Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Chương 35

2024-08-21 13:26:16

Chưởng quầy thay mặt lão gia của mình mở miệng:

- Lão gia nói có thể mua dưa hấu nhà các ngươi, các ngươi có bao nhiêu cân? Lão gia sẽ lấy hết, nây giờ mỗi cân trả mười lăm văn, giữa tháng sáu về chỉ 10 văn 1 cân thôi, tháng bảy chỉ còn 5 văn. Đây là ý của lão gia.

- Nhưng có người ra giá 20 văn một cân, các ngươi có thể lên giá chút được không. Dưa hấu nhà ta rất ngọt, chúng ta cam đoan chỉ bán cho một nhà. Hơn nữa, nhà ta trồng rất nhiều dương khoai, đều bán hết cho người đi – Lưu Mẫn Hoan đáp trước, phụ thân nàng trung trực, mẫu thân lại dịu dàng không hợp cò kè mặc cả.

Chưởng quầy nhìn Lưu Hán Văn và Mẫn thị, thấy hai người bọn họ dường như cũng có ý như vậy rồi lại nhìn Lưu Mẫn Hoan dỗ dành nàng:

- Tiểu nữ oa, ngươi hù ai vậy? Làm sao có người ra giá hai mươi văn, tiểu hài tử gạt người là không ngoan đâu.

- Đại thúc, ta không gạt người, vừa rồi có người ra giá hai mươi, chẳng qua là hắn chưa nói muốn bao nhiêu cân, bảo chúng ta ba ngày sau đợi tin, phụ mẫu ta sợ hắn lấy không nhiều nên mới đến chỗ người, nhưng các người lại giảm hẳn 5 văn một cân, nhà của ta còn nhờ vào dưa hấu để xây nhà, như vậy đi, về sau dưa hấu đều ưu tiên bán cho các người – Lưu Mẫn Hoan nhanh nhẩu thương lượng.

Lưu Mẫn Hoan thấy trên mặt vị đông gia rốt cuộc có một tia buông lỏng, ánh mắt hắn nhìn Lưu Mẫn Hoan như nhìn thấy cái gì đó thú vị, đúng là thú vị.

- Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp, tiểu cô nương? – Đông gia bất ngờ mở miệng hỏi.

- Như vậy đi, chúng ta mỗi người lui một bước, lấy số ở giữa, mười bảy văn rưỡi, thế nào? Đương nhiên nếu người nguyện ý cho thành 18 văn, ta càng cao hứng nhưng người sẽ mất hứng – Giọng Lưu Mẫn Hoan càng nói càng nhỏ.

Đông gia lại tiếp tục hỏi:

- Vậy vì sao ngươi không bán 17 văn?

- Vậy thì ta sẽ mất hứng, ta cảm thấy vui vẻ trên nỗi đau của người khác thì thật không có đạo đức , cho nên, chúng ta đừng nhường ai – Lưu Mẫn Hoan hồi đáp.

Chưởng quầy đứng bên cạnh nở nụ cười nói giỡn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nữ oa tử, ngươi làm ta hồ đồ cả rồi.

- Thực xin lỗi làm hai vị chê cười, tiểu nữ ở nhà luôn nhanh miệng – Mẫn thị mở miệng.

Đông gia đứng lên, rốt cuộc đưa ra quyết định:

- Không sao, nhưng rất thú vị, được rồi, tiểu cô nương, ngươi cũng mất không ít khí lực, ta quyết định lấy sự mất hứng của ta để ngươi được cao hứng, xây được căn nhà xinh đẹp.

Lưu Mẫn Hoan rốt cuộc không nhịn được mỉm cười đắc ý vênh váo.

- Cảm ơn Đông gia, khi nào thì các người đến lấy dưa hấu, tốt nhất là các người mang xe đến, chúng ta ở nông thôn, không có phương tiện, mặt khác việc này các người đừng phô trương ra ngoài được không? Chúng ta có nỗi khổ riêng, nếu thân thích trong nhà mà biết, sẽ tới cửa tống tiền, với lại trong nhà chỉ nhờ vào số tiền bán dưa hấu để xây căn nhà mới – Mẫn thị thương lượng.

Chỉ là chút chuyện nhỏ, đông gia tất nhiên đồng ý phân phó:

- Đương nhiên là được. Lấy dưa hấu càng sớm càng tốt, bây giờ đi đi, vừa vặn đưa các ngươi về nhà. Chu chưởng quầy, cho bọn hắn viết cái khế ước, về sau chỉ bán cho chúng ta, bây giờ là mười tám văn, mùng mười tháng sáu 12 văn, hết tháng sáu thì 5 văn 1 cân. Ta phái lão Ngô đi cùng ngươi, mang theo bạc.

Chưởng quầy viết xong, Lưu Mẫn Hoan nhận lấy, xem một lần, Lưu Hán Văn cũng xem lại một lần rồi mới ấn dấu tay. Lưu Mẫn Hoan không có nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đông gia cùng Chu chưởng quầy, bọn họ cảm thấy một nha đầu năm sau tuổi ở nông thôn nhanh mồm nhanh miệng đã đủ giật mình, cư nhiên còn biết chữ.

Đông gia phái 3 chiếc xe, một chiếc xe ngựa, hai chiếc xe lừa, vừa thấy là biết đây không phải thương gia bình thường. Lần đầu tiên Lưu Mẫn Hoan ngồi xe ngựa, cảm giác không thoải mái.

Cũng may nhà Lưu Mẫn Hoan ở cuối thôn, vòng qua thôn chứ không vào thôn, mà giờ này thì hầu hết mọi người đang ăn cơm, không có ai nhìn thấy, dù có ai nhìn thấy nói thật Lưu Mẫn Hoan cũng không quan tâm. Bọn họ tổng cộng lấy hơn 200 quả, hai ngàn hai tram ba mươi tám cân, Chu chưởng quầy lập tức lấy bàn tính ra tính:

- Tổng cộng là bốn vạn 284 văn – Sau đó lấy ra 40 nén bạc, còn định đếm tiền đồng.

Lưu Hán Văn chạy nhanh nói:

- Cảm ơn các vị, làm phiền các vị rồi, số lẻ thừa lại biếu cái vị uống rượu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba người kia nhìn Chu chưởng quầy, Chu chưởng quầy bày đặt chối từ một phen, rồi đồng ý, bọn họ dùng xe lừa kéo đi một chuyến trước, Chu chưởng quầy và lão Ngô ở lại trông coi, Lưu Mẫn Hoan nghe bọn họ nói chuyện, thì ra đông gia chuẩn bị vào kinh thành, đông gia ở tỉnh thành và kinh thành đều có cửa hàng, xem ra sinh ý đông gia rất lớn, Lưu Mẫn Hoan cũng không dám lắng nghe nhiều. Chỉ bảo bọn họ năm ngày sau lại đến.

Tiễn bước bọn họ, Mẫn thị thở một hơi dài, mấy người Lưu Hoài Cẩn vây lại, thấy trong tay Mẫn thị có bốn nén bạc, mỗi người cầm một cái xoa xoa nắn nắn, thậm chí Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An vui mừng nhảy lên, bọn họ sống khổ nhiều hơn Lưu Mẫn Hoan, đột nhiên thấy nhà mình có được số tiền lớn, chưa khóc là may. Lưu Hoài Cẩn còn cố ý dặn dò đệ muội không được nói ai biết.

Mẫn thị ôm lấy Lưu Mẫn Hoan vui vẻ rơi lệ nói:

- Hoan nhi, ta thật sự không ngờ con cũng thấy hổ thẹn, mỗi ngày ta và phụ thân con đều đi làm ở ngoài, con có tí tuổi đã phải trông em trông nhà, còn phải chăm lo nhà cửa, tất cả rau dưa mà chúng ta có đều do các con trồng ra. Ta thật cao hứng, đi, ta làm cho các con đồ ăn ngon.

- Mẫu thân, về sau còn có bạc đưa tới. Đại ca, nhị ca, ta kiếm bạc cho các huynh đến trường rồi đó – Lưu Mẫn Hoan làm mặt quỷ với Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An, hai huynh đệ bọn họ dùng sức gật gật đầu.

Năm ngày sau, Chu chưởng quầy còn mang theo một tin tức tốt tới, nói lần trước thấy trong nhà nuôi nhiều gà, về sau trứng gà bọn họ mua hết, gà cũng mua, bởi vì Đông gia có khách sạn riêng. Xem ra lần trước Mẫn thị không cho không bọn hắn hơn hai tram văn, chưa nói đã tự động mời chào. Lưu Mẫn Hoan vội vàng khẳng định bọn họ nuôi gà tuyệt đối ngon hơn gà nhà khác. Còn bắt lấy một hoạn kê, cầm mười trứng gà bảo Chu chưởng quầy về chế biến cho Đông gia nếm thử, lần sau mua dưa hấu thì sẽ định giá. Lần này bọn họ kéo hơn ba ngàn cân đi, Mẫn thị cầm sáu mươi lượng bạc, còn số lẻ vẫn cho bọn họ uống rượu. Bây giờ nhìn số tiền này, cả nhà không vui mừng quá lố như trước.

Mẫn thị thấy còn một đoạn thời gian nữa mới gặt lúa, muốn về nhà mẹ đẻ, cũng đưa cho Thẩm thị vài quả để nếm thử, con mình thì luôn ăn đỡ thèm, cũng nên hiếu kính người già. Mẫn thị cũng định đưa cho Triệu thị, do dự nửa ngày thì quyết định chờ cuối tháng rồi nói sau, nếu biết nhà mình bán nhiều tiền, chắc chắn sẽ đến gây sự.

Lưu Mẫn Hoan chọn cho Mẫn thị bốn quả dưa hấu, Lưu Hán Văn và Mẫn thị dẫn Lưu Mẫn Hoan, ôm theo hai đứa trẻ Mẫn Tú, Cẩn Du, cầm bộ quần áo mới tặng Thẩm thị cùng đi.

Đến nhà ngoại tổ mẫu, thôn Bạch Đường, Thẩm thị và Mẫn Tiến nhìn thấy bọn họ rất vui mừng, Lưu Mẫn Hoan cố gắng bê một trái dưa hấu lớn gần bằng cả người của nàng, vui vẻ mỉm cười nói:

- Ngoại tổ mẫu, con đem dưa hấu đến cho người đây, tự tay con trồng đó.

Mẫn Tiến vội vàng đỡ lấy dưa hấu giúp cho nàng, cẩm bỏ xuống đất, Thẩm thị lại dịu dàng xoa nhẹ gương mặt của nàng nói:

- Xem cháu kìa, nhiều mồ hôi kẻo lại cảm lạnh, mấy thứ nặng đó để phụ thân cháu bưng là được.

- Con đã lựa một trái ngọt nhất cho ngoại tổ mẫu đó ạ - Lưu Mẫn Hoan khoe khoang nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Số ký tự: 0