Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 32
2024-08-21 13:26:16
Lưu Mẫn Hoan đành phải nói:
- Tổ mẫu đi thong thả, tiểu cô đi thong thả - Chờ các nàng đi rồi, Lưu Mẫn Hoan nhanh chóng khóa cổng lại, thật sự là nàng không thích nói chuyện với Triệu thị, không có đạo lí nào, Mẫn thị nuôi heo vất vả một năm, giết heo chỉ cho mấy cái xương và một cân thịt, tổng cộng chỉ có 20 văn. Thế mà Triệu thị mở miệng là một thạch lúa mạch, một thạch lúa mạch trị giá khoảng một lượng. Tổn thất quá lớn, lúc gặt lúa mạch thì không thấy một bóng người đến hỗ trợ, biết nhà mình đem lúa mạch phơi xong mới lại đây nói muốn lúa mạch, thật đáng ghét, Lưu Mẫn Hoan lảm nhảm trong lòng.
Lưu Mẫn Hoan vừa tiếc một thạch lúa mạch đồng thời lại may mắn, may mắn các nàng không đi vào, nếu không thì thấy dưa hấu đầy sân nở hoa rồi, còn bên phía đất trồng rau: dưa chuột đậu đũa đầy giàn, có hỏi thì Lưu Mẫn Hoan thật đúng là không biết trả lời thế nào cho tốt, còn muốn hái bao nhiêu thì Lưu Mẫn Hoan cũng không cách nào cự tuyệt, lại còn nhớ thương đến dưa hấu mùa hè, ba ngày hai lượt đến đây thì càng phiền toái.
Chiều đứng bóng, Lưu Hán Văn và Mẫn thị rốt cuộc về tới, lần này Mẫn thị có mua thêm khối vải bông, thêm năm khối vải bố màu xanh, vải bông là màu tím nhạt, có in hình hoa nhỏ, thật thanh lịch, Lưu Mẫn Hoan rất thích. Lưu Mẫn Hoan thấy mẫu thân bỏ một bao tiền đồng vào cái rương gỗ gần giường liền hỏi hôm nay bán được bao nhiêu, Mẫn thị nói là chưa đến hai lượng, dưa chuột năm văn, rau muống bốn văn, hạt tiêu năm văn, đậu đũa năm văn, đều là rau dưa tươi ngon, lại đang là tết Đoan Ngọ, cho nên dễ bán.
Lưu Mẫn Hoan thấy tâm tình Mẫn thị tốt, liền đem chuyện Triệu thị đến lại muốn một thạch lúa mạch làm lễ tết Đoan Ngọ nói ra, Mẫn thị nghe xong thở dài một hơi nói:
- Còn có thể không đưa sao? Cứ cho đi, nếu không cho thì việc này sẽ ồn ào làm người ngoài biết, người ta còn tưởng rằng chúng ta không hiếu thuận, thanh danh hỏng thì tương lai làm cái gì cũng bị ảnh hưởng. Mà cũng chỉ gần một lượng bạc, coi như đồ ăn hôm nay không kiếm được chút gì, các ngươi ra ngoài cũng đừng nói gì nhé, có biết không? – Mẫn thị lại dặn dò mấy nhi nữ nhà mình, dù biết bọn chúng không phải người nhiều chuyện nhưng vẫn phải dặn một lời cho chắc ăn.
Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan tất nhiên gật đầu đồng ý, Lưu Hoài An lại nói:
- Lúc gặt lúa mạch, con đến nhà tổ mượn trâu, đại bá mẫu nói tổ phụ đi giúp nhà đại cô gặt lúa mạch, vốn tổ phụ muốn giúp chúng ta nhưng tổ mẫu nói đại cô đang có thai, không làm việc nặng được để tổ phụ đi giúp. Còn giúp đại cô cấy mạ, đại bá mẫu rất tức giận.
- An nhi, việc này không cần nghe đâu, trong lòng đại bá mẫu ngươi tức giận, muốn thông qua con để đem lời truyền tới, muốn trong lòng ta cũng giận rồi làm ra những chuyện không nên làm. Người khác có thể giúp con, con phải nhớ rõ ân tình của người đó, người khác không giúp thì đừng oán hận điều gì. Biết vì sao hôm nay ta mua năm khối vải bố màu lam không? Bởi vì lúc làm tường viện, tam thúc con và mấy đường thúc đến hỗ trợ nhưng ai cũng không lấy tiền công của chúng ta, con và đại ca con đem tặng cho họ khối vải, coi như quà tặng trong ngày lễ, lần sau ta lại mua vải làm cho các con cái áo đơn. Ta làm trước cho phụ thân và đại ca con, con tạm lấy quần áo cũ của đại ca, mẫu thân mà may quần áo mới cho con thì tổ mẫu con lại sinh sự, lại nói ta giấu tiền này nọ - Mẫn thị nói một hơi nhiều như vậy, Lưu Mẫn Hoan nhanh chóng đổ chén nước cho bà.
Lưu Hoài An vội gật đầu đáp lại:
- Mẫu thân, người yên tâm, con hiểu được.
Lưu Hoài Đức và Lưu Hoài An đem vải đến nhà mấy đường thúc trong thôn, căn dặn hai huynh đệ phải nói cảm ơn. Chờ hai bọn họ đi, Lưu Mẫn Hoan mới nhớ tới chuyện dương khoai, vội dẫn Mẫn thị đi đào.
- Đúng rồi, ta hôm nay nhìn thấy trong thành có bán dương khoai, đang nghĩ dương khoai nhà ta sao chưa lớn. Về lại nói chuyện bà của con nên quên mất. Rau dưa hai ngày qua có thể bán giá tốt nhất, tiếc là rau ta bán gần hết rồi, ngày mai cũng hái không được gì nhiều, bây giờ thì tốt rồi, ngày mai ta có thể bán dương khoai – Mẫn thị vui rạo rực.
Chờ hai người Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An trở về, hai mẫu tử bọn họ vẫn còn đào khoai, Mẫn thị sai hai nhi tử bỏ dương khoai vào sọt, nâng đến bên cạnh giếng rửa sạch, mình thì nhặt vài củ nhỏ về rửa làm thức ăn. Lưu Mẫn Hoan đi theo nhóm lửa, Lưu Mẫn Hoan bảo mẫu thân đem khoai cắt lát, tẩm hạt tiêu, dầu và tỏi, rồi chiên lên là được, Mẫn thị nghi ngờ hỏi:
- Cái này ai nói cho con biết? Chẳng lẽ lão bản bán dương khoai nói cho con phải ăn thế nào sao?
- Nếu hắn không bảo ăn thế nào thì ai biết thứ này ăn được không, thế thì ai dám mua chứ? Lão bản còn nói có thể cắt thành khối hầm với thịt, hôm nay chúng ta không có thịt mà – Lưu Mẫn Hoan giải thích.
Cơm chiều, bát khoai tây rất được hoan nghênh, Mẫn thị nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cha bọn nhỏ, ngày mai chàng cùng ta đến tổ phòng một chuyến, đưa vài củ dương khoai cho tam đệ và tam đệ muội bọn họ - Nàng biết sau khi chia ra ở riêng, tam phòng bọn họ cũng không ăn chung với phụ mẫu nữa, ăn uống chi tiêu vô cùng cần kiệm không dám ăn này nọ, đem dương khoai đến cho bọn họ cải thiện bữa ăn – Đúng rồi, đem lúa mạch đến cho phụ thân và mẫu thân luôn.
- Lúa mạch gì cơ? – Lưu Hoài Cẩn vẫn còn chưa biết.
Mẫn thị thấy Lưu Hoài Cẩn hỏi, liền kể chuyện buổi sáng Triệu thị tới đòi lúa mạch cho bọn họ, cũng dặn dò hắn đừng gây chuyện, mấy người Triệu thị có nói gì cũng không được phản bác rồi nhắc nhở Lưu Hoài An thêm lần nữa, cuối cùng Mẫn thị nói:
- Cải thiện cuộc sống là vấn đề chính, đừng tự rước giận vô mình. Có sức để giận thì không bằng suy nghĩ xem nên làm vì để sống tốt hơn, trưởng bối đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá mức vô lý, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn, các ngươi là người đọc sách đáng ra hiểu biết hơn ta, nếu thanh danh một người hỏng rồi, chẳng những thi không được, mà làm quan cũng không xong, đừng nói đến việc sẽ có cuộc hôn nhân tốt đẹp – Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An nghe xong kính cẩn gật đầu.
Ngày kế là Đoan ngọ, buổi sáng Lưu Mẫn Hoan dậy, phát hiện Mẫn thị đã nấu xong trứng gà, trứng vịt, lá tỏi, lá hành, củ kiệu, Mẫn thị lấy năm cái túi to nhiều màu, cho mỗi đứa một cái cột lên cổ, rồi bỏ vào mỗi túi một trứng vịt và một trứng gà.
Ăn qua điểm tâm, Mẫn thị cùng trượng phu đến tổ phòng đưa lúa mạch, ôm cả tiểu Hoài Du, tiểu Mẫn Tú, năm huynh muội cùng đi, Mẫn thị thay quần áo mới cho bọn họ, sôi nổi đi theo Lưu Hán Văn.
Đến gần tổ phòng, Lưu Hán Văn phát hiện hầu như tất cả trẻ con đều có hai cái trứng đeo trên cổ, Lưu Hoài Cẩn bảo là chọi trứng, Lưu Mẫn Hoan không biết có ý tứ gì, đứng ở một bên xem, thì ra là trong tay hai người nắm một trứng gà hoặc vịt, cụng vào nhau, trứng của ai bể trước là người đó thua, bằng hữu hàng xóm chung quanh quay lại hình tròn, cái trứng cuối cùng chưa bị bể chính là vua trứng, tuy có chút ngây thơ, nhưng Lưu Mẫn Hoan thấy ai cũng chơi nhiệt tình, mà phải thôi đối với con cái nhà nghèo, Đoan Ngọ mới có trừng gà trứng vịt ăn đỡ thèm.
Lưu Mẫn Hoan đến phòng sau thăm tam thẩm, Hà thị nhìn thấy nàng liền nở nụ cười nói:
- Hoan nhi, con tới rồi sao ? Mẫu thân con có tới không?
- Phụ thân và mẫu thân đang nói chuyện với tổ phụ và tổ mẫu – Lưu Mẫn Hoan đáp lại, đem trứng gà trong tay đưa cho Hà thị.
Hà thị nhìn trứng gà trong tay của Lưu Mẫn Hoan nghi ngờ hỏi:
- Cho ta làm chi? Ta cũng có, con cứ giữ lại mà chơi.
Lưu Mẫn Hoan trả lời:
- Đây là trứng mà gà con nuôi đẻ trứng, con để dành đem đến cho người ăn – Nàng không quên thiện ý của Hà thị đối với nàng ngay ngày đầu tiên nàng xuyên đến đây – Còn có trứng con đưa cho tam thúc – Hai người tam thúc tam thẩm đều thành thật đến quá đáng, đều chăm chỉ làm việc lại không biết bồi bổ cho bản thân, nhìn sắc mặt của Hà thị trắng bệch như vậy là biết rồi, nàng nghĩ đó là nguyên nhân Hà thị gả đến Lưu gia mấy năm rồi vẫn không có thai.
- Tổ mẫu đi thong thả, tiểu cô đi thong thả - Chờ các nàng đi rồi, Lưu Mẫn Hoan nhanh chóng khóa cổng lại, thật sự là nàng không thích nói chuyện với Triệu thị, không có đạo lí nào, Mẫn thị nuôi heo vất vả một năm, giết heo chỉ cho mấy cái xương và một cân thịt, tổng cộng chỉ có 20 văn. Thế mà Triệu thị mở miệng là một thạch lúa mạch, một thạch lúa mạch trị giá khoảng một lượng. Tổn thất quá lớn, lúc gặt lúa mạch thì không thấy một bóng người đến hỗ trợ, biết nhà mình đem lúa mạch phơi xong mới lại đây nói muốn lúa mạch, thật đáng ghét, Lưu Mẫn Hoan lảm nhảm trong lòng.
Lưu Mẫn Hoan vừa tiếc một thạch lúa mạch đồng thời lại may mắn, may mắn các nàng không đi vào, nếu không thì thấy dưa hấu đầy sân nở hoa rồi, còn bên phía đất trồng rau: dưa chuột đậu đũa đầy giàn, có hỏi thì Lưu Mẫn Hoan thật đúng là không biết trả lời thế nào cho tốt, còn muốn hái bao nhiêu thì Lưu Mẫn Hoan cũng không cách nào cự tuyệt, lại còn nhớ thương đến dưa hấu mùa hè, ba ngày hai lượt đến đây thì càng phiền toái.
Chiều đứng bóng, Lưu Hán Văn và Mẫn thị rốt cuộc về tới, lần này Mẫn thị có mua thêm khối vải bông, thêm năm khối vải bố màu xanh, vải bông là màu tím nhạt, có in hình hoa nhỏ, thật thanh lịch, Lưu Mẫn Hoan rất thích. Lưu Mẫn Hoan thấy mẫu thân bỏ một bao tiền đồng vào cái rương gỗ gần giường liền hỏi hôm nay bán được bao nhiêu, Mẫn thị nói là chưa đến hai lượng, dưa chuột năm văn, rau muống bốn văn, hạt tiêu năm văn, đậu đũa năm văn, đều là rau dưa tươi ngon, lại đang là tết Đoan Ngọ, cho nên dễ bán.
Lưu Mẫn Hoan thấy tâm tình Mẫn thị tốt, liền đem chuyện Triệu thị đến lại muốn một thạch lúa mạch làm lễ tết Đoan Ngọ nói ra, Mẫn thị nghe xong thở dài một hơi nói:
- Còn có thể không đưa sao? Cứ cho đi, nếu không cho thì việc này sẽ ồn ào làm người ngoài biết, người ta còn tưởng rằng chúng ta không hiếu thuận, thanh danh hỏng thì tương lai làm cái gì cũng bị ảnh hưởng. Mà cũng chỉ gần một lượng bạc, coi như đồ ăn hôm nay không kiếm được chút gì, các ngươi ra ngoài cũng đừng nói gì nhé, có biết không? – Mẫn thị lại dặn dò mấy nhi nữ nhà mình, dù biết bọn chúng không phải người nhiều chuyện nhưng vẫn phải dặn một lời cho chắc ăn.
Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan tất nhiên gật đầu đồng ý, Lưu Hoài An lại nói:
- Lúc gặt lúa mạch, con đến nhà tổ mượn trâu, đại bá mẫu nói tổ phụ đi giúp nhà đại cô gặt lúa mạch, vốn tổ phụ muốn giúp chúng ta nhưng tổ mẫu nói đại cô đang có thai, không làm việc nặng được để tổ phụ đi giúp. Còn giúp đại cô cấy mạ, đại bá mẫu rất tức giận.
- An nhi, việc này không cần nghe đâu, trong lòng đại bá mẫu ngươi tức giận, muốn thông qua con để đem lời truyền tới, muốn trong lòng ta cũng giận rồi làm ra những chuyện không nên làm. Người khác có thể giúp con, con phải nhớ rõ ân tình của người đó, người khác không giúp thì đừng oán hận điều gì. Biết vì sao hôm nay ta mua năm khối vải bố màu lam không? Bởi vì lúc làm tường viện, tam thúc con và mấy đường thúc đến hỗ trợ nhưng ai cũng không lấy tiền công của chúng ta, con và đại ca con đem tặng cho họ khối vải, coi như quà tặng trong ngày lễ, lần sau ta lại mua vải làm cho các con cái áo đơn. Ta làm trước cho phụ thân và đại ca con, con tạm lấy quần áo cũ của đại ca, mẫu thân mà may quần áo mới cho con thì tổ mẫu con lại sinh sự, lại nói ta giấu tiền này nọ - Mẫn thị nói một hơi nhiều như vậy, Lưu Mẫn Hoan nhanh chóng đổ chén nước cho bà.
Lưu Hoài An vội gật đầu đáp lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẫu thân, người yên tâm, con hiểu được.
Lưu Hoài Đức và Lưu Hoài An đem vải đến nhà mấy đường thúc trong thôn, căn dặn hai huynh đệ phải nói cảm ơn. Chờ hai bọn họ đi, Lưu Mẫn Hoan mới nhớ tới chuyện dương khoai, vội dẫn Mẫn thị đi đào.
- Đúng rồi, ta hôm nay nhìn thấy trong thành có bán dương khoai, đang nghĩ dương khoai nhà ta sao chưa lớn. Về lại nói chuyện bà của con nên quên mất. Rau dưa hai ngày qua có thể bán giá tốt nhất, tiếc là rau ta bán gần hết rồi, ngày mai cũng hái không được gì nhiều, bây giờ thì tốt rồi, ngày mai ta có thể bán dương khoai – Mẫn thị vui rạo rực.
Chờ hai người Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An trở về, hai mẫu tử bọn họ vẫn còn đào khoai, Mẫn thị sai hai nhi tử bỏ dương khoai vào sọt, nâng đến bên cạnh giếng rửa sạch, mình thì nhặt vài củ nhỏ về rửa làm thức ăn. Lưu Mẫn Hoan đi theo nhóm lửa, Lưu Mẫn Hoan bảo mẫu thân đem khoai cắt lát, tẩm hạt tiêu, dầu và tỏi, rồi chiên lên là được, Mẫn thị nghi ngờ hỏi:
- Cái này ai nói cho con biết? Chẳng lẽ lão bản bán dương khoai nói cho con phải ăn thế nào sao?
- Nếu hắn không bảo ăn thế nào thì ai biết thứ này ăn được không, thế thì ai dám mua chứ? Lão bản còn nói có thể cắt thành khối hầm với thịt, hôm nay chúng ta không có thịt mà – Lưu Mẫn Hoan giải thích.
Cơm chiều, bát khoai tây rất được hoan nghênh, Mẫn thị nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cha bọn nhỏ, ngày mai chàng cùng ta đến tổ phòng một chuyến, đưa vài củ dương khoai cho tam đệ và tam đệ muội bọn họ - Nàng biết sau khi chia ra ở riêng, tam phòng bọn họ cũng không ăn chung với phụ mẫu nữa, ăn uống chi tiêu vô cùng cần kiệm không dám ăn này nọ, đem dương khoai đến cho bọn họ cải thiện bữa ăn – Đúng rồi, đem lúa mạch đến cho phụ thân và mẫu thân luôn.
- Lúa mạch gì cơ? – Lưu Hoài Cẩn vẫn còn chưa biết.
Mẫn thị thấy Lưu Hoài Cẩn hỏi, liền kể chuyện buổi sáng Triệu thị tới đòi lúa mạch cho bọn họ, cũng dặn dò hắn đừng gây chuyện, mấy người Triệu thị có nói gì cũng không được phản bác rồi nhắc nhở Lưu Hoài An thêm lần nữa, cuối cùng Mẫn thị nói:
- Cải thiện cuộc sống là vấn đề chính, đừng tự rước giận vô mình. Có sức để giận thì không bằng suy nghĩ xem nên làm vì để sống tốt hơn, trưởng bối đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá mức vô lý, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn, các ngươi là người đọc sách đáng ra hiểu biết hơn ta, nếu thanh danh một người hỏng rồi, chẳng những thi không được, mà làm quan cũng không xong, đừng nói đến việc sẽ có cuộc hôn nhân tốt đẹp – Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An nghe xong kính cẩn gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày kế là Đoan ngọ, buổi sáng Lưu Mẫn Hoan dậy, phát hiện Mẫn thị đã nấu xong trứng gà, trứng vịt, lá tỏi, lá hành, củ kiệu, Mẫn thị lấy năm cái túi to nhiều màu, cho mỗi đứa một cái cột lên cổ, rồi bỏ vào mỗi túi một trứng vịt và một trứng gà.
Ăn qua điểm tâm, Mẫn thị cùng trượng phu đến tổ phòng đưa lúa mạch, ôm cả tiểu Hoài Du, tiểu Mẫn Tú, năm huynh muội cùng đi, Mẫn thị thay quần áo mới cho bọn họ, sôi nổi đi theo Lưu Hán Văn.
Đến gần tổ phòng, Lưu Hán Văn phát hiện hầu như tất cả trẻ con đều có hai cái trứng đeo trên cổ, Lưu Hoài Cẩn bảo là chọi trứng, Lưu Mẫn Hoan không biết có ý tứ gì, đứng ở một bên xem, thì ra là trong tay hai người nắm một trứng gà hoặc vịt, cụng vào nhau, trứng của ai bể trước là người đó thua, bằng hữu hàng xóm chung quanh quay lại hình tròn, cái trứng cuối cùng chưa bị bể chính là vua trứng, tuy có chút ngây thơ, nhưng Lưu Mẫn Hoan thấy ai cũng chơi nhiệt tình, mà phải thôi đối với con cái nhà nghèo, Đoan Ngọ mới có trừng gà trứng vịt ăn đỡ thèm.
Lưu Mẫn Hoan đến phòng sau thăm tam thẩm, Hà thị nhìn thấy nàng liền nở nụ cười nói:
- Hoan nhi, con tới rồi sao ? Mẫu thân con có tới không?
- Phụ thân và mẫu thân đang nói chuyện với tổ phụ và tổ mẫu – Lưu Mẫn Hoan đáp lại, đem trứng gà trong tay đưa cho Hà thị.
Hà thị nhìn trứng gà trong tay của Lưu Mẫn Hoan nghi ngờ hỏi:
- Cho ta làm chi? Ta cũng có, con cứ giữ lại mà chơi.
Lưu Mẫn Hoan trả lời:
- Đây là trứng mà gà con nuôi đẻ trứng, con để dành đem đến cho người ăn – Nàng không quên thiện ý của Hà thị đối với nàng ngay ngày đầu tiên nàng xuyên đến đây – Còn có trứng con đưa cho tam thúc – Hai người tam thúc tam thẩm đều thành thật đến quá đáng, đều chăm chỉ làm việc lại không biết bồi bổ cho bản thân, nhìn sắc mặt của Hà thị trắng bệch như vậy là biết rồi, nàng nghĩ đó là nguyên nhân Hà thị gả đến Lưu gia mấy năm rồi vẫn không có thai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro