Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Gợi Ý Cho Mẹ Bi...
2024-10-21 00:08:02
Để tránh mẹ mềm lòng, lại thương người mà giúp đỡ nhà họ, Bạch Nhuyễn Nhuyễn quyết định, có một số chuyện vẫn nên để bà biết.
"Mẹ, có chuyện con không biết nên nói với mẹ hay không.” Bạch Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, vẻ mặt ngập ngừng, lông mày nhíu lại, như thể đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Phó Thi Đình ôn tồn nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con là con gái của mẹ, nếu có chuyện gì không thông thì con cứ nói với mẹ.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại do dự một lúc, sau đó mới ấp úng nói: “Con chắc chắn là con chưa từng đăng ký xuống nông thôn.”
Phó Thi Đình sững sờ, dừng bước.
"Đăng ký xuống nông thôn cần phải có giấy giới thiệu và bản thân phải có mặt, nhưng con nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc tại sao tên con lại xuất hiện trong danh sách?"
Bạch Nhuyễn Nhuyễn thận trọng nói: "Giấy giới thiệu để ở nhà, nếu thường xuyên đến nhà chúng ta chắc chắn sẽ nhìn thấy, lén lấy đi, sau đó lén đem trả lại, cũng không phải là không thể.”
“Còn về việc bản thân phải có mặt, mẹ và dì là chị em sinh đôi, con và chị họ cũng giống mẹ, khuôn mặt giống nhau đến sáu, bảy phần, nếu mặc cùng một bộ quần áo, xõa tóc ra, nếu không phải người quen thì có thể sẽ nhận nhầm."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn thở dài nói: "Ngoài khả năng này ra, con thật sự không nghĩ ra được khả năng nào khác, hơn nữa, hai ngày trước khi con nhận được thông báo xuống nông thôn, ngày nào chị họ cũng đến nhà chúng ta chơi, nói là tìm con, nhưng đến một lúc lại đi ngay."
Ban đầu, Phó Thi Đình hoàn toàn không dám tin, trong mắt bà, tuy cháu gái có chút ích kỷ, nhỏ nhen, nhưng cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng là con nít.
Liệu có khi nào con gái bà đoán nhầm không?
Nhưng sau khi nghe Bạch Nhuyễn Nhuyễn phân tích, Phó Thi Đình siết chặt hai tay, bà hoàn toàn tin lời con gái.
Con gái bà là con một, đáng lẽ sẽ không phải xuống nông thôn, nhưng tên con bé lại đột nhiên xuất hiện trong danh sách, lúc đó Phó Thi Đình đã cảm thấy kỳ lạ.
Bà định tìm người hỏi xem thế nào, nhưng dạo này bà bận việc quá, thêm vào đó, Bạch Nhuyễn Nhuyễn cũng không muốn xuống nông thôn, nên bà phải tranh thủ tìm người hỏi chuyện công việc trước.
Gia đình họ cũng không dám làm ùm lên, bởi vì nếu chuyện này mà bị làm lớn chuyện sẽ bị gán cho cái tội không muốn xuống nông thôn xây dựng quê hương, nặng nề hơn thì là theo chủ nghĩa tư bản, coi thường nông dân.
Nhưng chuyện này đầy rẫy điểm đáng nghi, nếu là do Cố Trân Tích làm, vậy thì có thể lý giải được.
Nhưng dù sao cũng là họ hàng, tại sao cô ta lại hại em họ của mình?
Phó Thi Đình không hiểu nổi, nhưng càng nghĩ càng tức, hận không thể quay lại đó để đối chất.
Bà tự nhận rất yêu thương cháu gái, mỗi lần cháu đến nhà chơi, bà chưa bao giờ để cháu thiếu thốn, muốn gì được nấy, hơn nữa, chỉ cần cô ta mở miệng, có bao giờ con gái bà không cho?
Vậy mà cô ta lại nỡ lòng nào hại em họ của mình.
Phó Thi Đình im lặng một lúc, điều chỉnh tâm trạng, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, con có biết tại sao nó lại làm vậy không?”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ, trước đây vị hôn phu của chị họ đã đến nhà mình chơi mấy lần, lần nào anh ta cũng nhìn chằm chằm vào con, còn gọi con là em Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt của anh ta khiến con rất khó chịu, con cũng chẳng muốn để ý đến anh ta.”
"Mẹ, có chuyện con không biết nên nói với mẹ hay không.” Bạch Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, vẻ mặt ngập ngừng, lông mày nhíu lại, như thể đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Phó Thi Đình ôn tồn nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con là con gái của mẹ, nếu có chuyện gì không thông thì con cứ nói với mẹ.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại do dự một lúc, sau đó mới ấp úng nói: “Con chắc chắn là con chưa từng đăng ký xuống nông thôn.”
Phó Thi Đình sững sờ, dừng bước.
"Đăng ký xuống nông thôn cần phải có giấy giới thiệu và bản thân phải có mặt, nhưng con nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc tại sao tên con lại xuất hiện trong danh sách?"
Bạch Nhuyễn Nhuyễn thận trọng nói: "Giấy giới thiệu để ở nhà, nếu thường xuyên đến nhà chúng ta chắc chắn sẽ nhìn thấy, lén lấy đi, sau đó lén đem trả lại, cũng không phải là không thể.”
“Còn về việc bản thân phải có mặt, mẹ và dì là chị em sinh đôi, con và chị họ cũng giống mẹ, khuôn mặt giống nhau đến sáu, bảy phần, nếu mặc cùng một bộ quần áo, xõa tóc ra, nếu không phải người quen thì có thể sẽ nhận nhầm."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn thở dài nói: "Ngoài khả năng này ra, con thật sự không nghĩ ra được khả năng nào khác, hơn nữa, hai ngày trước khi con nhận được thông báo xuống nông thôn, ngày nào chị họ cũng đến nhà chúng ta chơi, nói là tìm con, nhưng đến một lúc lại đi ngay."
Ban đầu, Phó Thi Đình hoàn toàn không dám tin, trong mắt bà, tuy cháu gái có chút ích kỷ, nhỏ nhen, nhưng cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng là con nít.
Liệu có khi nào con gái bà đoán nhầm không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sau khi nghe Bạch Nhuyễn Nhuyễn phân tích, Phó Thi Đình siết chặt hai tay, bà hoàn toàn tin lời con gái.
Con gái bà là con một, đáng lẽ sẽ không phải xuống nông thôn, nhưng tên con bé lại đột nhiên xuất hiện trong danh sách, lúc đó Phó Thi Đình đã cảm thấy kỳ lạ.
Bà định tìm người hỏi xem thế nào, nhưng dạo này bà bận việc quá, thêm vào đó, Bạch Nhuyễn Nhuyễn cũng không muốn xuống nông thôn, nên bà phải tranh thủ tìm người hỏi chuyện công việc trước.
Gia đình họ cũng không dám làm ùm lên, bởi vì nếu chuyện này mà bị làm lớn chuyện sẽ bị gán cho cái tội không muốn xuống nông thôn xây dựng quê hương, nặng nề hơn thì là theo chủ nghĩa tư bản, coi thường nông dân.
Nhưng chuyện này đầy rẫy điểm đáng nghi, nếu là do Cố Trân Tích làm, vậy thì có thể lý giải được.
Nhưng dù sao cũng là họ hàng, tại sao cô ta lại hại em họ của mình?
Phó Thi Đình không hiểu nổi, nhưng càng nghĩ càng tức, hận không thể quay lại đó để đối chất.
Bà tự nhận rất yêu thương cháu gái, mỗi lần cháu đến nhà chơi, bà chưa bao giờ để cháu thiếu thốn, muốn gì được nấy, hơn nữa, chỉ cần cô ta mở miệng, có bao giờ con gái bà không cho?
Vậy mà cô ta lại nỡ lòng nào hại em họ của mình.
Phó Thi Đình im lặng một lúc, điều chỉnh tâm trạng, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, con có biết tại sao nó lại làm vậy không?”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ, trước đây vị hôn phu của chị họ đã đến nhà mình chơi mấy lần, lần nào anh ta cũng nhìn chằm chằm vào con, còn gọi con là em Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt của anh ta khiến con rất khó chịu, con cũng chẳng muốn để ý đến anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro