Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Chương 29

2024-08-21 13:26:16

Mẫn thị dẫn Lưu Hoài An bán rau củ buổi trưa vội vàng quay trở về cũng xuống ruộng, cả nhà vội vàng một ngày cuối cùng cũng gieo mạ xong.

Ngày kế, đợi khi Lưu Mẫn Hoan thức dậy thì mọi người lớn hơn nàng đều đã ra ngoài, trên bàn có điểm tâm, còn có hai chén nhỏ nước cơm cho tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú ăn, Lưu Mẫn Hoan đi ra thấy chỗ gần giếng có bùn đất, lại đến chỗ đất trồng rau, rau muống hầu như được ngắt hết, chắc Mẫn thị lại vào thành bán đồ ăn rồi. Lưu Mẫn Hoan vào nhà nhìn tiểu đệ và tiểu muội đã tỉnh chưa, rồi đem bùn đất gần giếng quét dọn sạch sẽ.

Tầm mười giờ, Mẫn thị cùng Lưu Hoài An trở lại, Mẫn thị còn mua khối vải bông màu thiên thanh và một khối vải bố thô màu trắng, nói là muốn may cho nam tử trong nhà một bộ:

- Tiền bán rau hôm nay mua còn chưa đủ, may mà ta mang theo tiền, Hoan nhi, lần này không đủ tiền mẫu thân chưa mua được vải bông cho con, vài ngày nữa là sinh nhật đại ca con, ta làm trước cho hắn, còn làm cho nhị ca con, thằng bé còn đi học, lần sau mà bán rau thì mẫu thân nhất định sẽ mua cho Hoan nhi một khối vải bông đẹp.

- Không có việc gì đâu mẫu thân, quần áo của đại ca và nhị ca cũ nát cả rồi, hai huynh trưởng đến trường nên phải mặc tốt một chút. Nhưng lần sau mẫu thân có mua vải bông thì con muốn mặc giống người cơ, mẫu thân cũng phải có quần áo – Lưu Mẫn Hoan cũng không phân bì, hơn nữa lúc tết Mẫn thị đã may cho nàng bộ quần áo mới, lại nói nàng giặt quần áo nên biết, ải bông không rắn chắc, giặt vài lần là phai màu, dùng gậy gỗ đập mấy cái là rách, đứa nhỏ nhà nghèo không có khả năng may quần áo mới nhiều, cho nên, quần áo luôn có mụn vá, đến cuối cùng đều không nhìn ra bộ quần áo lúc đầu.

Mười lăm tháng ba là sinh nhật của Lưu Hoài Cẩn, việc trong nhà cũng đã xong, hỉ có 1 mẫu ruộng nước, gặt lúa mạch thì còn phải đợi hơn nửa tháng nữa, cho nên lần này Lưu Hán Văn nói sẽ làm một bữa sinh nhật lớn cho con.

Sáng sớm hôm sinh nhật, Lưu Hoài Cẩn mặc vào quần áo mới mà Mẫn thị làm, người một nhà đang trò chuyện vui vẻ, Xuân Mai còn đến tặng cho Lưu Hoài Cẩn một đôi giày mới. Mẫn thị giữ nàng lại ăn cơm, nghĩ nghĩ một lát, sai Lưu Hoài Cẩn đi mời tổ phụ tổ mẫu đến, kết quả là đại bá mẫu Từ thị ôm Lưu Hoài Công dẫn Mẫn Hồng theo đến luôn. Thấy vậy, Mẫn thị lại sai Lưu Hoài An đi một chuyến gọi cả Lưu Hán Ân và Hà thị, một lát sau Hà thị cũng theo Lưu Hán Ân đến còn đem hầu bao tặng cho Lưu Hoài Cẩn.

Lưu Hán Văn thấy Mẫn thị hiểu lẽ như thế, rất vui mừng bê bàn ra ngoài, mời Lưu lão gia tử và Triệu thị ngồi, Lưu Hoài Cẩn hỗ trợ bưng thức ăn, Triệu thị thấy hắn lại có quần áo mới không vui nói:

- Nhà lão nhị, lần trước ta đến ngươi còn khóc than nửa ngày với ta, nói quần áo bọn nhỏ rách nát, sao mới vài ngày mà Hoài Cẩn lại có quần áo mới để mặc rồi.

- Mẫu thân, hôm nay là sinh nhật của Cẩn nhi, với lại quần áo của hắn nhỏ cả rồi, lại cũ nữa, đứa nhỏ đang trong thời gian cao lớn mà, nên Mẫn Du mới mua vài thước vải về làm cho thẳng bé – Lưu Hán Văn thay Mẫn thị giải thích.

Từ thị nghe xong ánh mắt quét sân một vòng nói:

- Đúng vậy, đệ muội à, có biện pháp kiếm tiền gì thì phải thông báo tẩu tử một tiếng, tẩu tử là kẻ ngu dốt, chỉ biết làm. Đâu giống như ngươi, ngay cả cái sân lớn như vậy đều mua xuống, thật sự là hâm mộ. Nhìn đi, đàn gà đang nuôi mà đẻ trứng thì một ngày có thể nhặt được hai ba chục trứng, một tháng còn không lấy được mấy trăm văn sao? Một tháng mấy trăm, một năm đã có thể có mấy lượng.

Mẫn thị nghe xong chạy nhanh nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nghe tẩu tử nói mà ta thấy ngại, ta có biện pháp gì đâu, cả nhà ta có thể sống trong căn nhà gỗ nhỏ này đều nhờ người bên ngoại giúp cả.

- Không có khả năng đi, đất này, viện này, giếng này, cũng hơn hai mươi lượng bạc, nhà mẹ đẻ ngươi có thể giúp ngươi nhiều như vậy à, chẳng lẽ cha mẹ vụng trộm cho nhà ngươi bạc. Mệt ta còn coi ngươi là người một nhà – Từ thị càng nói càng xa.

Mẫn thị nhíu mày nói thẳng:

- Đại tẩu, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa, số bạc ấy là đồ cưới của ta, hoàn cảnh nhà mẹ đẻ ta lúc đó thì ngươi cũng biết đấy. Tiền xây tường là muội muội ta cho mượn, tiền đào giếng là đệ đệ cho mượn, ngươi còn nghi vấn gì nữa không?

- Đúng vậy, nhà lão đại à, ngươi nói bừa cái gì thế, chúng ta làm gì có tiền mà cho lão nhị mượn, hoàn cảnh trong nhà ngươi không phải không biết, hàng năm có tích lũy được gì đâu, lần trước tiểu muội ngươi làm mai, không phải là không có bạc để làm đồ cưới nên mới không thành à, ngươi cũng biết mà – Mẫn thị nghe xong vội nói nhưng lời này lại làm Xuân Mai tổn thương, vàng mắt nàng lập tức đỏ lên.

Lưu lão gia tử quát một tiếng nói:

- Lão bà tử, ngươi nói gì thế hả, không biết khi nào thì không nên nói hả, Mai nha đầu còn ở đây mà – Lại nói với Từ thị - Nhà lão đại à, ngươi tin hay không tin thì tùy, chúng ta không cho nhà lão nhị tiền, với lại chúng ta cũng không số bạc đó. Ăn cơm đi, đây là bữa cơm đầu tiên sau khi ở riêng đấy.

Từ thị nghe xong vươn đũa vào đồ ăn, chuyên chọn thịt cho Mẫn Hồng ăn, vừa gắp vừa nói:

- Ăn nhiều một chút đi Hồng nhi, chúng ta đã lâu chưa ăn thịt, đâu giống như nhà người ta sĩ diện bày đặt làm sinh nhật, mà ai bảo ngươi không phải con trai chứ, nếu ngươi là con trai thì ngươi là cháu đích tôn, tổ phụ tổ mẫu của ngươi sẽ không đối đãi bất công thế này.

- Tẩu tử, chúng ta vốn không định làm sinh nhật cho đứa nhỏ, nhưng vì cô cô của nó tặng đôi giày, nên ta mời cả phụ thân và mẫu thân đến cùng ăn cơm luôn – Mẫn thị giải thích.

Lúc này lão gia tử lên tiếng tức giận nói:

- Câm miệng hết cho ta, có rãnh rỗi nói năng thì không còn cơm đổ vào miệng các ngươi đâu – Lại quay sang hỏi Lưu Hán Văn tính ngày nào đó bắt đầu cấy mạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Phụ thân, ngày mai ta đi cày, hôm sau sẽ bắt đầu cấy – Lưu Hán Văn đáp lại.

- Nhị ca, vậy ngày mai đệ qua giúp cho huynh – Lưu Hán Ân nghe vậy mở miệng đề nghị.

Lưu Hán Văn tất nhiên đồng ý:

- Được, đệ giúp ta làm trước, ta lại giúp đệ.

Lưu lão gia tử còn nói:

- Hai ngày có thể cấy xong không? Cấy xong thì qua giúp đại tẩu của ngươi cấy, cũng không biết đại ca ngươi ngày nào mới trở về, cấy sớm còn hơn cấy muộn.

Ai ngờ không đợi Lưu Hán Văn và Lưu Hán Ân trả lời, Từ thị đã từ chối nói không cần, thấy ánh mắt cả nhà không hiểu, liền bảo nàng đem ruộng nước cho đệ đệ nhà mẹ đẻ cấy rồi. Lão gia tử vừa nghe nổi trận lôi đình:

- Ngươi là đồ đàn bà phá sản, tất cả gia nghiệp tổ tiên ta đều phân cho nhà các ngươi, thế mà chưa được vài ngày ngươi đã cho đi. Ngày mai phải thu lại cho ta, ngươi đừng trồng nữa, ta tự mình làm ăn.

- Dựa vào cái gì, ngươi phân cho ta là của ta, ta muốn làm gì kệ ta, mà chỉ một nữ nhân như ta sao cày điền được hả? Nhà Xuân Hoa xa như vậy ngươi còn biết mà qua làm giúp, một nhà chỉ có ta làm việc mà các ngươi có ai giúp ta không? Nhờ các ngươi không được thì ta chỉ có thể tìm nhà mẹ đẻ, còn nữa, ta không phải cho đệ đệ trồng không công, đệ đệ trả lại cho ta lương thực, mà ta thích thế nào là chuyện của ta, người không được xen vào – Từ thị đứng dậy lớn tiếng ồn ào.

Lão gia tử tức giận muốn lật bàn, Triệu thị túm tay hắn lại, lão gia tử bỏ về nhà, Triệu thị cùng Xuân Mai đuổi theo, Từ thị đành phải ôm Lưu Hoài Công dẫn Lưu Mẫn Hồng về, Lưu Hán Ân và Hà thị cũng không thể tiếp tục ở lại. Thừa lại một nhà Lưu Mẫn Hoan hai mặt nhìn nhau.

Lưu Mẫn Hoan cười nói:

- May là bà nhanh tay bắt được tay của ông, không thì ông mà lật bàn là không còn được mấy cái bát lành rồi – Cả nhà đều nở nụ cười, nhưng không có tâm tư để ăn tiếp.

Lưu Hoài Cẩn thay bộ đồ cũ, nói muốn đi nhổ cỏ bón phân cho dưa hấu, vì thế cả nhà cùng nhau làm. Cho đến trời tối nhìn không thấy đường mới nghỉ. Một đêm không nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Số ký tự: 0