi, dặn dò Lưu Hoài Cẩn nhìn thấy cây kim ngân thì phải nhổ về. Lưu Mẫn Hoan đã hỏi rồi, cây kim ngân khô và đã được nghiền nát thì năm mươi văn một cân, tươi thì năm văn một cân, tuy rằng có núi lớn phía sau, nhưng Lưu Mẫn Hoan chỉ biết mỗi loại thảo dược là cây kim ngân. Nếu trồng dãy kim ngân sát tường viện, không chỉ đẹp mắt mà còn có thể bán lấy tiền, quá đã. Hơn nữa nàng phát hiện bên trong không gian của nàng có thể trồng cây, nàng phải khám phá một phen mới được.
Hôm đó, Mẫn thị ra ngoài còn hái không ít đậu phụ nhỏ trở về, Mẫn thị nói chưa đến mùa rau xanh, nên có chút rau này là quá được rồi, Lưu Mẫn Hoan nhớ tới sở thích uống canh đậu phụ non, liền nhờ mẫu thân làm, nhân việc này Lưu Mẫn Hoan cũng nhờ Mẫn thị dạy nàng xào rau, nếu không bận việc thì giúp làm cơm. Mẫn thị nghe xong suy nghĩ một chút đồng ý, nhưng nhắc nàng phải cẩn thận củi lửa, khi nào có huynh trưởng ở nhà mới được nấu ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơm chiều là một đĩa đậu phụ non xào, nhất bát canh đậu phụ, bên trong có mấy miếng thịt khô, là thịt lần trước Thẩm thị mang tới, canh rất thơm, Mẫn thị nói hồi nhỏ nàng cũng thích ăn như vậy, nếu đậu già rồi sẽ không thơm thế này. Nghe thế, Lưu Mẫn Hoan lập tức nghĩ được một ý kiến hay nói:
- Mẫu thân, chúng ta trồng bao nhiêu đậu phụ?
- Chắc khoảng một mẫu không ít đâu – Mẫn thị đáp lại.
- Mẫu thân, bây giờ chúng ta hái đậu phụ non bán đi. Có lẽ nhiều người trong thành thích ăn đậu phụ non, chúng ta đem đến An Châu phủ bán, giá cao là cái chắc – Lưu Mẫn Hoan đề nghị.
Mẫn thị lại không nghĩ như vậy:
- Bây giờ bán? Có người mua sao? Nhà nào chả trồng.
Lưu Hoài Cẩn lại ủng hộ ý kiến của Lưu Mẫn Hoan nói:
- Mẫu thân, con thấy có người mua đấy, trong An Châu có ít nhà trồng rau chắc chắn sẽ có người mua. Bây giờ ít rau có thể bán giá tốt. Với lại bây giờ hái hết bán, đến lúc cắt cải dầu sẽ không lo chuyện này nữa, lúa mạch thì mới bón phân, mấy ngày này rãnh rỗi mà. Xe lừa, xe trâu đến An Châu phủ nhiều, buổi chiều mẫu thân dẫn chúng con đi hái, sáng sớm hôm sau đến An Châu bán, chừng giữa trưa là về.
- Nghe con nói vậy cũng có lí, được, theo lời con, buổi chiều ngày mai sẽ đi hái – Lưu Hoài Cẩn nói làm Mẫn thị động tâm, Lưu Mẫn Hoan liếc mắt xem thường, rõ ràng là ý của mình mà.
Chiều hôm sau, Mẫn thị ôm Lưu Hoài Du và Lưu Mẫn Tú đặt vào trong thúng, ôm theo lấy mấy cái sọt nhỏ, cả nhà ra quân xuống đất, lần đầu tiên Lưu Mẫn Hoan hái đậu phụ, Mẫn thị cẩn thận dạy Mẫn Hoan cách hái, hái những cái to trước, Vân thị và Dương Vũ Hoài cũng đi cùng bọn họ, tiểu Vũ Đức ở một bên trông Lưu Hoài Du và Lưu Mẫn Tú. Bởi vì phải chọn để hái, cho nên tốc độ hơi chậm, Lưu Mẫn Hoan không biết mất bao lâu, tới lúc trời tối đen mới đi vào nhà, Lưu Mẫn Hoan tìm ít cỏ dại trải lên trên, để người khác không phát hiện, Mẫn thị thấy là hiểu nở nụ cười.
Sáng sớm, Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị đi một chuyến, Lưu Mẫn Hoan bắt đầu đứng ngồi không yên, lại làm công việc ngày thường, cho gà ăn, quét dọn sân, đặt tiểu Hoài Du và Mẫn Tú trong thúng đặt ở vị trí nàng nhìn thấy, vừa canh chừng vừa cầm cuốc nhỏ đi nhổ cỏ và xới đất cho dưa hấu, lại làm cỏ, tìm giun và sâu cho gà ăn làm một hồi, nghỉ ngơi chút ít, chờ đến lúc Lưu Hán Văn và Mẫn thị trở về thì đã làm được hai mảnh nhỏ, Lưu Mẫn Hoan mở cửa, thấy sọt trống không rất vui vẻ hỏi:
- Mẫu thân, bán bao nhiêu tiền một cân?
- Bốn văn một cân, ta cũng không ngờ rau lại ít đến vậy, rau dưa khác thì không nhiều, trong thành cũng có bán cái này nhưng rất ít. Nhà khác bán rau chỉ được ba văn, ta nghĩ bán bốn văn chắc được, ai dè bán hết nhanh – Mẫn thị vui mừng hứng khởi nói, gương mặt trầm ổn thường ngày của Lưu Hán Văn cũng lộ ra nét cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày liên tục, Lưu Hán Văn và Mẫn thị đều đi An Châu phủ, đậu phụ trong nhà bán gần hết. Tối hôm đó, Mẫn thị thương lượng cùng Lưu Hán Văn, nói bán được gần hai lượng bạc, dùng bạc này thuê vài công đào cái giếng, chứ múc nước rửa ráy không tiện, thừa dịp bây giờ không có việc làm, mấy hôm sau phải cắt cải dầu, ruộng lúa phải cấy mạ, trồng vạt tiểu đậu phụ mới, nói xong Mẫn thị thở dài.
Lưu Hán Văn nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu:
- Được, mai ta kêu người đào giếng luôn, mỗi ngày đi múc nước cũng vất vả quá, chuyện cấy mạ thì tam đệ, nếu không nhờ thì nhờ Tiến nhi, ta làm được, nàng đừng lo.
Lưu Mẫn Hoan ngồi bên cạnh ngẫm nghĩ, nàng vẫn nên lấy nước trong không gian để ngâm hạt giống, nàng thấy như vậy hạt giống sẽ nảy mầm nhanh hơn, còn có thể tìm cơ hội dùng nước trong không gian để tưới.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Hán Văn đi tìm người đào giếng, buổi chiều thợ đào giếng đã tới, Mẫn thị liền nói ra ba yêu cầu: đắp miệng giếng cao, làm thanh ngang để kéo nước, có nắp giếng. Việc này làm hết ba ngày mới xong, mất gần ba lượng bạc, bên cạnh giếng có thềm đá, một nhà Lưu Mẫn Hoan đều cao hứng, Mẫn thị không phải xách nước xa, Lưu Mẫn Hoan cũng không cần đến trong thôn giặt quần áo, rửa rau, bớt nhiều việc.
Kế tiếp là những ngày bận rộn, nhổ đậu, gieo hạt, xới đất, mấy việc này Lưu Hán Văn và Mẫn thị cùng nhau làm, sau khi Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An về nhà thì đảm nhận việc tưới nước cho rau. Lưu Mẫn Hoan chỉ có thể ở nhà hái chút đậu phụ, trông em, nấu cơm, nàng lén lút bỏ nước không gian vào trong đồ ăn nên mọi người làm việc nhiều ngày cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, sáng hôm sau đều tinh thần hứng khởi đi làm.
Hôm nay Lưu lão gia tử đến nói cải dầu có thể cắt, thuận tiện cầm vài cái xương và một khối thịt heo nhỏ, Lưu Mẫn Hoan mở cửa, thấy tổ phụ vui vẻ giơ nhưng thứ trong tay, nói với Lưu Mẫn Hoan:
- Hoan nhi, tổ phụ cho các ngươi thịt nè, phụ mẫu của ngươi đâu? Không ở nhà à?
Lưu Mẫn Hoan nhìn thoáng qua chút thịt kia, tầm một cân, nàng nghĩ là mua, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, buổi sáng mình không chú ý, mặt ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ nói:
- Cảm ơn tổ phụ, phụ thân và mẫu thân đang làm việc bên trong.
Liếc nhìn cái giếng vừa xây trong sân, ý cười trên mặt của Lưu lão gia tử thu lại, nhìn Lưu Hán Văn và Mẫn thị vừa chạy tới, mở miệng chất vấn Lưu Hán Văn:
- Chuyện đào giếng lớn như vậy mà ngươi lại không nói với chúng ta một tiếng, ngươi bảo nhà ngươi có nhiều chỗ dùng tiền, nhiều đến nỗi đi vài bước cũng mệt, ném bạc lung tung hả? Trừ nhưng gia đình giàu có trong thôn, nhà ai chẳng đi xách nước? Các ngươi lại còn la ó, phá sản, đồ phá sản, có tiền mà phá tiền. Mệt chúng ta còn nhớ tới các ngươi, mới giết heo đã đưa thịt qua đây – Nói xong thở phì phì rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro