Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 39
2024-08-21 13:26:16
Trên bàn cũng không có đồ ăn nào ngon, bốn mặn bốn nhạt, đồ mặn chỉ có vài miếng thịt mỡ, ngay cả một món chính cũng không có, Lưu Hán Võ vừa ngồi vào bàn đã hừ một tiếng, đen mặt, Đại Cẩu Tử và Đại Hoa thấy đại cữu cữu cũng không quá đáng như trước, Từ thị nhân cơ hội gắp nhiều thịt cho nữ nhi, lại nhìn Lưu Mẫn Hoan, gắp cho nàng một miếng, Lưu Mẫn Hoan ngăn lại, nói tiếng cảm ơn bảo không cần.
Lúc này Đại Cẩu Tử nhìn nàng, thì thầm cùng Đại Hoa, trong lòng Lưu Mẫn Hoan bất an, khẳng định không có chuyện tốt. Quả nhiên, hai bọn họ dùng bàn tay bóng bẩy đầy mỡ bôi lên quần áo Lưu Mẫn Hoan, mấy cái dấu tay bẩn thỉu in lên cực kì rõ ràng. Lưu Mẫn Hoan tức giận, đổ cơm trong chén lên người bọn họ, vốn định ném cái chén luôn, chỉ sợ có đứa đổ máu thì không hay. Mắt to trừng mắt nhỏ, Mẫn thị cũng không ngờ nữ nhi của mình mạnh mẽ như vậy.
Triệu thị nhìn cảnh này liền mất hứng, không nghĩ ngợi đã mắng Lưu Mẫn Hoan:
- Tuổi còn nhỏ mà học ai bướng bỉnh như vậy, một chút gia giáo cũng không có, mẫu thân ngươi ở nhà làm gì mà không dạy ngươi hả?
Lưu Mẫn Hoan không nhịn được đáp trả chặn họng Triệu thị:
- Lớn tuổi như vậy mà bản tính xấu xa, không biết cô dượng cùng cô mẫu bận gì mà không dạy dỗ con cái cho tốt?
Mẫn thị thấy vậy cũng không muốn ăn cơm nữa, liền muốn đi về trước, đứa nhỏ trong nhà muốn bú sữa, lý do thật đầy đủ, Triệu thị không muốn đi nói:
- Ngươi về trước đi, chúng ta ngồi thêm lát nữa.
Mẫn thị đáp ứng, kéo Lưu Mẫn Hoan bước đi, con đường từ cửa thôn đến đường chính không xa, ra đường chính, vẫy một chiếc xe trâu đi ngang để về. Lưu Mẫn Hoan không biết là một trận chiến này của nàng được nhận nhiều lời bình luận tốt.
Thì ra lúc Lưu Mẫn Hoan đi rồi, Đại Cẩu Tử lại chọc ghẹo Lưu Mẫn Hồng nhưng Lưu Mẫn Hồng tính tình yếu ớt không chống lại được sự vô sỉ mặt dày của Đại Cẩu Tử, tức muốn chết trở về méc Từ thị, Triệu thị nghe thấy nói với Lưu Mẫn Hồng:
- Hồng nhi, ngươi là đại tỉ, cũng không nhỏ nữa, đừng học dã nha đầu Mẫn Hoan kia, ngươi thấy tiểu cô của ngươi không, đâu gây chuyện, rất dịu dàng lễ phép.
Lưu Hán Võ nghe xong không vui nói với Lưu Mẫn Hồng:
- Ngươi không được khi dễ người khác, nhưng người khác muốn khi dễ đến trên đầu ngươi, ngươi phải hung hăng mà đánh trả hắn, mọi chuyện có phụ thân làm chủ, nữ nhi của ta không sợ chịu thiệt. Ta rất thích Mẫn Hoan, tính tình đứa nhỏ này giống ta, mạnh hơn phụ thân nó nhiều, hồi nhỏ nhị thúc ngươi bị đánh ngay cả rắm cũng không dám thả, ta phải thay hắn đập bẹp bọn kia.
- Đáng tiếc là nữ, nếu là nam nhi thì tốt, có thể có tiền đồ, nghe nói nó biết không ít chữ, nếu không thì sẽ không nói một câu đã ngăn được mẫu thân của ngươi. Dưa hấu trong nhà là nàng trồng, nghe nói có trồng dương khoai, nuôi gà sáu tháng đã đẻ trứng. Nhà lão nhị làm việc đồng áng bên ngoài, Du nhi, Tú nhi đều ném cho nàng trông, một bé gái chưa đến sáu tuổi đã làm được bao nhiêu là việc, vẫn là nhà lão nhị biết dạy con, lão nhị có phúc khí – Lưu lão gia tử cảm thán, ông cũng để ý lời nói này làm cho Lưu Hán Võ không thích.
Lưu Mẫn Hoan vẫn không hề biết mấy người ở lại đang nghị luận về nàng.
Mấy ngày nay, trong nhà đều có người, cũng không cần Lưu Mẫn Hoan giữ nhà, Lưu Mẫn Hoan muốn đi chợ phiên xem có gì mới mẻ không, khoai lang còn chưa tìm được, nghe người khác nói là có người trồng, Lưu Mẫn Hoan muốn trồng khoai lang để có đồ cho heo ăn. Còn cây ăn quả nữa, không biết có bán cây giống không?
Mùng mười ngày ấy, sáng sớm, Lưu Mẫn Hoan đã xin Mẫn thị một chuỗi tiền, nói muốn cùng các ca ca đi chợ phiên. Mẫn thị cũng không hỏi nhiều, từ lúc con mua gà con, bán câu đối, Mẫn thị đã rất tín nhiệm các con, với lại nàng nghĩ nếu Lưu Mẫn Hoan không mua mầm móng dương khoai dưa hấu, thì làm gì có ngày tốt hôm nay. Lưu Mẫn Hoan đương nhiên không biết trong lòng Mẫn thị coi trọng mình như vậy.
Lưu Hoài An, Dương Vũ Hoài, Dương Vũ Đức đều muốn đi, Lưu Hoài Cẩn cởi nút thắt của dây buộc chuỗi tiền ra, cho Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan mỗi người cầm 20 văn, còn lại thì hắn cầm.
Năm người đến chợ phiên, có rất nhiều người, lại là mùa hè, đủ loại mũi mồ hôi xen nhau vào không khí. Nhìn một vòng, Lưu Mẫn Hoan cũng không mua được gì, quả lê quá nhỏ, màu sắc nhợt nhạt, không để trưng bày ngày tết được, Lưu Mẫn Hoan muốn mua quả lê thật to, hoặc chanh đường, có thể để một thời gian dài, tới tết âm lịch, màu sắc tươi tốt, lại ăn ngon, có thể bán giá tốt, nhưng tìm được chỗ nào đây?
- Đại ca, huynh thích ăn hoa quả gì nhất? – Lưu Mẫn Hoan hỏi, muốn biết chút thông tin từ miệng Lưu Hoài Cẩn.
Lưu Hoài Cẩn lắc đầu đáp lại:
- Hoa quả gì, lúc trước điều kiện nhà mình sao mà ăn được gì, lần trước huynh cũng là lần đầu tiên ăn được dưa hấu đó.
- Đại ca, huynh chưa từng thấy nhà người khác có trồng cây ăn quả sao? – Lưu Mẫn Hoan tiếp tục hỏi.
Lưu Hoài Cẩn suy nghĩ một lát rồi bất ngờ kêu lên:
- Cây ăn quả, đúng rồi, nhà ngoại tổ có cây đào trước cửa, nhà sát bên có gốc cam, cữu cữu từng bảo chúng ta canh gác, bọn họ thì lấy sào trúc hái trộm cam, muội còn nói là cam ăn ngon, muội không nhớ rõ sao?
- Đại ca, muội hỏi huynh có ăn hay thấy qua không, chứ đâu nói muội? – Lưu Mẫn Hoan đáp lại, may là đầu óc nàng linh hoạt.
Lưu Hoài An cũng nghĩ tới lên tiếng:
- Ta biết, Trung thu năm ngoái đại bá mẫu lấy mấy quả quýt từ nhà mẹ đẻ về, nhưng chua lắm, đúng rồi, có lựu nữa.
Quýt có thể trồng, nhưng không để lâu được như chanh đường, với lại chanh đường bán giá cao hơn. Lưu Mẫn Hoan hài lòng nhất vẫn là chanh đường, ăn ngon giá bán cao, đã muốn trồng thì phải trồng loại nào quý như dưa hấu, nhưng trồng hoa quả thì sẽ không có tiền lời trong một thời gian.
Lưu Mẫn Hoan sợ dưa hấu càng ngày càng nhiều, tiền thu vào của nhà mình sẽ giảm dần theo năm, cho nên muốn kiếm sản phẩm thay thế. Nhưng bây giờ không thể mua cam và quýt, chỉ có thể đợi đến Trung thu, đi An Châu phủ tìm xem. Cây táo không thích hợp trồng ở đây, nhưng nàng nhìn thấy một loại quả táo nhỏ, gọi là táo hồng nhưng ăn không ngon.
Vòng vo nửa ngày, Lưu Mẫn Hoan còn tìm được một loại dưa gang, nhưng ở đây gọi là lê, tuy bán không cao, nhưng nhà mình trồng ít ăn đỡ thèm vẫn được. Lưu Mẫn Hoan chọn vài cái, tìm khắp cả chợ mới có quả lê to to, chỉ chờ sau này đột biến given. Quả đào cũng không có vì hết mùa.
- Đúng rồi, muội muội, ta nhớ ra rồi, chỗ đất trồng rau nhà tổ mẫu có hai gốc cam, cao hơn một thước, bà nói muốn chặt đi, sợ bọn nhỏ trộm cầm cam mà té thì không hay – Lưu Hoài Cẩn nói.
- Vậy huynh nhớ là đến mùa đông thì hái nó về, nói trước cho tổ mẫu một tiếng, bảo người giữ hạt lại, huynh muốn – Lưu Mẫn Hoan dặn dò.
Lưu Hoài Cẩn tất nhiên đồng ý, Lưu Hoài An lại nói:
- Còn có một gốc cam ở gần phòng bếp nhà đại bá mẫu nữa, nhưng không biết kết quả chưa, không biết được ăn hay không nữa.
Lưu Hoài Cẩn lắc đầu nói:
- Cây đó quá lớn, đại bá mẫu không cho chúng ta đâu.
Lưu Mẫn Hoan không hề lo lắng, chắc chắn bọn họ có thể ăn được mấy quả, tự mình giữ lấy hạt là được.
Sau hôm đó, sáng sớm mỗi ngày tiếp theo Mẫn thị lại dẫn Lưu Hoài An vào thành bán đồ ăn, Lưu Mẫn Hoan vẫn đề nghị mẫu thân đem đậu tương bán luôn, có thể bán được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, còn lại để nói già, trong nhà có hơn mười con hoạn kê cũng mang đi cho Chu chưởng quầy.
Lúc này Đại Cẩu Tử nhìn nàng, thì thầm cùng Đại Hoa, trong lòng Lưu Mẫn Hoan bất an, khẳng định không có chuyện tốt. Quả nhiên, hai bọn họ dùng bàn tay bóng bẩy đầy mỡ bôi lên quần áo Lưu Mẫn Hoan, mấy cái dấu tay bẩn thỉu in lên cực kì rõ ràng. Lưu Mẫn Hoan tức giận, đổ cơm trong chén lên người bọn họ, vốn định ném cái chén luôn, chỉ sợ có đứa đổ máu thì không hay. Mắt to trừng mắt nhỏ, Mẫn thị cũng không ngờ nữ nhi của mình mạnh mẽ như vậy.
Triệu thị nhìn cảnh này liền mất hứng, không nghĩ ngợi đã mắng Lưu Mẫn Hoan:
- Tuổi còn nhỏ mà học ai bướng bỉnh như vậy, một chút gia giáo cũng không có, mẫu thân ngươi ở nhà làm gì mà không dạy ngươi hả?
Lưu Mẫn Hoan không nhịn được đáp trả chặn họng Triệu thị:
- Lớn tuổi như vậy mà bản tính xấu xa, không biết cô dượng cùng cô mẫu bận gì mà không dạy dỗ con cái cho tốt?
Mẫn thị thấy vậy cũng không muốn ăn cơm nữa, liền muốn đi về trước, đứa nhỏ trong nhà muốn bú sữa, lý do thật đầy đủ, Triệu thị không muốn đi nói:
- Ngươi về trước đi, chúng ta ngồi thêm lát nữa.
Mẫn thị đáp ứng, kéo Lưu Mẫn Hoan bước đi, con đường từ cửa thôn đến đường chính không xa, ra đường chính, vẫy một chiếc xe trâu đi ngang để về. Lưu Mẫn Hoan không biết là một trận chiến này của nàng được nhận nhiều lời bình luận tốt.
Thì ra lúc Lưu Mẫn Hoan đi rồi, Đại Cẩu Tử lại chọc ghẹo Lưu Mẫn Hồng nhưng Lưu Mẫn Hồng tính tình yếu ớt không chống lại được sự vô sỉ mặt dày của Đại Cẩu Tử, tức muốn chết trở về méc Từ thị, Triệu thị nghe thấy nói với Lưu Mẫn Hồng:
- Hồng nhi, ngươi là đại tỉ, cũng không nhỏ nữa, đừng học dã nha đầu Mẫn Hoan kia, ngươi thấy tiểu cô của ngươi không, đâu gây chuyện, rất dịu dàng lễ phép.
Lưu Hán Võ nghe xong không vui nói với Lưu Mẫn Hồng:
- Ngươi không được khi dễ người khác, nhưng người khác muốn khi dễ đến trên đầu ngươi, ngươi phải hung hăng mà đánh trả hắn, mọi chuyện có phụ thân làm chủ, nữ nhi của ta không sợ chịu thiệt. Ta rất thích Mẫn Hoan, tính tình đứa nhỏ này giống ta, mạnh hơn phụ thân nó nhiều, hồi nhỏ nhị thúc ngươi bị đánh ngay cả rắm cũng không dám thả, ta phải thay hắn đập bẹp bọn kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đáng tiếc là nữ, nếu là nam nhi thì tốt, có thể có tiền đồ, nghe nói nó biết không ít chữ, nếu không thì sẽ không nói một câu đã ngăn được mẫu thân của ngươi. Dưa hấu trong nhà là nàng trồng, nghe nói có trồng dương khoai, nuôi gà sáu tháng đã đẻ trứng. Nhà lão nhị làm việc đồng áng bên ngoài, Du nhi, Tú nhi đều ném cho nàng trông, một bé gái chưa đến sáu tuổi đã làm được bao nhiêu là việc, vẫn là nhà lão nhị biết dạy con, lão nhị có phúc khí – Lưu lão gia tử cảm thán, ông cũng để ý lời nói này làm cho Lưu Hán Võ không thích.
Lưu Mẫn Hoan vẫn không hề biết mấy người ở lại đang nghị luận về nàng.
Mấy ngày nay, trong nhà đều có người, cũng không cần Lưu Mẫn Hoan giữ nhà, Lưu Mẫn Hoan muốn đi chợ phiên xem có gì mới mẻ không, khoai lang còn chưa tìm được, nghe người khác nói là có người trồng, Lưu Mẫn Hoan muốn trồng khoai lang để có đồ cho heo ăn. Còn cây ăn quả nữa, không biết có bán cây giống không?
Mùng mười ngày ấy, sáng sớm, Lưu Mẫn Hoan đã xin Mẫn thị một chuỗi tiền, nói muốn cùng các ca ca đi chợ phiên. Mẫn thị cũng không hỏi nhiều, từ lúc con mua gà con, bán câu đối, Mẫn thị đã rất tín nhiệm các con, với lại nàng nghĩ nếu Lưu Mẫn Hoan không mua mầm móng dương khoai dưa hấu, thì làm gì có ngày tốt hôm nay. Lưu Mẫn Hoan đương nhiên không biết trong lòng Mẫn thị coi trọng mình như vậy.
Lưu Hoài An, Dương Vũ Hoài, Dương Vũ Đức đều muốn đi, Lưu Hoài Cẩn cởi nút thắt của dây buộc chuỗi tiền ra, cho Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan mỗi người cầm 20 văn, còn lại thì hắn cầm.
Năm người đến chợ phiên, có rất nhiều người, lại là mùa hè, đủ loại mũi mồ hôi xen nhau vào không khí. Nhìn một vòng, Lưu Mẫn Hoan cũng không mua được gì, quả lê quá nhỏ, màu sắc nhợt nhạt, không để trưng bày ngày tết được, Lưu Mẫn Hoan muốn mua quả lê thật to, hoặc chanh đường, có thể để một thời gian dài, tới tết âm lịch, màu sắc tươi tốt, lại ăn ngon, có thể bán giá tốt, nhưng tìm được chỗ nào đây?
- Đại ca, huynh thích ăn hoa quả gì nhất? – Lưu Mẫn Hoan hỏi, muốn biết chút thông tin từ miệng Lưu Hoài Cẩn.
Lưu Hoài Cẩn lắc đầu đáp lại:
- Hoa quả gì, lúc trước điều kiện nhà mình sao mà ăn được gì, lần trước huynh cũng là lần đầu tiên ăn được dưa hấu đó.
- Đại ca, huynh chưa từng thấy nhà người khác có trồng cây ăn quả sao? – Lưu Mẫn Hoan tiếp tục hỏi.
Lưu Hoài Cẩn suy nghĩ một lát rồi bất ngờ kêu lên:
- Cây ăn quả, đúng rồi, nhà ngoại tổ có cây đào trước cửa, nhà sát bên có gốc cam, cữu cữu từng bảo chúng ta canh gác, bọn họ thì lấy sào trúc hái trộm cam, muội còn nói là cam ăn ngon, muội không nhớ rõ sao?
- Đại ca, muội hỏi huynh có ăn hay thấy qua không, chứ đâu nói muội? – Lưu Mẫn Hoan đáp lại, may là đầu óc nàng linh hoạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Hoài An cũng nghĩ tới lên tiếng:
- Ta biết, Trung thu năm ngoái đại bá mẫu lấy mấy quả quýt từ nhà mẹ đẻ về, nhưng chua lắm, đúng rồi, có lựu nữa.
Quýt có thể trồng, nhưng không để lâu được như chanh đường, với lại chanh đường bán giá cao hơn. Lưu Mẫn Hoan hài lòng nhất vẫn là chanh đường, ăn ngon giá bán cao, đã muốn trồng thì phải trồng loại nào quý như dưa hấu, nhưng trồng hoa quả thì sẽ không có tiền lời trong một thời gian.
Lưu Mẫn Hoan sợ dưa hấu càng ngày càng nhiều, tiền thu vào của nhà mình sẽ giảm dần theo năm, cho nên muốn kiếm sản phẩm thay thế. Nhưng bây giờ không thể mua cam và quýt, chỉ có thể đợi đến Trung thu, đi An Châu phủ tìm xem. Cây táo không thích hợp trồng ở đây, nhưng nàng nhìn thấy một loại quả táo nhỏ, gọi là táo hồng nhưng ăn không ngon.
Vòng vo nửa ngày, Lưu Mẫn Hoan còn tìm được một loại dưa gang, nhưng ở đây gọi là lê, tuy bán không cao, nhưng nhà mình trồng ít ăn đỡ thèm vẫn được. Lưu Mẫn Hoan chọn vài cái, tìm khắp cả chợ mới có quả lê to to, chỉ chờ sau này đột biến given. Quả đào cũng không có vì hết mùa.
- Đúng rồi, muội muội, ta nhớ ra rồi, chỗ đất trồng rau nhà tổ mẫu có hai gốc cam, cao hơn một thước, bà nói muốn chặt đi, sợ bọn nhỏ trộm cầm cam mà té thì không hay – Lưu Hoài Cẩn nói.
- Vậy huynh nhớ là đến mùa đông thì hái nó về, nói trước cho tổ mẫu một tiếng, bảo người giữ hạt lại, huynh muốn – Lưu Mẫn Hoan dặn dò.
Lưu Hoài Cẩn tất nhiên đồng ý, Lưu Hoài An lại nói:
- Còn có một gốc cam ở gần phòng bếp nhà đại bá mẫu nữa, nhưng không biết kết quả chưa, không biết được ăn hay không nữa.
Lưu Hoài Cẩn lắc đầu nói:
- Cây đó quá lớn, đại bá mẫu không cho chúng ta đâu.
Lưu Mẫn Hoan không hề lo lắng, chắc chắn bọn họ có thể ăn được mấy quả, tự mình giữ lấy hạt là được.
Sau hôm đó, sáng sớm mỗi ngày tiếp theo Mẫn thị lại dẫn Lưu Hoài An vào thành bán đồ ăn, Lưu Mẫn Hoan vẫn đề nghị mẫu thân đem đậu tương bán luôn, có thể bán được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, còn lại để nói già, trong nhà có hơn mười con hoạn kê cũng mang đi cho Chu chưởng quầy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro