Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 28
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
Ngay từ ban đầu cô đã không muốn đóng vai nguyên chủ, mặc dù tính tình có thay đổi nhưng thói quen sở thích quen thuộc của nguyên chủ cũng gần giống với cô. Đây cũng là dẹp đi được sự hoài nghi của người Tân gia, cũng làm cho Tân Ngưng thoáng chốt yên tâm.
Người Tân gia nghĩ như thế nào về cô, cô rất để ý trong lòng. Bây giờ cuối cùng cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Mẹ của con, trước kia là lo lắng con quá hiếu động hoạt bát, ngồi không yên một chỗ. Hiện tại thấy con yên tĩnh như vậy, mẹ ngược lại chỉ muốn trấn an con." Triệu Phân Phương dở khóc dở cười nói.
Tân Ngưng thay đổi lớn như vậy, người Tân gia đều thu vào mắt, lo lắng đèu giữ trong lòng. Đặc biệt là mẹ ruột Triệu Phân Phương bà, ban đêm đều lật qua lật lại mãi không ngủ được, có đôi khi bà thậm chí còn nghĩ, Tân ngưng thật sự là con gái bà sao?
Nhưng về sau, bà lại dẹp những suy nghĩ đó đi, bất kể là như thế nào. Tân Ngưng đều là con gái bà, là đứa con gái bà mang thai mười tháng sinh ra.
"Cha, Mẹ, hai người chiếu cố mình phải thật tốt, con cũng sẽ chiếu cố bản thân mình."
Tân Ngưng mấp máy môi, trong lòng trầo dâng cảm xúc khó chịu. Cô trước cũng nghĩ đến ngày rời khỏi Tân gia, dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ.
Từng ngày đều thay đổi một chút như vậy, cũng tốt hơn việc Tân gia hoài nghi.
Hiện tại xem ra, tựa hồ cô không cần lo lắng đến nữa. Mặc kệ hơn một trăm năm sau, người Tân gia vẫn là người Tân gia hiện tại đều thông minh.
Hốc mắt Triệu Phân Phương đỏ ửng:" Cũng chỉ có con thôi, thời điểm nhị ca con rời đi, mẹ đều không đến tiễn hắn, chỉ đến hắn tự mình thư thập chuẩn bị đồ đạc tiêu sái rời đi, mẹ cũng không có nửa điểm lo lắng cho hắn...
Tân Ngưng nghiêm túc gật đầu: "Ùm, con biết"
Tân Kiến Nghiệp đứng thẳng lưng ở bên cạnh, rất muốn đưa tay ôm lấy vợ mình an ủi nhưng nghĩ lại hiện đang ở bên ngoài, cũng không dám có cử chỉ thân mật gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Người Tân gia nghĩ như thế nào về cô, cô rất để ý trong lòng. Bây giờ cuối cùng cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Mẹ của con, trước kia là lo lắng con quá hiếu động hoạt bát, ngồi không yên một chỗ. Hiện tại thấy con yên tĩnh như vậy, mẹ ngược lại chỉ muốn trấn an con." Triệu Phân Phương dở khóc dở cười nói.
Tân Ngưng thay đổi lớn như vậy, người Tân gia đều thu vào mắt, lo lắng đèu giữ trong lòng. Đặc biệt là mẹ ruột Triệu Phân Phương bà, ban đêm đều lật qua lật lại mãi không ngủ được, có đôi khi bà thậm chí còn nghĩ, Tân ngưng thật sự là con gái bà sao?
Nhưng về sau, bà lại dẹp những suy nghĩ đó đi, bất kể là như thế nào. Tân Ngưng đều là con gái bà, là đứa con gái bà mang thai mười tháng sinh ra.
"Cha, Mẹ, hai người chiếu cố mình phải thật tốt, con cũng sẽ chiếu cố bản thân mình."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tân Ngưng mấp máy môi, trong lòng trầo dâng cảm xúc khó chịu. Cô trước cũng nghĩ đến ngày rời khỏi Tân gia, dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ.
Từng ngày đều thay đổi một chút như vậy, cũng tốt hơn việc Tân gia hoài nghi.
Hiện tại xem ra, tựa hồ cô không cần lo lắng đến nữa. Mặc kệ hơn một trăm năm sau, người Tân gia vẫn là người Tân gia hiện tại đều thông minh.
Hốc mắt Triệu Phân Phương đỏ ửng:" Cũng chỉ có con thôi, thời điểm nhị ca con rời đi, mẹ đều không đến tiễn hắn, chỉ đến hắn tự mình thư thập chuẩn bị đồ đạc tiêu sái rời đi, mẹ cũng không có nửa điểm lo lắng cho hắn...
Tân Ngưng nghiêm túc gật đầu: "Ùm, con biết"
Tân Kiến Nghiệp đứng thẳng lưng ở bên cạnh, rất muốn đưa tay ôm lấy vợ mình an ủi nhưng nghĩ lại hiện đang ở bên ngoài, cũng không dám có cử chỉ thân mật gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro