Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 34
2024-08-21 13:26:16
Chờ Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An tan học trở về, bảo Lưu Hoài Cẩn bổ ra, dưa hấu đỏ au, Lưu Hoài An liếm liếm miệng, bị Lưu Hoài Cẩn mắng một phen, sau khi cắt xong, Lưu Hoài Cẩn mời Lưu Hán Văn và Mẫn thị ăn đầu tiên, rồi mọi người ào ào cầm lấy ăn, Mọi người đều tấm tắc khen: “Thật ngọt, ăn ngon quá”.
- Nhưng nhiều dưa hấu như vậy, bán thế nào đây, bao nhiêu văn một cân mới thích hợp – Mẫn thị lại phát sầu, cũng đúng thôi, ba mẫu dưa hấu mà bắt mỗi ngày Lưu Hán Văn đều đưa vào trong thành bán quả thật khó khăn.
Lưu Mẫn Hoan biết lúc hiện đại một mẫu dưa hấu hơn 4000 cân, ở đây cũng không kém lắm, 3 mẫu ít nhất cũng được 1 vạn cân, nhóm đầu tiên đã chín được bao nhiêu thì Lưu Mẫn Hoan không biết, bây giờ vẫn còn có nở hoa, có quả nhỏ như nắm tay, nàng không biết nên làm thế nào.
- Nếu không thì nhờ di phụ bán đi, di phụ có cửa hàng mà – Lưu Mẫn Hoan đề nghị.
Mẫn thị suy nghĩ rồi lại lắc đầu:
- Tiệm tạp hóa của di phụ con không lớn lắm, ít thì không sao nhưng không thể bán được nhiều dưa hấu như thế.
Lưu Mẫn Hoan nghĩ một lát rồi lại nói:
- Mẫu thân, hay là con đi tìm chưởng quầy của cửa hàng tạp hóa kia, có lẽ hắn có biện pháp đấy.
- Mẫu thân, ta nghe nói trong thành có một loại người gọi là “người trong”, chuyên môn tìm kiếm thông tin để bán, mẫu thân có thể đi hỏi một chút. Nếu không được thì ta thà bán rẻ còn hơn để hỏng – Lưu Hoài Cẩn thông thuộc hơn một chút đề nghị.
Nghe vậy, Mẫn thị hai mắt sáng lên quyết định:
- Đúng rồi, sao ta quên nhỉ, ngày mai ta sẽ đem một trái dưa hấu đi tìm nguoiwf mô giới, xem ai ra giá cao nhất thì bán.
Lưu Mẫn Hoan thấy không còn chuyện gì, đi gõ dưa hấu, nếu chín rồi thì lấy cọng rơm cột vào làm ký hiệu, chưa được một nửa mà Lưu Mẫn Hoan đã buộc được hơn trăm cọng rơm, tối rồi mới thu tay lại.
Trước khi ngủ, Mẫn thị mới nói sẽ dẫn Lưu Mẫn Hoan đi An Châu phủ, bởi vì tạp hóa là do nàng và hai huynh trưởng tìm được, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An đi không được vì còn bận đi học nên Mẫn thị dẫn nàng đi. Lưu Mẫn Hoan vừa nghe có thể vào trong thành, hứng phấn một đêm không ngủ ngon. Lưu Mẫn Hoan không ngờ, chuyến đi An Châu này đã cải biến cuộc sống khốn khổ của gia đình nàng.
Sáng sớm, Lưu Mẫn Hoan đi hái một quả dưa hấu, Mẫn thị đến đất trồng rau lựa vài cái bí đao cùng bí đỏ, bỏ hết vào sọt, thuê một chiếc xe lừa vào thành, vào cửa thành thì dừng. Ba người bọn họ cùng đi đến tiệm tạp hóa trước, lúc này còn sớm, cho nên người không nhiều lắm, Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy lão bản đang kiểm tra hàng hóa, liền tiến lên chào hỏi.
- Lão bản, xin chào, người còn nhớ rõ ta không? – Lưu Mẫn Hoan ngọt ngào hỏi.
Lão bản hiển nhiên không có ấn tượng với nàng nghi hoặc hỏi:
- Tiểu nữ oa, ngươi là ai vậy?
- Lão bản, năm trước ta và ca ca có đến tiệm của người mua mấy mầm móng mới lạ, lúc đó người còn đuổi chúng ta, sau này chúng ta mua tất cả mầm móng dương khoai và dưa hấu, người nhớ lại đi – Lưu Mẫn Hoan chủ động giải thích.
- A, chẳng lẽ ngươi chính là tiểu nữ oa kia? Xin lỗi, cho ta người đến người đi tấp nập, nhớ không rõ được hết. Hôm nay ngươi tới đây muốn mua gì? – Nói xong lại thấy phụ mẫu của Lưu Mẫn Hoan:
- Chào đại ca, đại tẩu – Chưởng quầy cười tủm tỉm tiếp đón.
Mẫn thị ăn nói tốt hơn mở miệng chào hỏi:
- Chào chưởng quầy, chuyện là như vậy, đứa nhỏ nhà ta mua dưa hấu từ choc ngươi về, bay giờ đều chín cả, 1 quả cũng được 10 cân, chúng ta là nông dân, không biết giá cả mua bán thế nào, lại sợ để lâu thì không tốt, cho nên muốn đến chỗ ngài thử xem có đường ra không?
Chưởng quầy nghe vậy kinh ngạc nói:
- Thì ra là thế. không thể nào, dưa hấu chín rồi á, tháng sáu mới chín mà ta? Bên kinh thành phải tháng bảy mới chín. Ngươi xác định là chín chứ?
- Chưởng quầy, nơi này là phía nam, tự nhiên phải chín sớm hơn phương bắc, có gì kỳ quái chứ - Lưu Mẫn Hoan thật sự muốn phổ cập kiến thức lại lần nữa cho hắn.
Mẫn thị sợ đối phương không tin, bảo Lưu Hán Văn bê dưa ra, cắt đưa cho chưởng quầy nói:
- Đúng là đã chín, chưởng quầy, ta có cầm một quả đến, ta bổ một nửa cho ngài nếm thử.
Chưởng quầy không ngần ngại cắn thử một miếng, vị ngọt mát mẻ tràn đầy khoang miệng, lập tức đề nghị:
- Ừ, không sai, so với những quả mà ta ăn còn ngọt hơn, việc này ta không làm chủ được, ta sẽ bẩm một tiếng với lão gia nhà ta, các ngươi vận khí thật tốt, lão gia nhà chúng ta vừa vặn ở đây. Nếu không các ngươi đi bán rau trước đi, lúc sau quay lại.
- Vậy phiền ngài rồi – Mẫn thị dẫn Lưu Mẫn Hoan cùng đi, Lưu Hán Văn đẩy xe rau, Lưu Mẫn Hoan vội vàng đem nửa quả còn lại bưng theo, cho lão gia nhà chưởng quầy nếm thử một nửa là đủ rồi.
- Bé con, ngươi ôm nửa quả này đi bán rau thì bất tiện lắm, như vậy đi, ngươi bán nửa quả này cho ta, ta cho ngươi năm mươi văn tiền, được không? – Chưởng quầy nhỏ nhẹ thương lượng với Lưu Mẫn Hoan.
- Không được, chúng ta còn đến quán khác hỏi giá, lỡ lão gia nhà ngài không đồng ý mua thì chúng ta cũng tìm nhà khác bán. Vì ta mua mầm móng ở đây nên mới hỏi ngài trước – Lưu Mẫn Hoan ăn ngay nói thật, chưởng quầy đành phải cười cười.
Lưu Hán Văn, Mẫn thị dẫn Lưu Mẫn Hoan đến chợ, lúc này chợ đã đông người, cho nên nửa ngày mới tìm được vị trí bán. Lúc này giá đồ ăn đều rẻ, bí đao 2 văn tiền 1 cân, bí đỏ chỉ 1 văn 1 cân, bởi vì mang không nhiều lắm, nên bán nhanh hết, tổng cộng chỉ bán được hơn 50 văn tiền. Nhưng có vài người nhìn trúng nửa quả dưa hấu, giá cao nhất là hai mươi văn 1 cân, người trả chắc là quản gia nhà giàu, làm Lưu Mẫn Hoan rất là hối hận, mang bí đao bí đỏ làm gì, trực tiếp mang dưa hấu đến thì tốt rồi.
Ba người hỏi thăm nửa ngày, mất một nửa sức lực mới tìm được người môi giới, bên trong có đặt 7 8 cái bàn, có 10 người, thấy ba người Lưu Mẫn Hoan ăn mặc nông dân nên không thèm nhìn, cũng có hai người tiến lên, hỏi mua hay bán, Lưu Mẫn Hoan ôm dưa hấu ra, lấy đao cắt một nửa, chia làm mảnh nhỏ, một nửa kia thả bỏ vào sọt, cho bọn họ nếm thử.
- Ừ, rất ngọt, ăn rất ngon – Người nào ăn thử cũng nói thế.
- Các người định bán dưa hấu sao? – Rốt cuộc có người phản ứng, Lưu Mẫn Hoan nhìn liền cảm thấy người này vô cùng khôn khéo, hơn bốn mươi tuổi, Lưu Mẫn Hoan nhìn qua phụ mẫu, hai người bọn họ đang đánh giá người đàn ông đó.
Lưu Hán Văn lên tiếng hỏi:
- Vị đại ca này, ta muốn hỏi ngươi định giá bao nhiêu?
- Để ta hỏi thăm một chút rồi sẽ trả lời sau, nơi này ít người trồng, mà lại chưa thấy ai bán, chắc cũng tầm 15 văn 1 cân, về sau thì khó nói, ba ngày ta sẽ trả lời – Người đó đáp lại.
Mấy người Lưu Hán Văn tất nhiên đồng ý, cảm thấy đã hơn một cái canh giờ đi qua, quyết định quay lại chỗ tạp hoá rồi nói.
Vừa đến cửa tạp hoá, chưởng quầy khẩn cấp chạy ra nhìn bọn họ nói:
- Trời ạ, cuối cùng các ngươi cũng đến, lão gia nhà ta đều chờ các ngươi nửa ngày, sai ta đi tìm các ngươi, ta quanh co trong chợ 1 vòng cũng không tìm được.
Vào nhà, có một nam tử hơn ba mươi tuổi, lạnh lùng hơn cả đại bá phụ, cao gầy, Lưu Mẫn Hoan cũng không dám nhìn kỹ, chưởng quầy chỉ nói đây là Đông gia lão gia, chưa nói tên. Nhưng Lưu Mẫn Hoan nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của ông ta, nhìn thế nào cũng không dám thương nhân.
- Nhưng nhiều dưa hấu như vậy, bán thế nào đây, bao nhiêu văn một cân mới thích hợp – Mẫn thị lại phát sầu, cũng đúng thôi, ba mẫu dưa hấu mà bắt mỗi ngày Lưu Hán Văn đều đưa vào trong thành bán quả thật khó khăn.
Lưu Mẫn Hoan biết lúc hiện đại một mẫu dưa hấu hơn 4000 cân, ở đây cũng không kém lắm, 3 mẫu ít nhất cũng được 1 vạn cân, nhóm đầu tiên đã chín được bao nhiêu thì Lưu Mẫn Hoan không biết, bây giờ vẫn còn có nở hoa, có quả nhỏ như nắm tay, nàng không biết nên làm thế nào.
- Nếu không thì nhờ di phụ bán đi, di phụ có cửa hàng mà – Lưu Mẫn Hoan đề nghị.
Mẫn thị suy nghĩ rồi lại lắc đầu:
- Tiệm tạp hóa của di phụ con không lớn lắm, ít thì không sao nhưng không thể bán được nhiều dưa hấu như thế.
Lưu Mẫn Hoan nghĩ một lát rồi lại nói:
- Mẫu thân, hay là con đi tìm chưởng quầy của cửa hàng tạp hóa kia, có lẽ hắn có biện pháp đấy.
- Mẫu thân, ta nghe nói trong thành có một loại người gọi là “người trong”, chuyên môn tìm kiếm thông tin để bán, mẫu thân có thể đi hỏi một chút. Nếu không được thì ta thà bán rẻ còn hơn để hỏng – Lưu Hoài Cẩn thông thuộc hơn một chút đề nghị.
Nghe vậy, Mẫn thị hai mắt sáng lên quyết định:
- Đúng rồi, sao ta quên nhỉ, ngày mai ta sẽ đem một trái dưa hấu đi tìm nguoiwf mô giới, xem ai ra giá cao nhất thì bán.
Lưu Mẫn Hoan thấy không còn chuyện gì, đi gõ dưa hấu, nếu chín rồi thì lấy cọng rơm cột vào làm ký hiệu, chưa được một nửa mà Lưu Mẫn Hoan đã buộc được hơn trăm cọng rơm, tối rồi mới thu tay lại.
Trước khi ngủ, Mẫn thị mới nói sẽ dẫn Lưu Mẫn Hoan đi An Châu phủ, bởi vì tạp hóa là do nàng và hai huynh trưởng tìm được, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An đi không được vì còn bận đi học nên Mẫn thị dẫn nàng đi. Lưu Mẫn Hoan vừa nghe có thể vào trong thành, hứng phấn một đêm không ngủ ngon. Lưu Mẫn Hoan không ngờ, chuyến đi An Châu này đã cải biến cuộc sống khốn khổ của gia đình nàng.
Sáng sớm, Lưu Mẫn Hoan đi hái một quả dưa hấu, Mẫn thị đến đất trồng rau lựa vài cái bí đao cùng bí đỏ, bỏ hết vào sọt, thuê một chiếc xe lừa vào thành, vào cửa thành thì dừng. Ba người bọn họ cùng đi đến tiệm tạp hóa trước, lúc này còn sớm, cho nên người không nhiều lắm, Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy lão bản đang kiểm tra hàng hóa, liền tiến lên chào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lão bản, xin chào, người còn nhớ rõ ta không? – Lưu Mẫn Hoan ngọt ngào hỏi.
Lão bản hiển nhiên không có ấn tượng với nàng nghi hoặc hỏi:
- Tiểu nữ oa, ngươi là ai vậy?
- Lão bản, năm trước ta và ca ca có đến tiệm của người mua mấy mầm móng mới lạ, lúc đó người còn đuổi chúng ta, sau này chúng ta mua tất cả mầm móng dương khoai và dưa hấu, người nhớ lại đi – Lưu Mẫn Hoan chủ động giải thích.
- A, chẳng lẽ ngươi chính là tiểu nữ oa kia? Xin lỗi, cho ta người đến người đi tấp nập, nhớ không rõ được hết. Hôm nay ngươi tới đây muốn mua gì? – Nói xong lại thấy phụ mẫu của Lưu Mẫn Hoan:
- Chào đại ca, đại tẩu – Chưởng quầy cười tủm tỉm tiếp đón.
Mẫn thị ăn nói tốt hơn mở miệng chào hỏi:
- Chào chưởng quầy, chuyện là như vậy, đứa nhỏ nhà ta mua dưa hấu từ choc ngươi về, bay giờ đều chín cả, 1 quả cũng được 10 cân, chúng ta là nông dân, không biết giá cả mua bán thế nào, lại sợ để lâu thì không tốt, cho nên muốn đến chỗ ngài thử xem có đường ra không?
Chưởng quầy nghe vậy kinh ngạc nói:
- Thì ra là thế. không thể nào, dưa hấu chín rồi á, tháng sáu mới chín mà ta? Bên kinh thành phải tháng bảy mới chín. Ngươi xác định là chín chứ?
- Chưởng quầy, nơi này là phía nam, tự nhiên phải chín sớm hơn phương bắc, có gì kỳ quái chứ - Lưu Mẫn Hoan thật sự muốn phổ cập kiến thức lại lần nữa cho hắn.
Mẫn thị sợ đối phương không tin, bảo Lưu Hán Văn bê dưa ra, cắt đưa cho chưởng quầy nói:
- Đúng là đã chín, chưởng quầy, ta có cầm một quả đến, ta bổ một nửa cho ngài nếm thử.
Chưởng quầy không ngần ngại cắn thử một miếng, vị ngọt mát mẻ tràn đầy khoang miệng, lập tức đề nghị:
- Ừ, không sai, so với những quả mà ta ăn còn ngọt hơn, việc này ta không làm chủ được, ta sẽ bẩm một tiếng với lão gia nhà ta, các ngươi vận khí thật tốt, lão gia nhà chúng ta vừa vặn ở đây. Nếu không các ngươi đi bán rau trước đi, lúc sau quay lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vậy phiền ngài rồi – Mẫn thị dẫn Lưu Mẫn Hoan cùng đi, Lưu Hán Văn đẩy xe rau, Lưu Mẫn Hoan vội vàng đem nửa quả còn lại bưng theo, cho lão gia nhà chưởng quầy nếm thử một nửa là đủ rồi.
- Bé con, ngươi ôm nửa quả này đi bán rau thì bất tiện lắm, như vậy đi, ngươi bán nửa quả này cho ta, ta cho ngươi năm mươi văn tiền, được không? – Chưởng quầy nhỏ nhẹ thương lượng với Lưu Mẫn Hoan.
- Không được, chúng ta còn đến quán khác hỏi giá, lỡ lão gia nhà ngài không đồng ý mua thì chúng ta cũng tìm nhà khác bán. Vì ta mua mầm móng ở đây nên mới hỏi ngài trước – Lưu Mẫn Hoan ăn ngay nói thật, chưởng quầy đành phải cười cười.
Lưu Hán Văn, Mẫn thị dẫn Lưu Mẫn Hoan đến chợ, lúc này chợ đã đông người, cho nên nửa ngày mới tìm được vị trí bán. Lúc này giá đồ ăn đều rẻ, bí đao 2 văn tiền 1 cân, bí đỏ chỉ 1 văn 1 cân, bởi vì mang không nhiều lắm, nên bán nhanh hết, tổng cộng chỉ bán được hơn 50 văn tiền. Nhưng có vài người nhìn trúng nửa quả dưa hấu, giá cao nhất là hai mươi văn 1 cân, người trả chắc là quản gia nhà giàu, làm Lưu Mẫn Hoan rất là hối hận, mang bí đao bí đỏ làm gì, trực tiếp mang dưa hấu đến thì tốt rồi.
Ba người hỏi thăm nửa ngày, mất một nửa sức lực mới tìm được người môi giới, bên trong có đặt 7 8 cái bàn, có 10 người, thấy ba người Lưu Mẫn Hoan ăn mặc nông dân nên không thèm nhìn, cũng có hai người tiến lên, hỏi mua hay bán, Lưu Mẫn Hoan ôm dưa hấu ra, lấy đao cắt một nửa, chia làm mảnh nhỏ, một nửa kia thả bỏ vào sọt, cho bọn họ nếm thử.
- Ừ, rất ngọt, ăn rất ngon – Người nào ăn thử cũng nói thế.
- Các người định bán dưa hấu sao? – Rốt cuộc có người phản ứng, Lưu Mẫn Hoan nhìn liền cảm thấy người này vô cùng khôn khéo, hơn bốn mươi tuổi, Lưu Mẫn Hoan nhìn qua phụ mẫu, hai người bọn họ đang đánh giá người đàn ông đó.
Lưu Hán Văn lên tiếng hỏi:
- Vị đại ca này, ta muốn hỏi ngươi định giá bao nhiêu?
- Để ta hỏi thăm một chút rồi sẽ trả lời sau, nơi này ít người trồng, mà lại chưa thấy ai bán, chắc cũng tầm 15 văn 1 cân, về sau thì khó nói, ba ngày ta sẽ trả lời – Người đó đáp lại.
Mấy người Lưu Hán Văn tất nhiên đồng ý, cảm thấy đã hơn một cái canh giờ đi qua, quyết định quay lại chỗ tạp hoá rồi nói.
Vừa đến cửa tạp hoá, chưởng quầy khẩn cấp chạy ra nhìn bọn họ nói:
- Trời ạ, cuối cùng các ngươi cũng đến, lão gia nhà ta đều chờ các ngươi nửa ngày, sai ta đi tìm các ngươi, ta quanh co trong chợ 1 vòng cũng không tìm được.
Vào nhà, có một nam tử hơn ba mươi tuổi, lạnh lùng hơn cả đại bá phụ, cao gầy, Lưu Mẫn Hoan cũng không dám nhìn kỹ, chưởng quầy chỉ nói đây là Đông gia lão gia, chưa nói tên. Nhưng Lưu Mẫn Hoan nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của ông ta, nhìn thế nào cũng không dám thương nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro