Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 27
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
Tân Ngưng bình tĩnh đứng nửa ngày, vẫn cảm thấy quá là yên tĩnh.
Trong nhà không có một ai.
Trong đầu Tân Ngưng đốt nhiên hiện ra câu nói này, lại tự chính mình ngạc nhiên khi cô lại nghĩ đến từ "nhà". Hóa ra, cô đã thực sự coi Tân gia là nhà của mình.
Cũng tốt!
----------------------------------------------------------------------
"Qua bên kia rồi, nhìn nhiều ít nói đi một chút, nhà chúng ta hiện tại tuy không có vấn đề gì nhưng ở thời khắc mấu chốt, tốt hơn hết là đừng để bị người ta chú ý tới. Có thể đừng để bị họ bắt chẹt. Quan trọng nhất là đừng sinh bệnh. Có Trịnh thúc ở bên kia, bình thường nếu là chuyện bình thường thì đừng tùy tiện tìm đến ông ấy, còn nếu là đại sự thì nhớ phải tìm ông ấy giúp đỡ..."
Triệu Phân Phương lảm nhảm trút hết lỗi lo lắng trong lòng ra, Tân Ngưng tuy tính tình lạnh nhạt vậy mà giờ cùng lộ ra vẻ xúc động. Nhưng cô cũng chỉ có thể gật đầu đông ý không ngừng.
Tình huống như thế nào, nói tóm lại lại là phải qua bên đó thì mới biết được, cô cũng không dám cam đoan bảo đảm.
Bởi vì con gái nhỏ muốn rời nhà khiến Tân Kiến Nghiệp tâm tình sa sút, chán nản, không có tinh thần để làm việc.
Ông cả một đường im lặng mãi cho đến khi đến nhà ga xe lửa mới chịu mở miệng.
"Tiểu Ngưng, con ở bên kia, phải nhớ kỹ đừng quên chuyện xảy ra ở thủ đô vừa rồi, Lý Trí mặc dù tốt nhưng hắn cùng chúng ta không phải là người trên cùng một con đường. Ba rất vui khi con đã bình tĩnh lại, nhưng càng nhiều hơn chính là đau lòng. Cha ước gì con vẫn có thể sống động và hoạt bát như trước kia."
Tân Ngưng giật mình nhìn về phía Tân Kiến Nghiệp. Ông giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, trên mặt là vẻ mặt vui mừng xen lẫn buồn bã: "Con gái, đây là biểu tình gì thế? ba con rất thông minh đấy."
Triệu Phân Phương kéo Tân Kiến Nghiệp lại, trừng mắt nhìn ông khiến ông chỉ biết sờ sờ mũi thu lại phải mặt dương dương đắc ý kia lại.
Triệu Phân Phương lôi kéo tay Tân Ngưng nói: " Mẹ nhìn con lớn lên, con tính tình như thế nào ta còn không biết sao? Luôn luôn dễ dàng mềm lòng, mẹ trước kia còn lo lắng con không vựng dậy được, nhưng hiện tại mẹ yên tâm rồi."
Trong nhà không có một ai.
Trong đầu Tân Ngưng đốt nhiên hiện ra câu nói này, lại tự chính mình ngạc nhiên khi cô lại nghĩ đến từ "nhà". Hóa ra, cô đã thực sự coi Tân gia là nhà của mình.
Cũng tốt!
----------------------------------------------------------------------
"Qua bên kia rồi, nhìn nhiều ít nói đi một chút, nhà chúng ta hiện tại tuy không có vấn đề gì nhưng ở thời khắc mấu chốt, tốt hơn hết là đừng để bị người ta chú ý tới. Có thể đừng để bị họ bắt chẹt. Quan trọng nhất là đừng sinh bệnh. Có Trịnh thúc ở bên kia, bình thường nếu là chuyện bình thường thì đừng tùy tiện tìm đến ông ấy, còn nếu là đại sự thì nhớ phải tìm ông ấy giúp đỡ..."
Triệu Phân Phương lảm nhảm trút hết lỗi lo lắng trong lòng ra, Tân Ngưng tuy tính tình lạnh nhạt vậy mà giờ cùng lộ ra vẻ xúc động. Nhưng cô cũng chỉ có thể gật đầu đông ý không ngừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình huống như thế nào, nói tóm lại lại là phải qua bên đó thì mới biết được, cô cũng không dám cam đoan bảo đảm.
Bởi vì con gái nhỏ muốn rời nhà khiến Tân Kiến Nghiệp tâm tình sa sút, chán nản, không có tinh thần để làm việc.
Ông cả một đường im lặng mãi cho đến khi đến nhà ga xe lửa mới chịu mở miệng.
"Tiểu Ngưng, con ở bên kia, phải nhớ kỹ đừng quên chuyện xảy ra ở thủ đô vừa rồi, Lý Trí mặc dù tốt nhưng hắn cùng chúng ta không phải là người trên cùng một con đường. Ba rất vui khi con đã bình tĩnh lại, nhưng càng nhiều hơn chính là đau lòng. Cha ước gì con vẫn có thể sống động và hoạt bát như trước kia."
Tân Ngưng giật mình nhìn về phía Tân Kiến Nghiệp. Ông giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, trên mặt là vẻ mặt vui mừng xen lẫn buồn bã: "Con gái, đây là biểu tình gì thế? ba con rất thông minh đấy."
Triệu Phân Phương kéo Tân Kiến Nghiệp lại, trừng mắt nhìn ông khiến ông chỉ biết sờ sờ mũi thu lại phải mặt dương dương đắc ý kia lại.
Triệu Phân Phương lôi kéo tay Tân Ngưng nói: " Mẹ nhìn con lớn lên, con tính tình như thế nào ta còn không biết sao? Luôn luôn dễ dàng mềm lòng, mẹ trước kia còn lo lắng con không vựng dậy được, nhưng hiện tại mẹ yên tâm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro