Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Tình Hình Hai B...
2024-10-21 00:08:02
Ban đầu Phó Thi Đình cũng có chút tức giận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cơn giận cũng tiêu tan.
Bà biết Bạch Cao Hãn chỉ nhất thời nóng giận, sẽ không thật sự đánh con gái nên cũng không ngăn cản.
Hai bố con chạy từ Đông sang Tây, từ Nam ra Bắc, Bạch Nhuyễn Nhuyễn liên tục cầu xin tha thứ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem cây chổi lông gà cách mình bao xa.
Cuộc rượt đuổi kéo dài năm, sáu phút, cuối cùng Bạch Cao Hãn cũng đuối sức, ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển, nói không ra hơi.
Cây chổi lông gà cũng theo đó bị ném sang một bên, rơi xuống ghế sô pha.
Mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn sáng lên, vội vàng đi rót nước: “Bố, bố uống chút nước đi.”
Bạch Cao Hãn hừ lạnh một tiếng, nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
Lúc ông đặt cốc nước xuống, Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã nhanh tay lén giấu cây chổi lông gà đi.
Hung khí này phải cất kỹ, tốt nhất là cất ở nơi mà bố cô không bao giờ tìm thấy.
Hay là mua một cái két sắt, khóa lại nhỉ?
Coi như bảo vật gia truyền, đời này truyền đời khác, đến lúc chết mới được mở ra, bình thường không được lộ diện!
Hung khí như vậy, chỉ cần xuất hiện một lần, cả nhà sẽ náo loạn, nên để nó vĩnh viễn biến mất là tốt nhất!
“Nhuyễn Nhuyễn, lại đây.”
Bạch Cao Hãn bất lực gọi con gái lại gần, hỏi: “Chuyện con đi… cướp sắc… còn ai biết nữa không?”
“Không có ạ, chỉ có bố mẹ biết thôi. Hơn nữa, những người con hỏi cũng không phải ai cũng phù hợp, có người đã có người yêu, có người thì… không được đẹp trai cho lắm, ai không phù hợp con đều không nói nhiều.”
“Vậy con có bị thiệt thòi gì không? Còn chuyện đến đồn công an là sao?”
“Đương nhiên là không có thiệt thòi gì rồi…”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ậm ờ cho qua chuyện, cuối cùng cũng xua tan được nỗi lo lắng của Bạch Cao Hãn.
Nhà họ Bạch náo loạn, nhà họ Chu cũng chẳng yên ổn.
Mẹ của Chu Hồng Vũ tên là Tề Liên Hương, xuất thân là tiểu thư khuê các, bình thường rất chú trọng hình tượng, thêm vào đó, chồng và con trai đều thành đạt, khiến nhiều người phải ghen tị.
Chồng bà cũng là quân nhân, lúc đó kết hôn theo chồng đã có không ít người ghen tị khi chồng bà tuổi còn trẻ đã thành đạt.
Sau này, bà sinh ra đứa con trai duy nhất, tuy vì sinh nở mà sức khỏe bị ảnh hưởng không thể mang thai thêm lần nào nữa, nhưng con trai bà từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, tuy thành tích học tập bình thường, nhưng rất có năng khiếu về thể thao, sớm gia nhập quân ngũ.
Bao nhiêu năm qua, mỗi lần làm nhiệm vụ, nhiều nhất cũng chỉ bị thương nhẹ, chưa từng bị thương nặng, lập được không ít công trạng, tuổi còn trẻ đã là Đoàn trưởng, không biết bao nhiêu bà vợ khác phải ghen tị với bà, chồng giỏi giang, con trai cũng tài giỏi không kém.
Nhưng mà, theo năm tháng, con trai ngày càng lớn, vậy mà chẳng thấy có bóng dáng cô gái nào, suốt ngày ở lì trong quân đội, không phải huấn luyện thì là đi làm nhiệm vụ, lúc nào cũng nói muốn cống hiến cả đời cho đất nước, khiến bà lo muốn chết!
Muốn cống hiến cho đất nước, kết hôn rồi cống hiến cũng được mà!
Nhà họ Chu chín đời đơn truyền, tới đời con trai lại không chịu yêu đương, bà và chồng lo lắng lắm rồi.
Lúc Chu Hồng Vũ về đến nhà, Tề Liên Hương liền sốt ruột hỏi: “Con trai, cô gái hôm nay chúng ta gặp thế nào? Con thấy cô bé ấy ra sao?”
Bà biết Bạch Cao Hãn chỉ nhất thời nóng giận, sẽ không thật sự đánh con gái nên cũng không ngăn cản.
Hai bố con chạy từ Đông sang Tây, từ Nam ra Bắc, Bạch Nhuyễn Nhuyễn liên tục cầu xin tha thứ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem cây chổi lông gà cách mình bao xa.
Cuộc rượt đuổi kéo dài năm, sáu phút, cuối cùng Bạch Cao Hãn cũng đuối sức, ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển, nói không ra hơi.
Cây chổi lông gà cũng theo đó bị ném sang một bên, rơi xuống ghế sô pha.
Mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn sáng lên, vội vàng đi rót nước: “Bố, bố uống chút nước đi.”
Bạch Cao Hãn hừ lạnh một tiếng, nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
Lúc ông đặt cốc nước xuống, Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã nhanh tay lén giấu cây chổi lông gà đi.
Hung khí này phải cất kỹ, tốt nhất là cất ở nơi mà bố cô không bao giờ tìm thấy.
Hay là mua một cái két sắt, khóa lại nhỉ?
Coi như bảo vật gia truyền, đời này truyền đời khác, đến lúc chết mới được mở ra, bình thường không được lộ diện!
Hung khí như vậy, chỉ cần xuất hiện một lần, cả nhà sẽ náo loạn, nên để nó vĩnh viễn biến mất là tốt nhất!
“Nhuyễn Nhuyễn, lại đây.”
Bạch Cao Hãn bất lực gọi con gái lại gần, hỏi: “Chuyện con đi… cướp sắc… còn ai biết nữa không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có ạ, chỉ có bố mẹ biết thôi. Hơn nữa, những người con hỏi cũng không phải ai cũng phù hợp, có người đã có người yêu, có người thì… không được đẹp trai cho lắm, ai không phù hợp con đều không nói nhiều.”
“Vậy con có bị thiệt thòi gì không? Còn chuyện đến đồn công an là sao?”
“Đương nhiên là không có thiệt thòi gì rồi…”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ậm ờ cho qua chuyện, cuối cùng cũng xua tan được nỗi lo lắng của Bạch Cao Hãn.
Nhà họ Bạch náo loạn, nhà họ Chu cũng chẳng yên ổn.
Mẹ của Chu Hồng Vũ tên là Tề Liên Hương, xuất thân là tiểu thư khuê các, bình thường rất chú trọng hình tượng, thêm vào đó, chồng và con trai đều thành đạt, khiến nhiều người phải ghen tị.
Chồng bà cũng là quân nhân, lúc đó kết hôn theo chồng đã có không ít người ghen tị khi chồng bà tuổi còn trẻ đã thành đạt.
Sau này, bà sinh ra đứa con trai duy nhất, tuy vì sinh nở mà sức khỏe bị ảnh hưởng không thể mang thai thêm lần nào nữa, nhưng con trai bà từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, tuy thành tích học tập bình thường, nhưng rất có năng khiếu về thể thao, sớm gia nhập quân ngũ.
Bao nhiêu năm qua, mỗi lần làm nhiệm vụ, nhiều nhất cũng chỉ bị thương nhẹ, chưa từng bị thương nặng, lập được không ít công trạng, tuổi còn trẻ đã là Đoàn trưởng, không biết bao nhiêu bà vợ khác phải ghen tị với bà, chồng giỏi giang, con trai cũng tài giỏi không kém.
Nhưng mà, theo năm tháng, con trai ngày càng lớn, vậy mà chẳng thấy có bóng dáng cô gái nào, suốt ngày ở lì trong quân đội, không phải huấn luyện thì là đi làm nhiệm vụ, lúc nào cũng nói muốn cống hiến cả đời cho đất nước, khiến bà lo muốn chết!
Muốn cống hiến cho đất nước, kết hôn rồi cống hiến cũng được mà!
Nhà họ Chu chín đời đơn truyền, tới đời con trai lại không chịu yêu đương, bà và chồng lo lắng lắm rồi.
Lúc Chu Hồng Vũ về đến nhà, Tề Liên Hương liền sốt ruột hỏi: “Con trai, cô gái hôm nay chúng ta gặp thế nào? Con thấy cô bé ấy ra sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro