Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Gợi Ý Cho Mẹ Bi...
2024-10-21 00:08:02
Nhưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn năm nay mới hai mươi tuổi, lấy một người chồng hơn mình mười mấy, hai mươi tuổi, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người chỉ trích.
Chức Đoàn trưởng không phải thấp, nhưng gần bốn mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nói không chừng người đàn ông này rất xấu xí, hoặc là có vấn đề về sức khỏe?
Hoàn toàn không thể so sánh với vị hôn phu của cô ta!
Cố Trân Tích nham hiểm nghĩ, cô em họ yếu đuối này thật đáng thương.
Lại phải lấy một ông già gần bằng tuổi ba cô ta.
Tâm hồn méo mó được thỏa mãn, Cố Trân Tích cũng không còn bận tâm đến gói trang sức nữa, giả vờ an ủi: "Nhuyễn Nhuyễn à, tuổi tác lớn một chút cũng không sao, dù sao người lớn tuổi hơn sẽ có kinh nghiệm, biết yêu thương vợ, sau này mới chăm sóc em tốt được!"
“Phải rồi, dì út với em sống xa quá chắc không biết nhà hàng xóm của chị, Thúy Hoa, cũng tầm hai mươi tuổi, lấy một ông chồng hơn chục tuổi, cuộc sống sau hôn nhân rất hạnh phúc!"
Cố Trân Tích cười khẩy nói: "Em họ à, sau khi kết hôn, em phải sống cho tốt đấy, những thói hư tật xấu được dì út, dượng út nuông chiều từ bé, không được để nhà chồng biết đâu đấy! "
Phó Thi Đình nhíu mày, định nói gì đó, nhưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã nắm lấy tay bà.
Cô chỉ lẳng lặng nhìn Cố Trân Tích diễn xuất, không giải thích gì, tự mình lấy tay móc tai, thật sự là quá ồn ào.
Chỉ mong ngày mai, chị họ vẫn có thể giữ được vẻ mặt đắc ý này, hì hì.
Không còn việc gì nữa, Phó Thi Đình và Bạch Nhuyễn Nhuyễn chuẩn bị ra về.
Phó Tú Quân lúc này mới đứng dậy, khách sáo nói: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, hai người ở lại ăn cơm đi."
"Không cần đâu dì cả, dạ dày cháu hơi khó chịu, ở đây ăn không vô." Giọng nói của Bạch Nhuyễn Nhuyễn đều đều, Cố Trân Tích và Phó Tú Quân ngẩn người hai giây mới hiểu ra.
Ý cô là ở đây thì ăn không vô, còn về nhà là có thể ăn được sao?
"Hừ, con nhỏ đáng ghét, nhà giàu có rồi, chê cơm rau dưa của nhà chúng ta rồi." Phó Tú Quân sa sầm mặt nói.
Cố Trân Tích khinh thường nói: “Mẹ, chúng ta đừng chấp nhặt với nó, nó sắp phải lấy một ông già rồi, đến lúc đó đi ăn cưới, con phải cười vào mặt nó. Con nghe nói, quân nhân vì quanh năm phải dãi nắng dầm mưa, trông còn già hơn so với tuổi thật."
"Chồng sắp cưới của nó chắc cũng phải ba mươi lăm tuổi rồi, trông cũng phải hơn bốn mươi ấy chứ, gần bằng tuổi dượng rồi, đến lúc đó gặp mặt, con phải cười nhạo nó một trận mới được! "
"Nói có lý!"
Lúc này không có xe, hai mẹ con đi bộ ra đường cái, Bạch Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn nhà Cố Trân Tích lần cuối rồi mới rời đi.
Chỉ là lấy lại đồ của mình, không thể nói là trừng phạt, mà là trả lại cho chủ nhân của nó, Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa đi vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ làm vào tối nay, cô nhìn sang mẹ.
Phó Thi Đình là người rất mềm lòng, với con gái là vậy, với họ hàng cũng vậy.
Thật ra bà cũng biết Phó Tú Quân và Cố Trân Tích luôn muốn chiếm tiện nghi của nhà bà, nhưng dù sao cũng là chị em ruột thịt, nên đa số trường hợp bà đều nhắm mắt cho qua.
Nếu kế hoạch tối nay của cô thành công, nhà dì cô có thể nói là sẽ phá sản cũng không ngoa.
Lỡ như Phó Tú Quân đến cầu xin, nếu Phó Thi Đình mềm lòng giúp đỡ thì sao?
Chức Đoàn trưởng không phải thấp, nhưng gần bốn mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nói không chừng người đàn ông này rất xấu xí, hoặc là có vấn đề về sức khỏe?
Hoàn toàn không thể so sánh với vị hôn phu của cô ta!
Cố Trân Tích nham hiểm nghĩ, cô em họ yếu đuối này thật đáng thương.
Lại phải lấy một ông già gần bằng tuổi ba cô ta.
Tâm hồn méo mó được thỏa mãn, Cố Trân Tích cũng không còn bận tâm đến gói trang sức nữa, giả vờ an ủi: "Nhuyễn Nhuyễn à, tuổi tác lớn một chút cũng không sao, dù sao người lớn tuổi hơn sẽ có kinh nghiệm, biết yêu thương vợ, sau này mới chăm sóc em tốt được!"
“Phải rồi, dì út với em sống xa quá chắc không biết nhà hàng xóm của chị, Thúy Hoa, cũng tầm hai mươi tuổi, lấy một ông chồng hơn chục tuổi, cuộc sống sau hôn nhân rất hạnh phúc!"
Cố Trân Tích cười khẩy nói: "Em họ à, sau khi kết hôn, em phải sống cho tốt đấy, những thói hư tật xấu được dì út, dượng út nuông chiều từ bé, không được để nhà chồng biết đâu đấy! "
Phó Thi Đình nhíu mày, định nói gì đó, nhưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã nắm lấy tay bà.
Cô chỉ lẳng lặng nhìn Cố Trân Tích diễn xuất, không giải thích gì, tự mình lấy tay móc tai, thật sự là quá ồn ào.
Chỉ mong ngày mai, chị họ vẫn có thể giữ được vẻ mặt đắc ý này, hì hì.
Không còn việc gì nữa, Phó Thi Đình và Bạch Nhuyễn Nhuyễn chuẩn bị ra về.
Phó Tú Quân lúc này mới đứng dậy, khách sáo nói: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, hai người ở lại ăn cơm đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần đâu dì cả, dạ dày cháu hơi khó chịu, ở đây ăn không vô." Giọng nói của Bạch Nhuyễn Nhuyễn đều đều, Cố Trân Tích và Phó Tú Quân ngẩn người hai giây mới hiểu ra.
Ý cô là ở đây thì ăn không vô, còn về nhà là có thể ăn được sao?
"Hừ, con nhỏ đáng ghét, nhà giàu có rồi, chê cơm rau dưa của nhà chúng ta rồi." Phó Tú Quân sa sầm mặt nói.
Cố Trân Tích khinh thường nói: “Mẹ, chúng ta đừng chấp nhặt với nó, nó sắp phải lấy một ông già rồi, đến lúc đó đi ăn cưới, con phải cười vào mặt nó. Con nghe nói, quân nhân vì quanh năm phải dãi nắng dầm mưa, trông còn già hơn so với tuổi thật."
"Chồng sắp cưới của nó chắc cũng phải ba mươi lăm tuổi rồi, trông cũng phải hơn bốn mươi ấy chứ, gần bằng tuổi dượng rồi, đến lúc đó gặp mặt, con phải cười nhạo nó một trận mới được! "
"Nói có lý!"
Lúc này không có xe, hai mẹ con đi bộ ra đường cái, Bạch Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn nhà Cố Trân Tích lần cuối rồi mới rời đi.
Chỉ là lấy lại đồ của mình, không thể nói là trừng phạt, mà là trả lại cho chủ nhân của nó, Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa đi vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ làm vào tối nay, cô nhìn sang mẹ.
Phó Thi Đình là người rất mềm lòng, với con gái là vậy, với họ hàng cũng vậy.
Thật ra bà cũng biết Phó Tú Quân và Cố Trân Tích luôn muốn chiếm tiện nghi của nhà bà, nhưng dù sao cũng là chị em ruột thịt, nên đa số trường hợp bà đều nhắm mắt cho qua.
Nếu kế hoạch tối nay của cô thành công, nhà dì cô có thể nói là sẽ phá sản cũng không ngoa.
Lỡ như Phó Tú Quân đến cầu xin, nếu Phó Thi Đình mềm lòng giúp đỡ thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro