Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 28
2024-08-21 13:26:16
Lưu Hán Văn sắc mặt khó coi, Mẫn thị tức giận gạt nước mắt, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An chỉ biết trừng mắt nhìn bóng lưng lão gia tử, cắn cắn môi, Lưu Mẫn Hoan tiến lên nắm lấy tay của Mẫn thị nói:
- Mẫu thân, người đừng khóc, xách nước rất mệt, đào giếng rồi chúng ta không cần phải vất vả nữa, Hoan nhi cũng không sợ rơi vào hồ mỗi lần giặt đồ - Mẫn thị ôm đứa nhỏ khóc một hồi mới lau khô nước mắt.
Lưu Hán Văn nhìn tình cảnh này sắc mặt càng không tốt, khẽ vỗ nhẹ vào lưng của Mẫn thị, đợi nàng tạm thời nín khóc mới thở dài thườn thượt xoay người, Lưu Mẫn Hoan ngước đầu nhìn theo phát hiện lưng của phụ than hơi còng xuống, nàng cũng thở dài, giữa phụ mẫu và thê nhi thật sự khó chọn lựa.
Không lâu sau, Triệu thị đến nhìn một vòng nói:
- Lão nhị à, ta luôn nghĩ ngươi là người thành thật, lại nhiều đứa nhỏ, luôn khóc than, lúc ở riêng phụ thân ngươi còn nói cuộc sống của các ngươi e rằng không dễ chịu, nhưng ai biết các ngươi lại như vậy, mấy năm nay, sợ là tiền lão nhị không đưa hết cho ta phải không, không chừng là giấu không ít, nếu không thì mua được đám đất lớn vậy sao? Trước mặt chúng ta thì khóc than, về nhà lại đào giếng, khó trách phụ thân ngươi trở về lại tức giận như vậy, mệt chúng ta còn một lòng nhớ thương các ngươi nghèo khổ, trong nhà mới giết heo đã đưa xương và thịt cho các ngươi. Không chừng mỗi ngày các ngươi đều gạt chúng ta ăn bao nhiêu thứ tốt. Đúng là con lớn không giữ được – Nói xong còn rút khăn giả vờ lau nước mắt.
Mẫn thị hồi lâu đã bình tĩnh hơn nghĩ ra cách ứng phó nói:
- Mẫu thân, người nói như vậy thì oan chết chúng ta, số bạc mấy năm nay chúng ta làm được bao nhiêu thì ai chẳng biết, trong tay có bao nhiêu tiền đều giao hết cho ngươi, trong lòng ngươi rõ nhất, ta cũng đâu phải ngày một ngày hai ở nhà các ngươi, những mười năm, mẫu thân còn không hiểu tính ta à? Tiền mua đất là đồ cưới của ta, mấy năm nay ta không dám đụng, chờ hôm nay mới lấy ra mua chút đất, nhưng mua xong cũng không thừa lại gì, tiền làm sân là tiểu đệ bán con mồi săn được cho mượn, mấy ngày trước là trăm ngày của tiểu Hoài Du và Mẫn Tú, mẫu thân ta đến thăm ta, thấy ta phải đi xách nước xa, Hoan nhi lại giặt đồ rửa rau, mẫu thân đau lòng nên cho ta mượn mấy lượng bạc vụn dùng, về sau có tiền thì trả lại.
Triệu thị nghe xong có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói thầm một câu:
- Ai biết thật hay giả, ngươi muốn nói kiểu gì chẳng được. Lại nói, ngươi còn có đệ đệ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, đáng thương một nhà Xuân Hoa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cũng không có ca ca nào nhớ thương.
- Mẫu thân, ngươi nhìn nhà ta đi, cũng là một đám con thơ, ở riêng không có lấy một hạt gạo, ngày nào cũng ra ngoài mua, buổi tối thì ăn cháo, ngươi thấy đấy, quần áo bọn nhỏ đã cũ nát cả rồi – Đâu chỉ Triệu thị biết than vãn, Mẫn thị cũng biết chứ.
Triệu thị nhìn Mẫn thị đáp lại:
- Không phải đã cho các ngươi một điếu tiền sao? Được rồi, ngươi đừng tố khổ với ta. Ai biết ngươi nói được mấy câu là thật? – Nói xong nhìn thoáng qua đám gà trong viện lại tiếp tục nói – Mấy ngày nữa sẽ có người đến xem tướng Xuân Mai, trong nhà không có gì để chiêu đãi, ta bắt hai con gà tạm vậy.
- Mẫu thân, ngươi cũng thấy đám gà này còn chưa trưởng thành, lớn nhất chưa đến hai cân, bắt cũng tiếc, nếu không thì người bắt con gà mái mẹ kia trở về đi, nó đẻ trứng rồi – Mẫn thị biết hôm nay Triệu thị sẽ lấy thứ gì đó rồi mới về nên chủ động nói.
- Vậy cũng được – Cuối cùng Triệu thị cầm con gà mái già đi về.
Lưu Mẫn Hoan cực kì bất đắc dĩ, xem ra cuộc sống thanh tĩnh khó được, về sau có bạc xây nhà, có thể bị tống tiền.
Mùng chín tháng ba là sinh nhật bảy tuổi của Lưu Hoài An, sáng sớm Mẫn thị đã dậy nấu một cái trứng luộc cho hắn, lại lấy một đôi giày vải nói:
- Ta cũng định may cho con một bộ quần áo mới, nhưng mấy ngày nay bận quá, ta nhất định sẽ bù sau – Lưu Hoài An đỏ hồng mắt gật gật đầu.
Lưu Mẫn Hoan cũng đưa túi lưới nàng tự tay làm cho Lưu Hoài An miệng ngọt ngào nói:
- Chúc nhị ca phúc như đông hải thọ tựa nam sơn, bây giờ ta chỉ có thể tặng quà như vậy mà thôi, đợi sau này ta lại bù thêm.
Lưu Hoài An xoa đầu của Lưu Mẫn Hoan mỉm cười nói:
- Không cần, ta rất thích túi lưới này – Hắn cẩn thận cất túi lưới và giày vào tủ của hắn rồi mới đề nghị với Lưu Hán Văn Mẫn thị - Phụ thân, mẫu thân, chúng ta ra ngoài làm việc thôi.
Lưu Hán Văn nhìn thời tiết hôm nay, dẫn Lưu Hoài Cẩn đi cày bừa vụ xuân, Lưu Hoài An lại giúp Mẫn thị đi cắt cải dầu, cắt được bao nhiêu thì cắt, rồi ôm về nhà phơi, sai Lưu Mẫn Hoan đuổi gà không để chúng nó giẫm hư, Bốn người bận rộn một hồi mới xem như gần xong.
Có một ngày Lưu Hán Văn đến nhà cũ một chuyến, lúc trở về sắc mặt không vui, Mẫn thị cũng không hỏi cái gì chỉ dịu dàng bưng cơm chiều lên, múc cho mỗi người một bát canh xương, từ cái lần mà Lưu Mẫn Hoan mua xương về nhà hầm, Mẫn thị luôn luôn mua cho cả nhà ăn.
Lưu Hán Văn nhìn đàn con trước mắt, lớn biết chăm sóc cho nhỏ, mà nhỏ biết nhường lớn, có khiêm có nhường , cơm nước xong đại nhi tử chủ động thu dọn bát đũa, nhị nhi tử hỗ trợ, nữ nhi quét rác, nhìn Mẫn thị cảm khái:
- Du nhi à, vất vả cho ngươi rồi, ngươi dạy các con rất tốt.
Lên giường, Lưu Mẫn Hoan nghe cuộc đối thoại của phụ mẫu, mới biết được chuyện hôm nay phụ thân đến nhà cũ, lão gia tử không thèm nhìn hắn, vẫn còn tứ giận vụ đào giếng. Triệu thị thì khóc bảo nhà nghèo khổ, thì ra việc hôn nhân của Xuân Mai không thành, người ta ghét bỏ Xuân Mai sức khỏe kém, muốn năm mươi lượng bạc làm của hồi môn, tiền kiếm được mấy năm nay của Lưu Hán Văn đều đưa hết cho Triệu thị, cứ cho rằng mình luôn sống ở đây, nhà mình cũng không cần bạc, lại bớt chuyện gây gỗ, cho nên bọn nhỏ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sau khi ở riêng, nhà mình lại nghèo túng, cũng muốn xây cái nhà trước mùa đông, không thể để các con chen chúc trong nhà gỗ chật hẹp mà lạnh lẽo này được nhưng Triệu thị tuyệt đối không thông cảm chuyện này, lại là mẹ ruột của mình nên Lưu Hán Văn không thể nói này nọ.
Hôm sau, trời đổ mưa một ngày, Mẫn thị nói may là đã cắt xong cải dầu, Lưu Mẫn Hoan nhân cơ hội hỏi:
- Mẫu thân, chúng ta thu được bao nhiêu cải dầu vậy?
- Hơn một thạch – Mẫn thị đáp lại.
Lưu Mẫn Hoan nhẩm tính một chút chưa được hai trăm cân, sản lượng thấp lại hỏi:
- Vậy số cải dầu này làm được bao nhiêu dầu ạ?
- Chắc được 60 cân, năm nay chúng ta không cần mua đâu, chiều nay ta sẽ chưng lấy dầu, xác cải dầu thì để làm phân bỏ trước khi cấy mạ - Mẫn thị cũng từng nhẩm tính thử.
Lưu Mẫn Hoan phát hiện cho dù con cái hỏi vấn đề gì, Mẫn thị luôn nhẫn nại giải đáp, chắc trong tiềm thức của mẫu thân luôn hi vọng dạy cho con nhiều điều trong cuộc sống, cho nên Lưu Hoài Cẩn còn nhỏ tuổi đã trầm ổn, hiểu được rất nhiều, Lưu Mẫn Hoan so sánh, bản thân mình đã sống hơn người khác một đời lại không biết nhiều như vậy, có chút căm giận bất bình.
Nói chuyện được một lúc, mưa đã tạnh, Lưu Mẫn Hoan đến đất trồng rau nhìn xem, rau muống cao lớn không ít, kiếp trước Lưu Mẫn Hoan rất thích ăn rau muống, ây giờ cũng chỉ đổi cái thân thể mà thôi, cải thìa đã sớm hái ăn rồi, cơn mưa lần này lại làm chúng nó phát triển mạnh, chen chen chúc chúc, Lưu Mẫn Hoan nhổ một ít vào nhà, lúc ăn cơm chiều, nói với Mẫn thị rằng có thể nhổ ít cải thìa và rau muống đi bán, bây giờ rau củ vẫn thiếu có thể bán giá tốt.
- Phải bán chứ, ta và nhị ca con đi bán rau củ, phụ thân con còn phải cấy mạ, ừa lúc trời đổ mưa thích hợp để trồng hoa màu – Mẫn thị nói.
Vừa khéo là hôm sau trời đầy mây, Lưu Hán Văn dẫn Lưu Hoài Cẩn đi gieo mạ, Mẫn thị thì lại dẫn Lưu Hoài An vào thành bán rau củ, Lưu Mẫn Hoan đành phải cầm cái cuốc nhỏ làm cỏ, xới đất bắt giun, nhìn thành quả lao động của bản thân, tâm tình rất sung sướng, năm nay có xây được nhà không thì phải trông đợi vào dưa hấu, cho nên Lưu Mẫn Hoan vô cùng tỉ mỉ. Không riêng gì phân gà, nước rửa xương, máu loãng đều tưới cho cây, chủ yếu vẫn là nước trong không gian.
- Mẫu thân, người đừng khóc, xách nước rất mệt, đào giếng rồi chúng ta không cần phải vất vả nữa, Hoan nhi cũng không sợ rơi vào hồ mỗi lần giặt đồ - Mẫn thị ôm đứa nhỏ khóc một hồi mới lau khô nước mắt.
Lưu Hán Văn nhìn tình cảnh này sắc mặt càng không tốt, khẽ vỗ nhẹ vào lưng của Mẫn thị, đợi nàng tạm thời nín khóc mới thở dài thườn thượt xoay người, Lưu Mẫn Hoan ngước đầu nhìn theo phát hiện lưng của phụ than hơi còng xuống, nàng cũng thở dài, giữa phụ mẫu và thê nhi thật sự khó chọn lựa.
Không lâu sau, Triệu thị đến nhìn một vòng nói:
- Lão nhị à, ta luôn nghĩ ngươi là người thành thật, lại nhiều đứa nhỏ, luôn khóc than, lúc ở riêng phụ thân ngươi còn nói cuộc sống của các ngươi e rằng không dễ chịu, nhưng ai biết các ngươi lại như vậy, mấy năm nay, sợ là tiền lão nhị không đưa hết cho ta phải không, không chừng là giấu không ít, nếu không thì mua được đám đất lớn vậy sao? Trước mặt chúng ta thì khóc than, về nhà lại đào giếng, khó trách phụ thân ngươi trở về lại tức giận như vậy, mệt chúng ta còn một lòng nhớ thương các ngươi nghèo khổ, trong nhà mới giết heo đã đưa xương và thịt cho các ngươi. Không chừng mỗi ngày các ngươi đều gạt chúng ta ăn bao nhiêu thứ tốt. Đúng là con lớn không giữ được – Nói xong còn rút khăn giả vờ lau nước mắt.
Mẫn thị hồi lâu đã bình tĩnh hơn nghĩ ra cách ứng phó nói:
- Mẫu thân, người nói như vậy thì oan chết chúng ta, số bạc mấy năm nay chúng ta làm được bao nhiêu thì ai chẳng biết, trong tay có bao nhiêu tiền đều giao hết cho ngươi, trong lòng ngươi rõ nhất, ta cũng đâu phải ngày một ngày hai ở nhà các ngươi, những mười năm, mẫu thân còn không hiểu tính ta à? Tiền mua đất là đồ cưới của ta, mấy năm nay ta không dám đụng, chờ hôm nay mới lấy ra mua chút đất, nhưng mua xong cũng không thừa lại gì, tiền làm sân là tiểu đệ bán con mồi săn được cho mượn, mấy ngày trước là trăm ngày của tiểu Hoài Du và Mẫn Tú, mẫu thân ta đến thăm ta, thấy ta phải đi xách nước xa, Hoan nhi lại giặt đồ rửa rau, mẫu thân đau lòng nên cho ta mượn mấy lượng bạc vụn dùng, về sau có tiền thì trả lại.
Triệu thị nghe xong có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói thầm một câu:
- Ai biết thật hay giả, ngươi muốn nói kiểu gì chẳng được. Lại nói, ngươi còn có đệ đệ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, đáng thương một nhà Xuân Hoa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cũng không có ca ca nào nhớ thương.
- Mẫu thân, ngươi nhìn nhà ta đi, cũng là một đám con thơ, ở riêng không có lấy một hạt gạo, ngày nào cũng ra ngoài mua, buổi tối thì ăn cháo, ngươi thấy đấy, quần áo bọn nhỏ đã cũ nát cả rồi – Đâu chỉ Triệu thị biết than vãn, Mẫn thị cũng biết chứ.
Triệu thị nhìn Mẫn thị đáp lại:
- Không phải đã cho các ngươi một điếu tiền sao? Được rồi, ngươi đừng tố khổ với ta. Ai biết ngươi nói được mấy câu là thật? – Nói xong nhìn thoáng qua đám gà trong viện lại tiếp tục nói – Mấy ngày nữa sẽ có người đến xem tướng Xuân Mai, trong nhà không có gì để chiêu đãi, ta bắt hai con gà tạm vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẫu thân, ngươi cũng thấy đám gà này còn chưa trưởng thành, lớn nhất chưa đến hai cân, bắt cũng tiếc, nếu không thì người bắt con gà mái mẹ kia trở về đi, nó đẻ trứng rồi – Mẫn thị biết hôm nay Triệu thị sẽ lấy thứ gì đó rồi mới về nên chủ động nói.
- Vậy cũng được – Cuối cùng Triệu thị cầm con gà mái già đi về.
Lưu Mẫn Hoan cực kì bất đắc dĩ, xem ra cuộc sống thanh tĩnh khó được, về sau có bạc xây nhà, có thể bị tống tiền.
Mùng chín tháng ba là sinh nhật bảy tuổi của Lưu Hoài An, sáng sớm Mẫn thị đã dậy nấu một cái trứng luộc cho hắn, lại lấy một đôi giày vải nói:
- Ta cũng định may cho con một bộ quần áo mới, nhưng mấy ngày nay bận quá, ta nhất định sẽ bù sau – Lưu Hoài An đỏ hồng mắt gật gật đầu.
Lưu Mẫn Hoan cũng đưa túi lưới nàng tự tay làm cho Lưu Hoài An miệng ngọt ngào nói:
- Chúc nhị ca phúc như đông hải thọ tựa nam sơn, bây giờ ta chỉ có thể tặng quà như vậy mà thôi, đợi sau này ta lại bù thêm.
Lưu Hoài An xoa đầu của Lưu Mẫn Hoan mỉm cười nói:
- Không cần, ta rất thích túi lưới này – Hắn cẩn thận cất túi lưới và giày vào tủ của hắn rồi mới đề nghị với Lưu Hán Văn Mẫn thị - Phụ thân, mẫu thân, chúng ta ra ngoài làm việc thôi.
Lưu Hán Văn nhìn thời tiết hôm nay, dẫn Lưu Hoài Cẩn đi cày bừa vụ xuân, Lưu Hoài An lại giúp Mẫn thị đi cắt cải dầu, cắt được bao nhiêu thì cắt, rồi ôm về nhà phơi, sai Lưu Mẫn Hoan đuổi gà không để chúng nó giẫm hư, Bốn người bận rộn một hồi mới xem như gần xong.
Có một ngày Lưu Hán Văn đến nhà cũ một chuyến, lúc trở về sắc mặt không vui, Mẫn thị cũng không hỏi cái gì chỉ dịu dàng bưng cơm chiều lên, múc cho mỗi người một bát canh xương, từ cái lần mà Lưu Mẫn Hoan mua xương về nhà hầm, Mẫn thị luôn luôn mua cho cả nhà ăn.
Lưu Hán Văn nhìn đàn con trước mắt, lớn biết chăm sóc cho nhỏ, mà nhỏ biết nhường lớn, có khiêm có nhường , cơm nước xong đại nhi tử chủ động thu dọn bát đũa, nhị nhi tử hỗ trợ, nữ nhi quét rác, nhìn Mẫn thị cảm khái:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Du nhi à, vất vả cho ngươi rồi, ngươi dạy các con rất tốt.
Lên giường, Lưu Mẫn Hoan nghe cuộc đối thoại của phụ mẫu, mới biết được chuyện hôm nay phụ thân đến nhà cũ, lão gia tử không thèm nhìn hắn, vẫn còn tứ giận vụ đào giếng. Triệu thị thì khóc bảo nhà nghèo khổ, thì ra việc hôn nhân của Xuân Mai không thành, người ta ghét bỏ Xuân Mai sức khỏe kém, muốn năm mươi lượng bạc làm của hồi môn, tiền kiếm được mấy năm nay của Lưu Hán Văn đều đưa hết cho Triệu thị, cứ cho rằng mình luôn sống ở đây, nhà mình cũng không cần bạc, lại bớt chuyện gây gỗ, cho nên bọn nhỏ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sau khi ở riêng, nhà mình lại nghèo túng, cũng muốn xây cái nhà trước mùa đông, không thể để các con chen chúc trong nhà gỗ chật hẹp mà lạnh lẽo này được nhưng Triệu thị tuyệt đối không thông cảm chuyện này, lại là mẹ ruột của mình nên Lưu Hán Văn không thể nói này nọ.
Hôm sau, trời đổ mưa một ngày, Mẫn thị nói may là đã cắt xong cải dầu, Lưu Mẫn Hoan nhân cơ hội hỏi:
- Mẫu thân, chúng ta thu được bao nhiêu cải dầu vậy?
- Hơn một thạch – Mẫn thị đáp lại.
Lưu Mẫn Hoan nhẩm tính một chút chưa được hai trăm cân, sản lượng thấp lại hỏi:
- Vậy số cải dầu này làm được bao nhiêu dầu ạ?
- Chắc được 60 cân, năm nay chúng ta không cần mua đâu, chiều nay ta sẽ chưng lấy dầu, xác cải dầu thì để làm phân bỏ trước khi cấy mạ - Mẫn thị cũng từng nhẩm tính thử.
Lưu Mẫn Hoan phát hiện cho dù con cái hỏi vấn đề gì, Mẫn thị luôn nhẫn nại giải đáp, chắc trong tiềm thức của mẫu thân luôn hi vọng dạy cho con nhiều điều trong cuộc sống, cho nên Lưu Hoài Cẩn còn nhỏ tuổi đã trầm ổn, hiểu được rất nhiều, Lưu Mẫn Hoan so sánh, bản thân mình đã sống hơn người khác một đời lại không biết nhiều như vậy, có chút căm giận bất bình.
Nói chuyện được một lúc, mưa đã tạnh, Lưu Mẫn Hoan đến đất trồng rau nhìn xem, rau muống cao lớn không ít, kiếp trước Lưu Mẫn Hoan rất thích ăn rau muống, ây giờ cũng chỉ đổi cái thân thể mà thôi, cải thìa đã sớm hái ăn rồi, cơn mưa lần này lại làm chúng nó phát triển mạnh, chen chen chúc chúc, Lưu Mẫn Hoan nhổ một ít vào nhà, lúc ăn cơm chiều, nói với Mẫn thị rằng có thể nhổ ít cải thìa và rau muống đi bán, bây giờ rau củ vẫn thiếu có thể bán giá tốt.
- Phải bán chứ, ta và nhị ca con đi bán rau củ, phụ thân con còn phải cấy mạ, ừa lúc trời đổ mưa thích hợp để trồng hoa màu – Mẫn thị nói.
Vừa khéo là hôm sau trời đầy mây, Lưu Hán Văn dẫn Lưu Hoài Cẩn đi gieo mạ, Mẫn thị thì lại dẫn Lưu Hoài An vào thành bán rau củ, Lưu Mẫn Hoan đành phải cầm cái cuốc nhỏ làm cỏ, xới đất bắt giun, nhìn thành quả lao động của bản thân, tâm tình rất sung sướng, năm nay có xây được nhà không thì phải trông đợi vào dưa hấu, cho nên Lưu Mẫn Hoan vô cùng tỉ mỉ. Không riêng gì phân gà, nước rửa xương, máu loãng đều tưới cho cây, chủ yếu vẫn là nước trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro