Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Hẹn Nhau Ra Ngo...
2024-10-21 00:08:02
Vất vả lắm mới đợi được con trai về nhà, Tề Liên Hương mới có dịp hỏi câu này.
Từ việc ép con trai đi xem mắt, cho đến thái độ của anh lúc đầu, rồi đến cuối cùng, con trai bà rõ ràng đã có ấn tượng tốt với cô gái kia, sự tò mò của Tề Liên Hương càng lúc càng lớn.
Cô gái kia đúng là xinh đẹp, đáng yêu, lại còn ngoan ngoãn, nhưng lúc mới gặp, con trai bà chẳng thèm nhìn người ta lấy một cái, tại sao cuối cùng thái độ lại thay đổi lớn như vậy?
Lại còn chủ động lấy cơm, rót nước, gắp thức ăn mà cô gái thích, nếu con trai bà không có ý với cô gái này, chắc chắn anh sẽ không chủ động xin số liên lạc.
Chu Hồng Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cô ấy rất tốt, hoạt bát, năng động, là một cô gái rất đáng yêu.”
Tề Liên Hương vô cùng kinh ngạc, đứng hình tại chỗ.
Cô gái kia hoạt bát, năng động?
Không phải chứ, rõ ràng là một cô gái rất ngoan ngoãn, trầm tĩnh, sao có thể nói là hoạt bát, năng động được?
Bà rất tò mò không biết con trai mình nhìn ra điều đó từ đâu.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên con trai bà có ấn tượng tốt với một cô gái, Tề Liên Hương vừa vui mừng, vừa nghi ngờ về lời nhận xét của con trai.
Theo như mắt nhìn của bà, cô gái kia quả thực là một cô gái tốt, xinh đẹp, da trắng, lại còn tốt nghiệp cấp ba, trầm tính, ngoan ngoãn.
Nhưng mà, hoạt bát, năng động, con trai bà nhìn ra từ đâu vậy?
Rõ ràng là một cô gái rất trầm tính, kín kẽ mà!
Tề Liên Hương nhìn con trai với ánh mắt kỳ quái, nhưng cũng không phản bác, chỉ nhắc nhở: “Vất vả lắm mới gặp được một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như vậy, con phải cố gắng lên đấy, nhỡ đâu bị người khác cướp mất, có khóc cũng không kịp đâu!”
Lời của mẹ khiến anh giật mình, Chu Hồng Vũ gật đầu nói: “Vâng, con sẽ cố gắng.”
Bây giờ Bạch Nhuyễn Nhuyễn chưa có việc làm, nếu anh không nhanh chóng theo đuổi cô, nhanh chóng kết hôn, e rằng cô sẽ thật sự phải xuống nông thôn, đến lúc đó, hai người xa mặt cách lòng, có thành đôi hay không còn chưa biết chừng.
Vì vậy ngày hôm sau, Chu Hồng Vũ liền mang theo quà đến nhà bạn của mẹ, cũng là người mai mối lần này, dì Mã Tiểu Lan.
Mặc dù bây giờ đã có số điện thoại của nhà họ Bạch, nhưng Chu Hồng Vũ nghĩ, hai lần gặp mặt trước với Bạch Nhuyễn Nhuyễn đều không mấy vui vẻ, nếu anh tự tiện liên lạc, e rằng sẽ bị từ chối.
Nhưng nếu để người mai mối liên lạc, khả năng thành công sẽ cao hơn, dù sao dì Mã Tiểu Lan cũng là bạn của mẹ Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Chu Hồng Vũ làm việc rất nhanh, không lâu sau đã trở về nhà.
Buổi tối, nhà Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa ăn cơm xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, là dì Mã Tiểu Lan xách hai túi hoa quả đến chơi.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang rửa mặt, nghe loáng thoáng hình như có người nhắc đến tên mình, Phó Thi Đình liền gọi: “Nhuyễn Nhuyễn, dì Tiểu Lan đến chơi này!”
Lau mặt xong, Bạch Nhuyễn Nhuyễn mới đi ra ngoài.
Mã Tiểu Lan cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn, lần trước xem mắt cậu quân nhân kia con thấy thế nào? Cậu ấy rất có ấn tượng tốt với con, muốn hỏi xem con thấy thế nào, nếu được thì hai đứa hẹn hò gặp mặt, đi dạo phố, ăn uống gì đó, vun đắp tình cảm, xem có hợp nhau không.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn sững sờ.
Cô mở to mắt, không thể tin nổi chỉ vào mình: “Con á? Dì chắc chắn là anh ta muốn gặp con?”
Từ việc ép con trai đi xem mắt, cho đến thái độ của anh lúc đầu, rồi đến cuối cùng, con trai bà rõ ràng đã có ấn tượng tốt với cô gái kia, sự tò mò của Tề Liên Hương càng lúc càng lớn.
Cô gái kia đúng là xinh đẹp, đáng yêu, lại còn ngoan ngoãn, nhưng lúc mới gặp, con trai bà chẳng thèm nhìn người ta lấy một cái, tại sao cuối cùng thái độ lại thay đổi lớn như vậy?
Lại còn chủ động lấy cơm, rót nước, gắp thức ăn mà cô gái thích, nếu con trai bà không có ý với cô gái này, chắc chắn anh sẽ không chủ động xin số liên lạc.
Chu Hồng Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cô ấy rất tốt, hoạt bát, năng động, là một cô gái rất đáng yêu.”
Tề Liên Hương vô cùng kinh ngạc, đứng hình tại chỗ.
Cô gái kia hoạt bát, năng động?
Không phải chứ, rõ ràng là một cô gái rất ngoan ngoãn, trầm tĩnh, sao có thể nói là hoạt bát, năng động được?
Bà rất tò mò không biết con trai mình nhìn ra điều đó từ đâu.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên con trai bà có ấn tượng tốt với một cô gái, Tề Liên Hương vừa vui mừng, vừa nghi ngờ về lời nhận xét của con trai.
Theo như mắt nhìn của bà, cô gái kia quả thực là một cô gái tốt, xinh đẹp, da trắng, lại còn tốt nghiệp cấp ba, trầm tính, ngoan ngoãn.
Nhưng mà, hoạt bát, năng động, con trai bà nhìn ra từ đâu vậy?
Rõ ràng là một cô gái rất trầm tính, kín kẽ mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Liên Hương nhìn con trai với ánh mắt kỳ quái, nhưng cũng không phản bác, chỉ nhắc nhở: “Vất vả lắm mới gặp được một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như vậy, con phải cố gắng lên đấy, nhỡ đâu bị người khác cướp mất, có khóc cũng không kịp đâu!”
Lời của mẹ khiến anh giật mình, Chu Hồng Vũ gật đầu nói: “Vâng, con sẽ cố gắng.”
Bây giờ Bạch Nhuyễn Nhuyễn chưa có việc làm, nếu anh không nhanh chóng theo đuổi cô, nhanh chóng kết hôn, e rằng cô sẽ thật sự phải xuống nông thôn, đến lúc đó, hai người xa mặt cách lòng, có thành đôi hay không còn chưa biết chừng.
Vì vậy ngày hôm sau, Chu Hồng Vũ liền mang theo quà đến nhà bạn của mẹ, cũng là người mai mối lần này, dì Mã Tiểu Lan.
Mặc dù bây giờ đã có số điện thoại của nhà họ Bạch, nhưng Chu Hồng Vũ nghĩ, hai lần gặp mặt trước với Bạch Nhuyễn Nhuyễn đều không mấy vui vẻ, nếu anh tự tiện liên lạc, e rằng sẽ bị từ chối.
Nhưng nếu để người mai mối liên lạc, khả năng thành công sẽ cao hơn, dù sao dì Mã Tiểu Lan cũng là bạn của mẹ Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Chu Hồng Vũ làm việc rất nhanh, không lâu sau đã trở về nhà.
Buổi tối, nhà Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa ăn cơm xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, là dì Mã Tiểu Lan xách hai túi hoa quả đến chơi.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang rửa mặt, nghe loáng thoáng hình như có người nhắc đến tên mình, Phó Thi Đình liền gọi: “Nhuyễn Nhuyễn, dì Tiểu Lan đến chơi này!”
Lau mặt xong, Bạch Nhuyễn Nhuyễn mới đi ra ngoài.
Mã Tiểu Lan cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn, lần trước xem mắt cậu quân nhân kia con thấy thế nào? Cậu ấy rất có ấn tượng tốt với con, muốn hỏi xem con thấy thế nào, nếu được thì hai đứa hẹn hò gặp mặt, đi dạo phố, ăn uống gì đó, vun đắp tình cảm, xem có hợp nhau không.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn sững sờ.
Cô mở to mắt, không thể tin nổi chỉ vào mình: “Con á? Dì chắc chắn là anh ta muốn gặp con?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro