Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 40
2024-08-21 13:26:16
Bán đồ ăn về, Mẫn thị dẫn Lưu Hoài An ra ngoài đi nhổ đậu tương, Lưu Mẫn Hoan cũng ngồi ở một bên hái giúp, tiểu Hoài Du và tiểu Mẫn Tú thì cho ngồi trên tấm trúc, đây là lần đầu tiên Lưu Mẫn Hoan xuống đất làm việc.
Ánh chiều tà lững thững, trên con đường về nhà, một người mẫu thân ôm đứa nhỏ, một nữ nhi lại ôm một đứa nhỏ, bên cạnh còn có một đứa nhỏ, tiếng nói tiếng cười một đường, một bức tranh thật đẹp.
Đảo mắt đã đến tết Trung thu, sáng sớm Mẫn thị giết một con vịt, nói muốn làm canh vịt, tập tục địa phương là Trung thu ăn vịt, trước đó một ngày, Lưu Mẫn Hoan được mẫu thân dẫn vào thành một chuyến, lần này ở trong thành, cuối cùng Lưu Mẫn Hoan cũng tìm được cam, quýt, lê lớn, lựu, cam và quýt có lớp da màu xanh, Mẫn thị mua mỗi thứ mỗi ít, còn có bánh trung thu, Mẫn thị cũng nói mua trong thành ngon hơn, cho nên mua không ít, nói là tặng qua cho hai lão nhân ném thử.
Xong cơm chiều, Lưu Hoài Cẩn đã vội vàng kéo Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan, còn có Dương Vũ Hoài và Dương Vĩ Đức, năm người cầm một bó củi to, đến bên bờ nước gần lão phòng, lúc này ở đây đã tụ tập một đám đông, có không ít người lớn. Lưu Mẫn Hoan nhìn tháp, tháp được đắt bằng gạch ngói, đường kính cũng tầm một thước, cao cũng một thước, có một cái hang, càng lên trên thì càng nhỏ, Lưu Mẫn Hoan thấy trong tháp có không ít củi khô, thân thấp cao bằng người lớn. Nhiều đứa nhỏ đứng xung quanh vừa hát vừa nhảy, làm các loại trò chơi, trên mặt mỗi người đều tươi cười thoải mái.
Ánh trăng lên cao, có người kêu: “Bắt đầu thiêu tháp”. Vừa dứt lời, có một người đốt củi, lửa càng cháy càng lớn, cho đến khi toàn thân tháp nhuộm màu đỏ, mọi người hoan hô, tự giác nắm tay nhau thành một vòng vây quanh tháp, múa múa nhảy nhảy, cho đến khi thân tháp dần dần mất đi màu đỏ, mọi người tản về, kết thúc hoạt động. Lưu Mẫn Hoan chơi rất vui vẻ, năm người tắm ánh trăng đi về.
- Đại ca, huynh đọc một bài thơ về ánh trăng đi – Lưu Mẫn Hoan đột nhiên hứng khởi đề nghị.
- Được, để đại ca xem nên đọc bài thơ nào – Lưu Hoài Cẩn suy nghĩ rồi đọc – Vậy đọc “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” của Trương Nhược Hư đi, ta thích nhất, chỗ mình cũng có dòng song nữa, rất hợp:
“ Xuân giang thủy triều liên hải bình
Trên biển minh nguyệt cộng triều sinh
Diễm diễm tùy ba ngàn vạn lí.”
Giọng Lưu Hoài Cẩn rất nhịp nhàng, nghe vào tai vô cùng êm dịu.
Lưu Hoài An nghe thấy vô cùng ngưỡng mộ nói:
- Đại ca, thật dễ nghe, ta cũng muốn đọc thơ như huynh.
- Phải không, sau này đại ca dạy đệ – Lưu Hoài Cẩn vui vẻ hứa hẹn.
Dương Vũ Hoài nhìn bọn họ cũng hứng khởi:
- Ta cũng đọc một bài, "Sàng tiền minh nguyệt quang…”
Lưu Mẫn Hoan nghĩ, đây là thơ của triều Đường nhưng lịch sử bắt chéo ở chỗ nào vậy? Cũng không có cách nào tìm được bản đồ xem có phải hay không?
Về đến nhà, Lưu Hán Văn và Mẫn thị ngồi ở cửa phòng chờ bọn họ, Mẫn thị đặt cái bàn vuông ở cửa phòng, mặt trên đặt hai quả bưởi, hai quả lựu, một đĩa bánh trung thu, một đĩa gạo, Lưu Mẫn Hoan hơi đói, vươn tay muốn lấy bánh trung thu, bị Mẫn thị vỗ cho một cái nói:
- Đây là đồ cúng ánh trăng, không được ăn vụng, ngày mai mới được lấy xuống.
Mẫn thị nói cả nhà chưa có ăn bánh trung thu, cũng chưa ăn cam, liền ăn cùng ánh trăng, nói xong, vào trong nhà lấy một dĩa ra, Lưu Mẫn Hoan phát hiện bánh trung thu này ăn ngon, mỏng manh, bên trong có mứt táo, có đậu đỏ, còn có một loại mặn, có một tầng mỡ heo, không giống bánh trung thu kiếp trước dày cộm, quả bưởi cũng không sai. Lưu Mẫn Hoan đêm tất cả các hạt của quả lấy lại, chuẩn bị cấy vào đất, nhất là hai ngày trước khi Lưu Mẫn Hoan gieo hạt lê xuống, phát hiện bốn hạt đào thì đã có ba quả nảy mầm, Lưu Mẫn Hoan rất phấn khích, lập tức nói cho người trong nhà, vốn định không nói nhưng Lưu Mẫn Hoan sợ bọn họ tưởng cỏ dại mà nhổ đi.
Người một nhà ngồi trong viện ngắm trăng, Lưu Hán Văn nói chuẩn bị công việc xây nhà, ngày mai sẽ nhờ vài đường đệ đi chặt gỗ, mùa này cũng rảnh rỗi. Bản vẽ Lưu Hoài Cẩn đã vẽ xong, Lưu Mẫn Hoan vừa nghe định coi nhưng trời quá muộn nên mới từ bỏ.
Hôm sau, Lưu Hán Văn và Mẫn thị đi một chuyến đến lão phòng nói chuyện xây nhà, không biết Lưu lão gia tử và Triệu thị đã nói gì, khi về nhà sắc mặt hai người họ không được tốt lắm, Lưu Mẫn Hoan cũng không định hỏi nhiều.
Lưu Hán Văn dẫn theo Lưu Hoài cẩn tìm La sư phụ trong thôn, cùng nhau nhìn bản vẽ mà Lưu Hoài Cẩn đã vẽ, những chỗ quan trọng đều có chú giải, đáng tiếc, La sư phụ không biết chữ, Lưu Hoài cẩn tiếp nhận bản vẽ, giải thích kỹ càng một lần.
Lưu Hoài Cẩn vẽ đúng là kiểu nhà tứ hợp viện, nhà giữa năm gian, tọa bắc triều nam, chủ ốc dài sáu mươi thước, ở giữa phòng ở có phòng khách, độ dài chiếm tầm một thước, bởi vì đây là phía nam, nên phải lo chuyện ngày hè nóng bức, độ cao phòng ở chín thước, chỗ cao nhất là mười thước.
Bốn gian phòng kề, diện tích bằng các phòng ở nhà giữa, phía đông để người ở, phía tây là nhà bếp, một bên là nhà ăn, một bên là nhà tắm, ba gian phòng gần nhau, đặc biệt phòng tắm có một chỗ nấu nước riêng. Mẫn thị sợ nồi xào rau dù rửa thế nào cũng có dầu mỡ mà nấu nước tắm thì không tốt. Kề bên nhà giữa có một gian dùng làm thư phòng. Cửa sổ lớn, hành lang rộng ba thước, ở giữa có một khối đất trống, giếng nước ngay tại cửa phòng bếp.
Lưu Mẫn Hoan tính toán một chút, toàn bộ kiến trúc chiếm chừng sáu trăm thước vuông, diện tích kiến trúc 300 thước vuông, sân có đất trống hai trăm thước vuông, đương nhiên là không bao gồm hành lang, La sư phụ xem xong bản vẽ, chỉ nói một câu:
- Trời ạ, này phải mất bao nhiêu bạc?
Lúc này, ba người Lưu lão gia tử, Lưu Hán Văn và Lưu Hán Ân cùng La sư phụ đi vào lò gạch nung duy nhất của trấn, đặt làm ngói và gạch trước, đưa đến phần nào thì trả tiền phần đó.
Buổi chiều, vài đường thúc của Lưu Mẫn Hoan kéo đến mấy xe đá lớn, nói là mua làm móng, đá tảng giá rẻ hơn gạch mà còn bền hơn, Lưu Hán Văn nhờ bọn họ tìm ở bên cạnh thôn, Mẫn thị vội vàng hỏi bao nhiêu để thanh toán, vài vị đường thúc nói từng này đó còn chưa đủ, ngày mai lại kéo đến thêm.
Sáng hôm sau, mười công nhân đến bắt đầu làm việc, trước tiên là làm móng, lần này Mẫn thị hỏi ý kiến của bọn họ, vẫn là bốn mươi văn một ngày công không quản cơm, nhưng giữa trưa Mẫn thị đều chưng một nồi bánh bao, hầm một canh xương đưa qua cho họ, bọn họ làm việc càng tận tâm tận lực. Năm nay gặt lúa mạch luôn không có bán, bây giờ vừa vặn có thể sử dụng.
Lưu lão gia tử mỗi ngày đều đến làm chút việc vặt cũng ở lại ăn cơm trưa. Mẫn thị bớt chút thời gian dẫn Lưu Hoài An đi hái đậu tương, bận rộn năm sáu ngày mới xong, thân và vỏ đậu tương phơi khô làm củi lửa, giống cải dầu, một chút cũng không lãng phí.
Lưu Mẫn Hoan cảm thấy lần này thoải mái hơn so với việc thu cải dầu và lúa mạch, bởi vì quả đậu phơi nắng khô thì tự nó tách ra, không cần lại đập dập hoặc ngồi bóc từng cái, đỡ không biết bao nhiêu là việc.
Cuối tháng, tất cả móng nhà rốt cuộc đã làm xong, sườn dốc của phòng tắm cũng làm xong, Lưu lão gia tử vụng trộm hỏi Lưu Hán Văn lấy bạc ở đâu ra, biết là bán dưa hấu, khen một câu:
- Cũng là các ngươi biết cách sống – Liền không nói gì khác nữa.
Nền móng đã xong, xây tường thì dễ hơn, dù sao gạch ngói láng mịn, không phải mài dũa như tảng đá, cho nên dùng thêm nửa tháng, phòng ngủ cơ bản đã hoàn công, mặt đất cũng lót gạch, nhà giữa thì còn chưa xong một vài chỗ, lúc này có thể mở tiệc mừng nhà mới.
Ánh chiều tà lững thững, trên con đường về nhà, một người mẫu thân ôm đứa nhỏ, một nữ nhi lại ôm một đứa nhỏ, bên cạnh còn có một đứa nhỏ, tiếng nói tiếng cười một đường, một bức tranh thật đẹp.
Đảo mắt đã đến tết Trung thu, sáng sớm Mẫn thị giết một con vịt, nói muốn làm canh vịt, tập tục địa phương là Trung thu ăn vịt, trước đó một ngày, Lưu Mẫn Hoan được mẫu thân dẫn vào thành một chuyến, lần này ở trong thành, cuối cùng Lưu Mẫn Hoan cũng tìm được cam, quýt, lê lớn, lựu, cam và quýt có lớp da màu xanh, Mẫn thị mua mỗi thứ mỗi ít, còn có bánh trung thu, Mẫn thị cũng nói mua trong thành ngon hơn, cho nên mua không ít, nói là tặng qua cho hai lão nhân ném thử.
Xong cơm chiều, Lưu Hoài Cẩn đã vội vàng kéo Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan, còn có Dương Vũ Hoài và Dương Vĩ Đức, năm người cầm một bó củi to, đến bên bờ nước gần lão phòng, lúc này ở đây đã tụ tập một đám đông, có không ít người lớn. Lưu Mẫn Hoan nhìn tháp, tháp được đắt bằng gạch ngói, đường kính cũng tầm một thước, cao cũng một thước, có một cái hang, càng lên trên thì càng nhỏ, Lưu Mẫn Hoan thấy trong tháp có không ít củi khô, thân thấp cao bằng người lớn. Nhiều đứa nhỏ đứng xung quanh vừa hát vừa nhảy, làm các loại trò chơi, trên mặt mỗi người đều tươi cười thoải mái.
Ánh trăng lên cao, có người kêu: “Bắt đầu thiêu tháp”. Vừa dứt lời, có một người đốt củi, lửa càng cháy càng lớn, cho đến khi toàn thân tháp nhuộm màu đỏ, mọi người hoan hô, tự giác nắm tay nhau thành một vòng vây quanh tháp, múa múa nhảy nhảy, cho đến khi thân tháp dần dần mất đi màu đỏ, mọi người tản về, kết thúc hoạt động. Lưu Mẫn Hoan chơi rất vui vẻ, năm người tắm ánh trăng đi về.
- Đại ca, huynh đọc một bài thơ về ánh trăng đi – Lưu Mẫn Hoan đột nhiên hứng khởi đề nghị.
- Được, để đại ca xem nên đọc bài thơ nào – Lưu Hoài Cẩn suy nghĩ rồi đọc – Vậy đọc “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” của Trương Nhược Hư đi, ta thích nhất, chỗ mình cũng có dòng song nữa, rất hợp:
“ Xuân giang thủy triều liên hải bình
Trên biển minh nguyệt cộng triều sinh
Diễm diễm tùy ba ngàn vạn lí.”
Giọng Lưu Hoài Cẩn rất nhịp nhàng, nghe vào tai vô cùng êm dịu.
Lưu Hoài An nghe thấy vô cùng ngưỡng mộ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đại ca, thật dễ nghe, ta cũng muốn đọc thơ như huynh.
- Phải không, sau này đại ca dạy đệ – Lưu Hoài Cẩn vui vẻ hứa hẹn.
Dương Vũ Hoài nhìn bọn họ cũng hứng khởi:
- Ta cũng đọc một bài, "Sàng tiền minh nguyệt quang…”
Lưu Mẫn Hoan nghĩ, đây là thơ của triều Đường nhưng lịch sử bắt chéo ở chỗ nào vậy? Cũng không có cách nào tìm được bản đồ xem có phải hay không?
Về đến nhà, Lưu Hán Văn và Mẫn thị ngồi ở cửa phòng chờ bọn họ, Mẫn thị đặt cái bàn vuông ở cửa phòng, mặt trên đặt hai quả bưởi, hai quả lựu, một đĩa bánh trung thu, một đĩa gạo, Lưu Mẫn Hoan hơi đói, vươn tay muốn lấy bánh trung thu, bị Mẫn thị vỗ cho một cái nói:
- Đây là đồ cúng ánh trăng, không được ăn vụng, ngày mai mới được lấy xuống.
Mẫn thị nói cả nhà chưa có ăn bánh trung thu, cũng chưa ăn cam, liền ăn cùng ánh trăng, nói xong, vào trong nhà lấy một dĩa ra, Lưu Mẫn Hoan phát hiện bánh trung thu này ăn ngon, mỏng manh, bên trong có mứt táo, có đậu đỏ, còn có một loại mặn, có một tầng mỡ heo, không giống bánh trung thu kiếp trước dày cộm, quả bưởi cũng không sai. Lưu Mẫn Hoan đêm tất cả các hạt của quả lấy lại, chuẩn bị cấy vào đất, nhất là hai ngày trước khi Lưu Mẫn Hoan gieo hạt lê xuống, phát hiện bốn hạt đào thì đã có ba quả nảy mầm, Lưu Mẫn Hoan rất phấn khích, lập tức nói cho người trong nhà, vốn định không nói nhưng Lưu Mẫn Hoan sợ bọn họ tưởng cỏ dại mà nhổ đi.
Người một nhà ngồi trong viện ngắm trăng, Lưu Hán Văn nói chuẩn bị công việc xây nhà, ngày mai sẽ nhờ vài đường đệ đi chặt gỗ, mùa này cũng rảnh rỗi. Bản vẽ Lưu Hoài Cẩn đã vẽ xong, Lưu Mẫn Hoan vừa nghe định coi nhưng trời quá muộn nên mới từ bỏ.
Hôm sau, Lưu Hán Văn và Mẫn thị đi một chuyến đến lão phòng nói chuyện xây nhà, không biết Lưu lão gia tử và Triệu thị đã nói gì, khi về nhà sắc mặt hai người họ không được tốt lắm, Lưu Mẫn Hoan cũng không định hỏi nhiều.
Lưu Hán Văn dẫn theo Lưu Hoài cẩn tìm La sư phụ trong thôn, cùng nhau nhìn bản vẽ mà Lưu Hoài Cẩn đã vẽ, những chỗ quan trọng đều có chú giải, đáng tiếc, La sư phụ không biết chữ, Lưu Hoài cẩn tiếp nhận bản vẽ, giải thích kỹ càng một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Hoài Cẩn vẽ đúng là kiểu nhà tứ hợp viện, nhà giữa năm gian, tọa bắc triều nam, chủ ốc dài sáu mươi thước, ở giữa phòng ở có phòng khách, độ dài chiếm tầm một thước, bởi vì đây là phía nam, nên phải lo chuyện ngày hè nóng bức, độ cao phòng ở chín thước, chỗ cao nhất là mười thước.
Bốn gian phòng kề, diện tích bằng các phòng ở nhà giữa, phía đông để người ở, phía tây là nhà bếp, một bên là nhà ăn, một bên là nhà tắm, ba gian phòng gần nhau, đặc biệt phòng tắm có một chỗ nấu nước riêng. Mẫn thị sợ nồi xào rau dù rửa thế nào cũng có dầu mỡ mà nấu nước tắm thì không tốt. Kề bên nhà giữa có một gian dùng làm thư phòng. Cửa sổ lớn, hành lang rộng ba thước, ở giữa có một khối đất trống, giếng nước ngay tại cửa phòng bếp.
Lưu Mẫn Hoan tính toán một chút, toàn bộ kiến trúc chiếm chừng sáu trăm thước vuông, diện tích kiến trúc 300 thước vuông, sân có đất trống hai trăm thước vuông, đương nhiên là không bao gồm hành lang, La sư phụ xem xong bản vẽ, chỉ nói một câu:
- Trời ạ, này phải mất bao nhiêu bạc?
Lúc này, ba người Lưu lão gia tử, Lưu Hán Văn và Lưu Hán Ân cùng La sư phụ đi vào lò gạch nung duy nhất của trấn, đặt làm ngói và gạch trước, đưa đến phần nào thì trả tiền phần đó.
Buổi chiều, vài đường thúc của Lưu Mẫn Hoan kéo đến mấy xe đá lớn, nói là mua làm móng, đá tảng giá rẻ hơn gạch mà còn bền hơn, Lưu Hán Văn nhờ bọn họ tìm ở bên cạnh thôn, Mẫn thị vội vàng hỏi bao nhiêu để thanh toán, vài vị đường thúc nói từng này đó còn chưa đủ, ngày mai lại kéo đến thêm.
Sáng hôm sau, mười công nhân đến bắt đầu làm việc, trước tiên là làm móng, lần này Mẫn thị hỏi ý kiến của bọn họ, vẫn là bốn mươi văn một ngày công không quản cơm, nhưng giữa trưa Mẫn thị đều chưng một nồi bánh bao, hầm một canh xương đưa qua cho họ, bọn họ làm việc càng tận tâm tận lực. Năm nay gặt lúa mạch luôn không có bán, bây giờ vừa vặn có thể sử dụng.
Lưu lão gia tử mỗi ngày đều đến làm chút việc vặt cũng ở lại ăn cơm trưa. Mẫn thị bớt chút thời gian dẫn Lưu Hoài An đi hái đậu tương, bận rộn năm sáu ngày mới xong, thân và vỏ đậu tương phơi khô làm củi lửa, giống cải dầu, một chút cũng không lãng phí.
Lưu Mẫn Hoan cảm thấy lần này thoải mái hơn so với việc thu cải dầu và lúa mạch, bởi vì quả đậu phơi nắng khô thì tự nó tách ra, không cần lại đập dập hoặc ngồi bóc từng cái, đỡ không biết bao nhiêu là việc.
Cuối tháng, tất cả móng nhà rốt cuộc đã làm xong, sườn dốc của phòng tắm cũng làm xong, Lưu lão gia tử vụng trộm hỏi Lưu Hán Văn lấy bạc ở đâu ra, biết là bán dưa hấu, khen một câu:
- Cũng là các ngươi biết cách sống – Liền không nói gì khác nữa.
Nền móng đã xong, xây tường thì dễ hơn, dù sao gạch ngói láng mịn, không phải mài dũa như tảng đá, cho nên dùng thêm nửa tháng, phòng ngủ cơ bản đã hoàn công, mặt đất cũng lót gạch, nhà giữa thì còn chưa xong một vài chỗ, lúc này có thể mở tiệc mừng nhà mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro