Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 31
2024-08-21 13:26:16
Lưu Mẫn Hoan rốt cuộc không nhịn được nói:
- Đại phu gia gia, nếu như con hái những thứ này đem bán có thể kiếm tiền đúng không ạ?
- Cô bé, con còn nhỏ đã nghĩ đến chuyện kiếm tiền rồi sao? – Ông lão cảm thấy thú vị trêu chọc Lưu Mẫn Hoan.
Lưu Mẫn Hoan ngây thơ đáp lại:
- Con muốn kiếm tiền xây một căn nhà lớn, muốn kiếm tiền đưa các ca ca đi học.
Ông lão cười to, cô bé này thật sự đáng yêu, vui vẻ nói:
- Được, ta rất thích con, con cứ hái thuốc đem đến đây, ta nhất định sẽ trả cho con một cái giá tốt.
- Dạ, đa tạ người đại phu gia gia – Lưu Mẫn Hoan mỉm cười ngọt ngào nói.
Lưu Hán Văn lấy mấy thang thuốc trở lại, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ hơi ngượng ngập nói:
- Ông chủ, xin lỗi ông, nữ nhi của ta đã làm phiền ông.
Ông lão lắc đầu miệng vẫn mỉm cười nói:
- Không phiền, không phiền, nữ nhi của ngươi thật sự rất đáng yêu.
Lưu Hán Văn nghe được có người khen nữ nhi cũng bật cười xoa đầu của Lưu Mẫn Hoan.
Dương Vũ Đức không có gì đáng ngại, mấy người Lưu Hán Văn đưa người trở về nhà, sắp xếp cho ba mẫu tử của Dương Vũ Đức, hai người Lưu Hán Văn và Lưu Mẫn Hoan về nhà thì trời đã tối đen, Mẫn thị và Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An vẫn đang đợi bọn họ.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Mẫn thị đã nôn nóng lo lắng hỏi:
- Sao rồi? Đức nhi sao rồi?
- Không sao, đại phu đã kê mấy thang thuốc, nói Đức nhi bị bệnh từ trong bào thai, phải cẩn thận điều dưỡng thời gian dài, vội cũng không được – Lưu Hán Văn đáp lại.
Thần kinh căng thẳng thả lỏng, Mẫn thị thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:
- Không sao là tốt, không sao là tốt, từ từ điều dưỡng là được. Hai người cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, chuyện khác sáng mai lại nói.
Lưu Hán Văn và Lưu Mẫn Hoan gật đầu đồng ý, đi một đoạn đường xa như vậy hai người cũng đã mệt mỏi lắm rồi, tắm rửa một hồi, đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi.
Đợi Lưu Mẫn Hoan tỉnh lại thì trời đã sáng choang, nàng mặc quần áo bước ra, trong nhà đã không còn ai, xem ra mọi người, người thì ra ruộng, người thì đi học rồi. Lưu Mẫn Hoan vào trong nhà nhìn hai đứa trẻ, hai đứa trẻ còn đang ngủ, đem chúng đặt vào trong thúng ở ngoài sân. Lưu Mẫn Hoan vừa tưới nước rau củ và dưa hấu trong vườn vừa trông chừng hai đứa trẻ. Nàng còn trông chờ vào số dưa hấu này để xây một căn nhà lớn, không cẩn thận sao được.
Tới trưa, Mẫn thị trở về trước nấu cơm trưa, Lưu Mẫn Hoan giúp nàng nhóm lửa, chỉ có ba người nên chỉ làm vài món đơn giản, lại nấu một nồi canh xương lớn, còn bỏ thêm đậu phộng hái trong vườn.
- Hoan nhi, con đem chén canh này đến chỗ Dương bá mẫu để cho Đức nhi bồi bổ - Mẫn thị sai bảo Lưu Mẫn Hoan.
Lưu Mẫn Hoan đáp một tiếng vâng, bưng chén canh đi vào nhà bên cạnh, Vân thị cũng đang nấu cơm trưa, nhìn thấy Lưu Mẫn Hoan cười nói:
- Hoan nhi, con tới rồi sao.
- Dương bá mẫu, mẫu thân sai con đem canh xương đến cho Đức nhi bồi bổ - Lưu Mẫn Hoan cũng mỉm cười đáp lại.
Vân thị không định nói mấy lời khách sáo đưa tay nhận lấy chén canh trên tay của Lưu Mẫn Hoan cười nói:
- Nói cảm tạ với mẫu thân của con giúp ta, Hoan nhi, con ở đây ăn cơm trưa đi.
Lưu Mẫn Hoan lắc đầu từ chối:
- Dạ không cần, mẫu thân con nấu cơm rồi, con về nhà ăn.
- Được, con về trước đi – Vân thị cũng không giữ Lưu Mẫn Hoan lại nữa.
Khi Lưu Mẫn Hoan định xoay người thì lại nghe được tiếng ho khụ khụ truyền ra từ trong phòng, nàng xoay người đoán đây hẳn là tiếng ho của Dương Vũ Đức, lòng lo lắng sốt ruột chạy vào trong phòng, đến bên giường ôm lấy thân hình nho nhỏ của Dương Vũ Đức, khẽ vuốt nhẹ lưng của Dương Vũ Đức, đợi hắn gần như ngừng ho mới tiếp nhận ly nước Vân thị đưa tới, cẩn thận đút nước cho Dương Vũ Đức.
Lúc này Dương Vũ Đức mới cảm thấy thoải mái hơn, nhìn thấy Lưu Mẫn Hoan vui vẻ mỉm cười gọi:
- Hoan tỉ tỉ, tỉ tới rồi sao? Đệ rất nhớ tỉ.
Lưu Mẫn Hoan cũng nở nụ cười khẽ vuốt đầu của hắn dịu dàng nói:
- Được, đệ ngoan ngoãn uống thuốc, đợi khỏe lại rồi lại tới nhà tỉ chơi có được không?
- Được, đệ nhất định ngoan ngoãn uống thuốc – Dương Vũ Đức ngoan ngoãn đáp lại.
Lại nói thêm vài câu với Dương Vũ Đức, Lưu Mẫn Hoan chạy về nhà. Cứ thế, cứ hai ba ngày, Mẫn thị lại sai Lưu Mẫn Hoan đem canh đến bồi bổ cho Dương Vũ Đức, rốt cuộc Dương Vũ Đức khỏe hẳn.
Đúng lúc, lúa mạch đã chín, bọn họ vận dụng tất cả lực lượng cùng đi gặt lúa mạch, Vân thị lại đưa Dương Vũ Đức đến chỗ bọn họ, ngay cả ba người Lưu Hoài Cẩn tan học cũng giúp, Mẫn Tiến cũng đến giúp đỡ, Thẩm thị thì ở nhà giúp nấu cơm trông mấy đứa trẻ.
Vì thế, một việc gặt lúa mạch gian nan, dưới sự giúp đỡ của mọi người, rất thuận lợi hoàn thành , còn lại là việc phơi và tuốt lúa mạch, việc này không khác gì phơi cải dầu là mấy, lúa mạch ở đây trồng không năng xuất lắm, cho nên không có cối tuốt lúa như phương bắc, nhà nhà đều phơi nắng cho khô, dùng gậy gỗ đập, rồi dùng tay tuốt, cuối cùng là dùng máy xay gió để loại đi cặn bã, phơi lại lần nữa là có thể cất đi.
Nói thì đơn giản, làm rồi mới biết, Lưu Mẫn Hoan thấy Lưu Hán Văn và Mẫn thị vội mấy ngày, vừa mệt vừa bẩn, nhưng Mẫn thị bảo lần này được vài trăm cân lúa mạch, cảm thấy mệt mấy cũng được, vội đi đến chỗ thợ mộc mua một thùng đựng thóc.
Gặt lúa mạch kết thúc, Lưu Hán Văn nghĩ không kịp trồng thêm hoa màu rồi, kì thực Lưu Mẫn Hoan biết lúc này trồng khoai tây vẫn kịp, đáng tiếc là lần trước Lưu Mẫn Hoan không tìm thấy được thêm chút mầm móng nào trong thành, sau này lại không có cơ hội, Lưu Hán Văn và Mẫn thị lại không biết mấy thứ này, cho nên việc này chỉ có thể từ bỏ. Lưu Hán Văn quyết định nghỉ vài ngày, chờ lúa mạch phơi xong, sau tiết đoan ngọ sẽ trồng đậu nành.
Sáng sớm, Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị vào thành bán rau, nói là gần tiết đoan ngọ, rau dưa dễ bán, cho nên hái mấy giỏ rau lớn, hẹn xe lừa quen biết đến nhà chở đi, Vân thị cũng cùng đi, bà muốn vào thành bốc thêm mấy thang thuốc cho Dương Vũ Đức.
Lưu Mẫn Hoan để Dương Vũ Đức trông tiểu Cẩn Du, tiểu Mẫn Tú, nàng cho gà ăn, quét dọn sân, rồi vào đất, thấy dưa hấu nở hoa nhỏ màu vàng, đột nhiên nhớ tới khoai tây cũng gần thu hoạch được, hoa đã tàn sạch sẽ , một đoạn thời gian này bận quá nên quên, đang định cầm cuốc nhỏ đào thử thì lúc này nghe thấy có người gọi ngoài cửa, Lưu Mẫn Hoan đi qua hỏi, nguyên lai là tổ mẫu và tiểu cô đến, Lưu Mẫn Hoan không muốn mở cửa, không biết nhà mình hôm nay lại tổn thất cái gì nhưng vẫn phải mở cười rặn ra một nụ cười giả tạo hỏi:
- Tổ mẫu, tiểu cô, hai người tới rồi.
- Hoan nhi, có mình con ở nhà thôi à, phụ thân và mẫu thân con đâu? – Lưu Xuân Mai nhẹ nhàng hỏi.
- Phụ thân và mẫu thân đã đi ra ngoài làm việc, không biết khi nào mới trở về - Lưu Mẫn Hoan không dám nói là đi bán rau.
- Quên đi, chúng ta cũng không vào nhà đâu, Mẫn Hoan, trở về nhớ nói với phụ thân và mẫu thân ngươi biết mấy ngày nữa là tết đoan ngọ, bảo phụ mẫu ngươi đem một thạch lúa mạch đến, tổ phụ ngươi thích ăn tào phớ, hai người họ nhớ đem qua – Triệu thị nghe Lưu Hán Văn và Mẫn thị không ở nhà, cũng không định đi vào, nói xong liền cùng Lưu Xuân Mai xoay người trở về.
- Đại phu gia gia, nếu như con hái những thứ này đem bán có thể kiếm tiền đúng không ạ?
- Cô bé, con còn nhỏ đã nghĩ đến chuyện kiếm tiền rồi sao? – Ông lão cảm thấy thú vị trêu chọc Lưu Mẫn Hoan.
Lưu Mẫn Hoan ngây thơ đáp lại:
- Con muốn kiếm tiền xây một căn nhà lớn, muốn kiếm tiền đưa các ca ca đi học.
Ông lão cười to, cô bé này thật sự đáng yêu, vui vẻ nói:
- Được, ta rất thích con, con cứ hái thuốc đem đến đây, ta nhất định sẽ trả cho con một cái giá tốt.
- Dạ, đa tạ người đại phu gia gia – Lưu Mẫn Hoan mỉm cười ngọt ngào nói.
Lưu Hán Văn lấy mấy thang thuốc trở lại, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ hơi ngượng ngập nói:
- Ông chủ, xin lỗi ông, nữ nhi của ta đã làm phiền ông.
Ông lão lắc đầu miệng vẫn mỉm cười nói:
- Không phiền, không phiền, nữ nhi của ngươi thật sự rất đáng yêu.
Lưu Hán Văn nghe được có người khen nữ nhi cũng bật cười xoa đầu của Lưu Mẫn Hoan.
Dương Vũ Đức không có gì đáng ngại, mấy người Lưu Hán Văn đưa người trở về nhà, sắp xếp cho ba mẫu tử của Dương Vũ Đức, hai người Lưu Hán Văn và Lưu Mẫn Hoan về nhà thì trời đã tối đen, Mẫn thị và Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An vẫn đang đợi bọn họ.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Mẫn thị đã nôn nóng lo lắng hỏi:
- Sao rồi? Đức nhi sao rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không sao, đại phu đã kê mấy thang thuốc, nói Đức nhi bị bệnh từ trong bào thai, phải cẩn thận điều dưỡng thời gian dài, vội cũng không được – Lưu Hán Văn đáp lại.
Thần kinh căng thẳng thả lỏng, Mẫn thị thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:
- Không sao là tốt, không sao là tốt, từ từ điều dưỡng là được. Hai người cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, chuyện khác sáng mai lại nói.
Lưu Hán Văn và Lưu Mẫn Hoan gật đầu đồng ý, đi một đoạn đường xa như vậy hai người cũng đã mệt mỏi lắm rồi, tắm rửa một hồi, đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi.
Đợi Lưu Mẫn Hoan tỉnh lại thì trời đã sáng choang, nàng mặc quần áo bước ra, trong nhà đã không còn ai, xem ra mọi người, người thì ra ruộng, người thì đi học rồi. Lưu Mẫn Hoan vào trong nhà nhìn hai đứa trẻ, hai đứa trẻ còn đang ngủ, đem chúng đặt vào trong thúng ở ngoài sân. Lưu Mẫn Hoan vừa tưới nước rau củ và dưa hấu trong vườn vừa trông chừng hai đứa trẻ. Nàng còn trông chờ vào số dưa hấu này để xây một căn nhà lớn, không cẩn thận sao được.
Tới trưa, Mẫn thị trở về trước nấu cơm trưa, Lưu Mẫn Hoan giúp nàng nhóm lửa, chỉ có ba người nên chỉ làm vài món đơn giản, lại nấu một nồi canh xương lớn, còn bỏ thêm đậu phộng hái trong vườn.
- Hoan nhi, con đem chén canh này đến chỗ Dương bá mẫu để cho Đức nhi bồi bổ - Mẫn thị sai bảo Lưu Mẫn Hoan.
Lưu Mẫn Hoan đáp một tiếng vâng, bưng chén canh đi vào nhà bên cạnh, Vân thị cũng đang nấu cơm trưa, nhìn thấy Lưu Mẫn Hoan cười nói:
- Hoan nhi, con tới rồi sao.
- Dương bá mẫu, mẫu thân sai con đem canh xương đến cho Đức nhi bồi bổ - Lưu Mẫn Hoan cũng mỉm cười đáp lại.
Vân thị không định nói mấy lời khách sáo đưa tay nhận lấy chén canh trên tay của Lưu Mẫn Hoan cười nói:
- Nói cảm tạ với mẫu thân của con giúp ta, Hoan nhi, con ở đây ăn cơm trưa đi.
Lưu Mẫn Hoan lắc đầu từ chối:
- Dạ không cần, mẫu thân con nấu cơm rồi, con về nhà ăn.
- Được, con về trước đi – Vân thị cũng không giữ Lưu Mẫn Hoan lại nữa.
Khi Lưu Mẫn Hoan định xoay người thì lại nghe được tiếng ho khụ khụ truyền ra từ trong phòng, nàng xoay người đoán đây hẳn là tiếng ho của Dương Vũ Đức, lòng lo lắng sốt ruột chạy vào trong phòng, đến bên giường ôm lấy thân hình nho nhỏ của Dương Vũ Đức, khẽ vuốt nhẹ lưng của Dương Vũ Đức, đợi hắn gần như ngừng ho mới tiếp nhận ly nước Vân thị đưa tới, cẩn thận đút nước cho Dương Vũ Đức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Dương Vũ Đức mới cảm thấy thoải mái hơn, nhìn thấy Lưu Mẫn Hoan vui vẻ mỉm cười gọi:
- Hoan tỉ tỉ, tỉ tới rồi sao? Đệ rất nhớ tỉ.
Lưu Mẫn Hoan cũng nở nụ cười khẽ vuốt đầu của hắn dịu dàng nói:
- Được, đệ ngoan ngoãn uống thuốc, đợi khỏe lại rồi lại tới nhà tỉ chơi có được không?
- Được, đệ nhất định ngoan ngoãn uống thuốc – Dương Vũ Đức ngoan ngoãn đáp lại.
Lại nói thêm vài câu với Dương Vũ Đức, Lưu Mẫn Hoan chạy về nhà. Cứ thế, cứ hai ba ngày, Mẫn thị lại sai Lưu Mẫn Hoan đem canh đến bồi bổ cho Dương Vũ Đức, rốt cuộc Dương Vũ Đức khỏe hẳn.
Đúng lúc, lúa mạch đã chín, bọn họ vận dụng tất cả lực lượng cùng đi gặt lúa mạch, Vân thị lại đưa Dương Vũ Đức đến chỗ bọn họ, ngay cả ba người Lưu Hoài Cẩn tan học cũng giúp, Mẫn Tiến cũng đến giúp đỡ, Thẩm thị thì ở nhà giúp nấu cơm trông mấy đứa trẻ.
Vì thế, một việc gặt lúa mạch gian nan, dưới sự giúp đỡ của mọi người, rất thuận lợi hoàn thành , còn lại là việc phơi và tuốt lúa mạch, việc này không khác gì phơi cải dầu là mấy, lúa mạch ở đây trồng không năng xuất lắm, cho nên không có cối tuốt lúa như phương bắc, nhà nhà đều phơi nắng cho khô, dùng gậy gỗ đập, rồi dùng tay tuốt, cuối cùng là dùng máy xay gió để loại đi cặn bã, phơi lại lần nữa là có thể cất đi.
Nói thì đơn giản, làm rồi mới biết, Lưu Mẫn Hoan thấy Lưu Hán Văn và Mẫn thị vội mấy ngày, vừa mệt vừa bẩn, nhưng Mẫn thị bảo lần này được vài trăm cân lúa mạch, cảm thấy mệt mấy cũng được, vội đi đến chỗ thợ mộc mua một thùng đựng thóc.
Gặt lúa mạch kết thúc, Lưu Hán Văn nghĩ không kịp trồng thêm hoa màu rồi, kì thực Lưu Mẫn Hoan biết lúc này trồng khoai tây vẫn kịp, đáng tiếc là lần trước Lưu Mẫn Hoan không tìm thấy được thêm chút mầm móng nào trong thành, sau này lại không có cơ hội, Lưu Hán Văn và Mẫn thị lại không biết mấy thứ này, cho nên việc này chỉ có thể từ bỏ. Lưu Hán Văn quyết định nghỉ vài ngày, chờ lúa mạch phơi xong, sau tiết đoan ngọ sẽ trồng đậu nành.
Sáng sớm, Lưu Hán Văn cùng Mẫn thị vào thành bán rau, nói là gần tiết đoan ngọ, rau dưa dễ bán, cho nên hái mấy giỏ rau lớn, hẹn xe lừa quen biết đến nhà chở đi, Vân thị cũng cùng đi, bà muốn vào thành bốc thêm mấy thang thuốc cho Dương Vũ Đức.
Lưu Mẫn Hoan để Dương Vũ Đức trông tiểu Cẩn Du, tiểu Mẫn Tú, nàng cho gà ăn, quét dọn sân, rồi vào đất, thấy dưa hấu nở hoa nhỏ màu vàng, đột nhiên nhớ tới khoai tây cũng gần thu hoạch được, hoa đã tàn sạch sẽ , một đoạn thời gian này bận quá nên quên, đang định cầm cuốc nhỏ đào thử thì lúc này nghe thấy có người gọi ngoài cửa, Lưu Mẫn Hoan đi qua hỏi, nguyên lai là tổ mẫu và tiểu cô đến, Lưu Mẫn Hoan không muốn mở cửa, không biết nhà mình hôm nay lại tổn thất cái gì nhưng vẫn phải mở cười rặn ra một nụ cười giả tạo hỏi:
- Tổ mẫu, tiểu cô, hai người tới rồi.
- Hoan nhi, có mình con ở nhà thôi à, phụ thân và mẫu thân con đâu? – Lưu Xuân Mai nhẹ nhàng hỏi.
- Phụ thân và mẫu thân đã đi ra ngoài làm việc, không biết khi nào mới trở về - Lưu Mẫn Hoan không dám nói là đi bán rau.
- Quên đi, chúng ta cũng không vào nhà đâu, Mẫn Hoan, trở về nhớ nói với phụ thân và mẫu thân ngươi biết mấy ngày nữa là tết đoan ngọ, bảo phụ mẫu ngươi đem một thạch lúa mạch đến, tổ phụ ngươi thích ăn tào phớ, hai người họ nhớ đem qua – Triệu thị nghe Lưu Hán Văn và Mẫn thị không ở nhà, cũng không định đi vào, nói xong liền cùng Lưu Xuân Mai xoay người trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro