Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 30
2024-08-21 13:26:16
Ngày thứ hai, Lưu Hán Văn đến lão phòng dắt trâu ra ruộng, Mẫn thị dẫn Lưu Hoài Cẩn đến nhà tam bà bà mượn một ít mạ. Có mạ thì vội cấy mạ, ngay cả Lưu Hoài Cẩn cũng xuống ruộng, Lưu Hoài An không đi, ở nhà giúp Lưu Mẫn Hoan ở nhà nấu cơm, trời đổ mưa, tuy đội áo tơi nhưng về nhà vẫn ướt sủng, mỗi ngày Lưu Mẫn Hoan đều bảo Lưu Hoài An đi mua mấy cái xương, hầm chút canh nóng có thể giải cảm, nàng còn cầm một ít đến Dương gia, may là hai ngày cũng cấy xong.
Nhìn ruộng lúa xanh mượt trong gió đung dừa, cùng với nông dân đội áo tơi làm việc, thật sự là một bức tranh sơn dầu điền viên nên thơ, nhưng chỉ có những người trải qua mới biết gian khổ trong đó.
Mỗi ngày Lưu Mẫn Hoan bận rộn chuyện trong sân, dưa chuột sắp nở hoa rồi, tháng sau có thể ăn được, thấy lá dưa hấu càng dài càng lớn, dây mây dài ra, cây khoai tây nở hoa, Lưu Mẫn Hoan vui sướng.
Tiếp theo, những ngày sau đó đều mưa tầm tã, cả nhà đều không ra ngoài nữa, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An ở nhà làm bài, Lưu Mẫn Hoan cũng đi theo học không ít chữ mới, Lưu Hán Văn rảnh rỗi làm chút bàn ghế cho nhà, Mẫn thị trừ bỏ nấu cơm thì ngồi may vá thêu thùa bên cạnh, còn bảo Lưu Mẫn Hoan tìm chút quần áo bỏ đi, nói muốn dạy nàng may vá. Lưu Mẫn Hoan nghiêm túc học, nàng không phải tiểu thư nhà giàu, đây đều là kĩ năng sống, Lưu Mẫn Hoan còn trông cậy học cho giỏi để Mẫn thị dạy nàng thêu hoa nữa.
Bỗng một ngày đang mưa tầm tã vẫn như thưởng lệ, Dương Vũ Hoài ở nhà bên cạnh mặc áo tơi mỏng manh vội vàng chạy tới, gương mặt sốt ruột không che giấu được lo lắng. Thấy hắn thê thảm như vậy, Lưu Hoài An kinh ngạc đứng lên tiếp hắn hỏi:
- Vũ Hoài, có chuyện gì thế?
Dương Vũ Hoài giương mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi. Lưu Hán Văn cũng cảm thấy hắn kì lạ lên tiếng hỏi:
- Vũ Hoài, có chuyện gì con nói đi.
Dương Vũ Hoài lại chần chừ thêm một lúc dường như quyết tâm lắm cắn răng mở miệng:
- Lưu nhị thúc, thúc… thúc có thể cho con mượn ít tiền không?
- Mượn tiền? – Lưu Hán Văn có chút kinh ngạc khó hiểu.
Đã mở miệng thì không hề cảm thấy khó nói nữa, Dương Vũ Hoài tiếp tục nói:
- Tiểu đệ của con đột nhiên ngã bệnh, bây giờ mẫu thân và con muốn đưa thẳng bé vào huyện khám đại phu, con muốn mượn ít tiền.
Lúc này mọi người trong phòng đều bị kinh sợ, đồng loạt đứng lên, Mẫn thị đứng lên đến gần Dương Vũ Hoài nôn nóng hỏi:
- Đức nhi bị bệnh, sao lại thế, có nặng không?
Đôi mắt đỏ lên gương mặt mệt mỏi, Dương Vũ Hoài thở dài một tiếng đáp lại:
- Mấy hôm nay trời mưa, Đức nhi luôn bị ho, hôm nay thằng bé ho không dừng, mẫu thân nói phải đưa nó vào huyện khám nhưng trong tay chỉ còn chút tiền sợ không đủ.
Lưu Hán Văn nghe vậy vội vàng đề nghị:
- Bên ngoài trời vẫn mưa để thúc đưa ba mẫu tử vào huyện.
- Ta cũng đi – Mẫn thị cũng lo lắng muốn đi theo bọn họ.
Lưu Hán Văn lại lắc đầu từ chối:
- Không được, nàng ở nhà với mấy đứa nhỏ đi.
- Phụ thân, phụ thân, con đi cùng với mọi người – Lưu Mẫn Hoan lên tiếng, nàng suy đoán Dương Vũ Đức bị bệnh hen xuyễn, mỗi khi thời tiết thay đổi thất thường, bệnh hen suyễn của hắn lại tái phát, bi ho không ngừng, nếu như nàng kiếp trước có thể dùng châm cứu của trung y để khống chế bệnh này nhưng bây giờ nàng không thể làm gì hết. nàng chỉ có thể cố gắng làm gì đó.
Lưu Hán Văn chưa đồng ý thì Mẫn thị đã đồng ý:
- Được, Hoan nhi, con đi theo đi – Lên huyện thành cần người chiếu ứng, Lưu Hán Văn là nam tử không chu đáo, Dương Vũ Hoài lại là hài tử, Lưu Mẫn Hoan chu đáo có nàng đi cùng Vân thị, Mẫn thị mới yên tâm.
Lưu Hán Văn đành bất đắc dĩ đồng ý, Mẫn thị lấy hết tiền còn lại trong nhà đưa cho bọn họ, bọn họ nhanh chân chạy đến Dương gia. Vân thị đang ôm lấy Dương Vũ Đức, đôi mắt ngân ngấn lệ, nhìn vô cùng đáng thương. Lưu Mẫn Hoan đau xót chạy đến kéo tay bà nói:
- Dương thẩm, chúng ta đưa Đức nhi vào huyện khám bệnh, Đức nhi nhất định sẽ không sao.
Lưu Mẫn Hoan đã nhìn thử sắc mặt Dương Vũ Đức trắng nhợt, cả người rã rời mệt mỏi, nặng nề thiếp đi. Chút biểu hiện này lại khiến nàng càng thêm chắc chắn Dương Vũ Đức là bị hen suyễn.
Lưu Hán Văn đưa tay ôm lấy Dương Vũ Đức trong lòng Vân thị hối thúc nói:
- Đi thôi, chúng ta đi nhanh thôi, vào thành tìm đại phu xem sao.
Vân thị dùng sức gật đầu, vội vàng lau hết nước mắt, đứng dậy đi theo ra bên ngoài.
Lưu Hán Văn cõng Dương Vũ Đức, Vân thị dắt tay Dương Vũ Đức và Lưu Mẫn Hoan đi theo phía sau, bọn họ đi vào Tế Thế đường, rất có danh tiếng trong huyện.
Vừa vào cửa liền có cảm giác hiệu thuốc này mới khai trương, quầy thuốc còn tản ra mùi gỗ, quyện với mùi thuốc đặc trưng của hiệu thuốc, sạch sẽ lành lạnh.
- Đại phu, đại phu, cầu xin người mau khám cho nhi tử của ta – Vân thị vừa bước vào cửa đã nghẹn ngào nói.
Bỗng một ông lão thoạt nhìn sáu mươi hay bảy mươi gì đó, mặc áo choàng trắng ngắn vải thô tầm thường, đế vải giày vải, giống người thôn trang, tiến lên tiếp đãi bọn họ nói:
- Là đứa bé bị bệnh sao? Mau đặt đứa bé xuống.
Lưu Hán Văn vội vàng đặt Dương Vũ Đức lên giường, ông lão ngồi xuống bên giường chăm chú bắt mạch, thời gian trôi qua rất lâu, đôi mày hơi nhíu lại không nói, ở bên cạnh Vân thị nhìn sốt ruột, một hồi rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Đại phu, nhi tử của ta như thế nào rồi?
Ông lão nhíu mày trầm ngâm rồi mới đáp lại:
- Đứa bé thể hư khí huyết không đầy, có lẽ bệnh từ trong bào thai, phải cẩn thận chăm sóc. Mấy ngày gần đây, thời tiết thay đổi, đứa bé mới cảm thấy khó chịu, ta sẽ kê cho đứa bé mấy thang thuốc điều dưỡng, chú ý chăm sóc đứa bé đi.
Vân thị thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt, không sao là tốt, liên tục nói cảm kích:
- Ta biết rồi, ta biết rồi, đa tạ đại phu, ta nhất định chăm sóc đứa bé cẩn thận.
Đại phu đi tới quầy thuốc ghi lại đơn thuốc, Lưu Mẫn Hoan chạy lại gần nhìn thử, ông lão tưởng đứa trẻ tò mò cũng không ngăn cản, nàng nhìn thấy có cam thảo, tô tử và hoàng cầm, điều là loại thuốc tốt chỉ hen suyễn, lại có thêm loại thuốc bạch quả nhân giải tỏa nhiệt trong cơ thể, so với đơn thuốc trung y ở thời hiện đại chỉnh chu hơn rất nhiều, đúng là không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân.
Ông lão nhìn Lưu Mẫn Hoan chăm chú dường như còn đang suy tư ngẫm nghĩ gì đó, cảm thấy khá thú vị hỏi:
- Cô bé, cô biết đọc những chữ này sao?
Lưu Mẫn Hoan gật đầu đáp lại:
- Dạ biết, ca ca đã dạy cho Hoan nhi.
Ông lão kinh ngạc nhìn Lưu Mẫn Hoan, nhìn quần áo trên người bọn họ ông suy đoán bọn họ là người nhà nông, đứa bé này chỉ mới năm tuổi lại biết chữ không hề đơn giản chút nào, ông càng thêm cảm thấy đứa bé này khá thú vị, đùa giỡn nói:
- Vậy con đọc mấy chữ này xem sao?
Lưu Mẫn Hoan cầm lấy tờ giấy đôi mắt to tròn lanh lợi thanh âm cứng cáp đọc to:
- Cam thảo một cân, tô tử một cân, hoàng cầm một cân, bạch quả nhân nửa cân…
- Đứa bé này thật thông minh – Ông lão vui vẻ khen ngợi Lưu Mẫn Hoan, lại quay sang nói với Lưu Hán Văn và Vân thị nói – Nữ nhi của các người rất thông minh, nhi tử trông cũng là người có học, các vị quả nhiên có cách dạy con.
- Đâu có, đâu có, đại phu người quá khen rồi – Lưu Hán Văn khiêm tốn đáp lại, ông cũng không định giải thích cho đại phu quan hệ giữa bọn họ.
Lưu Mẫn Hoan rảnh rỗi lại nhìn xung quanh tiệm thuốc một lần, trong tiệm thuốc còn phơi không ít dược liệu, nàng nhận ra có mặc bì, thục địa, trần bì, ngay cả hoa cúc phơi khô cũng có.
Nhìn ruộng lúa xanh mượt trong gió đung dừa, cùng với nông dân đội áo tơi làm việc, thật sự là một bức tranh sơn dầu điền viên nên thơ, nhưng chỉ có những người trải qua mới biết gian khổ trong đó.
Mỗi ngày Lưu Mẫn Hoan bận rộn chuyện trong sân, dưa chuột sắp nở hoa rồi, tháng sau có thể ăn được, thấy lá dưa hấu càng dài càng lớn, dây mây dài ra, cây khoai tây nở hoa, Lưu Mẫn Hoan vui sướng.
Tiếp theo, những ngày sau đó đều mưa tầm tã, cả nhà đều không ra ngoài nữa, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An ở nhà làm bài, Lưu Mẫn Hoan cũng đi theo học không ít chữ mới, Lưu Hán Văn rảnh rỗi làm chút bàn ghế cho nhà, Mẫn thị trừ bỏ nấu cơm thì ngồi may vá thêu thùa bên cạnh, còn bảo Lưu Mẫn Hoan tìm chút quần áo bỏ đi, nói muốn dạy nàng may vá. Lưu Mẫn Hoan nghiêm túc học, nàng không phải tiểu thư nhà giàu, đây đều là kĩ năng sống, Lưu Mẫn Hoan còn trông cậy học cho giỏi để Mẫn thị dạy nàng thêu hoa nữa.
Bỗng một ngày đang mưa tầm tã vẫn như thưởng lệ, Dương Vũ Hoài ở nhà bên cạnh mặc áo tơi mỏng manh vội vàng chạy tới, gương mặt sốt ruột không che giấu được lo lắng. Thấy hắn thê thảm như vậy, Lưu Hoài An kinh ngạc đứng lên tiếp hắn hỏi:
- Vũ Hoài, có chuyện gì thế?
Dương Vũ Hoài giương mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi. Lưu Hán Văn cũng cảm thấy hắn kì lạ lên tiếng hỏi:
- Vũ Hoài, có chuyện gì con nói đi.
Dương Vũ Hoài lại chần chừ thêm một lúc dường như quyết tâm lắm cắn răng mở miệng:
- Lưu nhị thúc, thúc… thúc có thể cho con mượn ít tiền không?
- Mượn tiền? – Lưu Hán Văn có chút kinh ngạc khó hiểu.
Đã mở miệng thì không hề cảm thấy khó nói nữa, Dương Vũ Hoài tiếp tục nói:
- Tiểu đệ của con đột nhiên ngã bệnh, bây giờ mẫu thân và con muốn đưa thẳng bé vào huyện khám đại phu, con muốn mượn ít tiền.
Lúc này mọi người trong phòng đều bị kinh sợ, đồng loạt đứng lên, Mẫn thị đứng lên đến gần Dương Vũ Hoài nôn nóng hỏi:
- Đức nhi bị bệnh, sao lại thế, có nặng không?
Đôi mắt đỏ lên gương mặt mệt mỏi, Dương Vũ Hoài thở dài một tiếng đáp lại:
- Mấy hôm nay trời mưa, Đức nhi luôn bị ho, hôm nay thằng bé ho không dừng, mẫu thân nói phải đưa nó vào huyện khám nhưng trong tay chỉ còn chút tiền sợ không đủ.
Lưu Hán Văn nghe vậy vội vàng đề nghị:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bên ngoài trời vẫn mưa để thúc đưa ba mẫu tử vào huyện.
- Ta cũng đi – Mẫn thị cũng lo lắng muốn đi theo bọn họ.
Lưu Hán Văn lại lắc đầu từ chối:
- Không được, nàng ở nhà với mấy đứa nhỏ đi.
- Phụ thân, phụ thân, con đi cùng với mọi người – Lưu Mẫn Hoan lên tiếng, nàng suy đoán Dương Vũ Đức bị bệnh hen xuyễn, mỗi khi thời tiết thay đổi thất thường, bệnh hen suyễn của hắn lại tái phát, bi ho không ngừng, nếu như nàng kiếp trước có thể dùng châm cứu của trung y để khống chế bệnh này nhưng bây giờ nàng không thể làm gì hết. nàng chỉ có thể cố gắng làm gì đó.
Lưu Hán Văn chưa đồng ý thì Mẫn thị đã đồng ý:
- Được, Hoan nhi, con đi theo đi – Lên huyện thành cần người chiếu ứng, Lưu Hán Văn là nam tử không chu đáo, Dương Vũ Hoài lại là hài tử, Lưu Mẫn Hoan chu đáo có nàng đi cùng Vân thị, Mẫn thị mới yên tâm.
Lưu Hán Văn đành bất đắc dĩ đồng ý, Mẫn thị lấy hết tiền còn lại trong nhà đưa cho bọn họ, bọn họ nhanh chân chạy đến Dương gia. Vân thị đang ôm lấy Dương Vũ Đức, đôi mắt ngân ngấn lệ, nhìn vô cùng đáng thương. Lưu Mẫn Hoan đau xót chạy đến kéo tay bà nói:
- Dương thẩm, chúng ta đưa Đức nhi vào huyện khám bệnh, Đức nhi nhất định sẽ không sao.
Lưu Mẫn Hoan đã nhìn thử sắc mặt Dương Vũ Đức trắng nhợt, cả người rã rời mệt mỏi, nặng nề thiếp đi. Chút biểu hiện này lại khiến nàng càng thêm chắc chắn Dương Vũ Đức là bị hen suyễn.
Lưu Hán Văn đưa tay ôm lấy Dương Vũ Đức trong lòng Vân thị hối thúc nói:
- Đi thôi, chúng ta đi nhanh thôi, vào thành tìm đại phu xem sao.
Vân thị dùng sức gật đầu, vội vàng lau hết nước mắt, đứng dậy đi theo ra bên ngoài.
Lưu Hán Văn cõng Dương Vũ Đức, Vân thị dắt tay Dương Vũ Đức và Lưu Mẫn Hoan đi theo phía sau, bọn họ đi vào Tế Thế đường, rất có danh tiếng trong huyện.
Vừa vào cửa liền có cảm giác hiệu thuốc này mới khai trương, quầy thuốc còn tản ra mùi gỗ, quyện với mùi thuốc đặc trưng của hiệu thuốc, sạch sẽ lành lạnh.
- Đại phu, đại phu, cầu xin người mau khám cho nhi tử của ta – Vân thị vừa bước vào cửa đã nghẹn ngào nói.
Bỗng một ông lão thoạt nhìn sáu mươi hay bảy mươi gì đó, mặc áo choàng trắng ngắn vải thô tầm thường, đế vải giày vải, giống người thôn trang, tiến lên tiếp đãi bọn họ nói:
- Là đứa bé bị bệnh sao? Mau đặt đứa bé xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Hán Văn vội vàng đặt Dương Vũ Đức lên giường, ông lão ngồi xuống bên giường chăm chú bắt mạch, thời gian trôi qua rất lâu, đôi mày hơi nhíu lại không nói, ở bên cạnh Vân thị nhìn sốt ruột, một hồi rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Đại phu, nhi tử của ta như thế nào rồi?
Ông lão nhíu mày trầm ngâm rồi mới đáp lại:
- Đứa bé thể hư khí huyết không đầy, có lẽ bệnh từ trong bào thai, phải cẩn thận chăm sóc. Mấy ngày gần đây, thời tiết thay đổi, đứa bé mới cảm thấy khó chịu, ta sẽ kê cho đứa bé mấy thang thuốc điều dưỡng, chú ý chăm sóc đứa bé đi.
Vân thị thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt, không sao là tốt, liên tục nói cảm kích:
- Ta biết rồi, ta biết rồi, đa tạ đại phu, ta nhất định chăm sóc đứa bé cẩn thận.
Đại phu đi tới quầy thuốc ghi lại đơn thuốc, Lưu Mẫn Hoan chạy lại gần nhìn thử, ông lão tưởng đứa trẻ tò mò cũng không ngăn cản, nàng nhìn thấy có cam thảo, tô tử và hoàng cầm, điều là loại thuốc tốt chỉ hen suyễn, lại có thêm loại thuốc bạch quả nhân giải tỏa nhiệt trong cơ thể, so với đơn thuốc trung y ở thời hiện đại chỉnh chu hơn rất nhiều, đúng là không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân.
Ông lão nhìn Lưu Mẫn Hoan chăm chú dường như còn đang suy tư ngẫm nghĩ gì đó, cảm thấy khá thú vị hỏi:
- Cô bé, cô biết đọc những chữ này sao?
Lưu Mẫn Hoan gật đầu đáp lại:
- Dạ biết, ca ca đã dạy cho Hoan nhi.
Ông lão kinh ngạc nhìn Lưu Mẫn Hoan, nhìn quần áo trên người bọn họ ông suy đoán bọn họ là người nhà nông, đứa bé này chỉ mới năm tuổi lại biết chữ không hề đơn giản chút nào, ông càng thêm cảm thấy đứa bé này khá thú vị, đùa giỡn nói:
- Vậy con đọc mấy chữ này xem sao?
Lưu Mẫn Hoan cầm lấy tờ giấy đôi mắt to tròn lanh lợi thanh âm cứng cáp đọc to:
- Cam thảo một cân, tô tử một cân, hoàng cầm một cân, bạch quả nhân nửa cân…
- Đứa bé này thật thông minh – Ông lão vui vẻ khen ngợi Lưu Mẫn Hoan, lại quay sang nói với Lưu Hán Văn và Vân thị nói – Nữ nhi của các người rất thông minh, nhi tử trông cũng là người có học, các vị quả nhiên có cách dạy con.
- Đâu có, đâu có, đại phu người quá khen rồi – Lưu Hán Văn khiêm tốn đáp lại, ông cũng không định giải thích cho đại phu quan hệ giữa bọn họ.
Lưu Mẫn Hoan rảnh rỗi lại nhìn xung quanh tiệm thuốc một lần, trong tiệm thuốc còn phơi không ít dược liệu, nàng nhận ra có mặc bì, thục địa, trần bì, ngay cả hoa cúc phơi khô cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro